Bất tri bất giác ngoài trời đã tối đen, Tạ Vãn Tình, Tô Tân Đông, Đinh Hòe xử lý xong công việc trong ngày ngày cũng tới; Phó Tuấn và Mã Hải Long thấy bọn họ không hề có ý ngừng lại liền bảo giám đốc nhà ăn tạm thời đóng cửa hoạt động tầng ba.
Một lát nữa Hứa Tư còn đưa Cát Minh Ngọc, Tôn Tĩnh Hương, Giang Đại Nhi cùng người nhà Cát Minh Đức, Phó Gia Tuấn tới dùng cơm.
Đám Trương Khác bàn bạc say sưa chẳng hề có ý muốn ăn cơm, nhưng không thể để người khác ôm bụng rỗng chờ đợi được.
Khi nhìn thấy Đinh Văn Di nắm tay Tôn Tĩnh Hương thảo luận vấn đề móng tay móng chân, Trương Khác sởn gai ốc, chẳng biết sao Diệp Kiến Bân có thể trấn tĩnh được.
Diệp Kiến Bân kéo Trương Khác qua một bên hỏi nhỏ:
- Sao lại an bài bọn họ ở một chỗ?
- Sao tôi biết được?
Trương Khác giang tay:
- Bao nhiêu việc như vậy, khó tranh khỏi có sai lệch, xem tình hình chưa bại lộ, vẫn có thể vãn hồi được.
Diệp Kiến Bân không dám nói thêm gì.
Khéo léo tách Đinh Văn Di và Tôn Tĩnh Hương ra hai bàn khác nhau, Tôn Tĩnh Hương dứ dứ nắm đấm với Trương Khác, đại khái phải ứng phó với sự nhiệt tình vô tâm của Đinh Văn Di làm cô rất day dứt lúng túng.
Trương Khác lại phải giang tay biểu thị vô tội, Hứa Tư thì mặt đầy xấu hổ, Đinh Văn Di do trợ thủ Tạ Vãn Tình tiếp đãi, hai bên trao đổi không tốt, nên gặp nhau ở Tượng Sơn.
Trương Khác cũng không dễ chịu chút nào, phải tiếp nhận ánh mắt chất vấn của Hứa Duy, trước đó giải thích với cô là: Hứa Tư chỉ là nhân viên bình thường của công ty Tạ Vãn Tình phái tới Hải Châu.
Nhưng Hứa Duy đâu phải là ngốc, công nhân viên bình thường và quản lý cấp cao khác biệt như trời với đất, làm sao cô không nhận ra được?
Hứa Duy muốn đi Hong Kong làm trợ thủ cho Tôn Tĩnh Hương, một vài chuyện không thể giấu cô được nữa, vả lại chuyện cô biết cũng quá nhiều rồi, lấy Tạ Vãn Tình ra làm lá chắn không thể lửa được.
Trương Khác chỉ đành ngồi cùng bàn với Diệp Kiến Bân, lơ đi ánh mắt của Hứa Duy, mặc cô nhìn thấy bao hiêu hay bấy nhiêu vậy.
Bữa cơm này thật là quái dị, đám Tôn Thương Nghĩa, Cát Minh Đức thì tâm tư hoàn toàn bị phương án của Trương Khác bắt mất, và vội vàng mấy miếng cơm kéo Trương Khác, Diệp Kiến Bân sang phòng đọc sách tiếp tục thảo luận.
Tôn Thượng Nghĩ còn hỏi Trương Khác thêm một câu:
- Hứa tiểu thư hẳn là người đại diện của Ái Đạt tại Hong Kong phải không?
Cát Minh Ngọc cười trách chồng:
- Đúng là, đi đâu cũng không quên chuyện làm ăn được, anh không muốn ăn cũng phải chiếu cố người khác chứ?
Trương Khác vội gọi Hứa Tư theo, nhớ chú tiếp đãi những người còn lại.
Hứa Duy nhìn chị theo Trương Khác, Tôn Thượng Nghĩa, Tô Tân Đông, Cát Minh Đức, Tạ Vãn Tình... Vào phòng bên cạnh, mà Tôn Tĩnh Hương không có tư cách tham gia, ngay cả chú của Trương Khác cũng phải ở ngoài, mày nhíu lại, trong lòng có nghi vấn không thể hỏi ra được.
Trong phòng đọc sách...
Tôn Thượng Nghĩa mặc dù hơi lo toàn bộ kế hoạch quá lớn, nhưng khi thảo luận vẫn tập trung toàn bộ tâm tư.
Cát Cảnh Thành đầu năm trúng gió, sức khỏe ngày một xuống, hiện năm trong bệnh viện Trường Quỳ của Cát gia, mỗi ngày thời gian tỉnh táo rất ít.
Lúc này con cái ba bà vợ của Cát Cảnh Thành triển khai đấu tranh quyền khống chế công ty một cách kịch liệt, số tài sản chất lượng của xí nghiệp gia tộc, bao gồm bệnh viện Trường Quỳ cùng tập đoàn địa ốc Gia Tín tập đoàn điện tử Gia Tín, trị giá trên 30 tỷ đều đặt dưới quyền sở hữu của tập đoàn Gia Tín.
Những tài sản không trọng yếu khác quy trực tiếp vào tên các cá nhân, đã không còn năm trong phạm vi phân chia sau khi Cát Cành Thành chết nữa.
Chủ tịch tập đoàn Gia Tín hiện nhiệm là Cát Minh Tín, con trưởng Cát Cảnh Thành muốn đuổi hết con cái do hai bà vợ vé Cát Cảnh Thành sinh, ra khỏi tập đoàn Gia Tín, do ông ta một mình nắm giữ tập đoàn Gia Tín.
Cát Minh Ngọc là con của vợ ba Cát Cảnh Thành, thời gian qua bà ở tập đoàn Gia Tín không vui vẻ gì.
Cát Minh Tín bài trừ anh chị em như thế, Tôn Thượng Nghĩa biết, cha vợ mình chết đinh, cả Cát gia sẽ tan đàn xẻ nghé, tập đoàn Gia Tín không còn là tập đoàn hoàn chỉnh nữa.
Nếu như Cát Cảnh Thành không có di chúc đặc biệt, căn cứ vào luật pháp hiện hành của Hong Kong, Cát Minh Tín không chỉ sẽ được một nửa gia sản vốn thuộc về mẹ ông ta, còn được chia đều nửa số tài sản còn lại với anh chị em.
Cát Ấm Quân là cháu đích tôn, thường ngày cũng được Cát Cảnh Thành cưng chiều, hiện đã có số tài sản tới mấy chục triệu đô la Hong Kong, đều là do Cát Cảnh Thành những năm qua tặng riêng cho, còn những đữa cháu khác không được hưởng tình yêu thương đó.
Tôn Thượng Nghĩa nhìn thấy kết cục tương lai của tập đoàn Gia Tín rồi, không muốn đấu đá tốn thời gian ở vị trí phó tổng giám đốc cao cấp tập đoàn Gia Tín nữa, chỉ là trước kia không có chuyện gì ông ta đặc biệt muốn làm, hiện là thời cơ tốt rút mình ra khỏi loạn cục.
Chuyện quá lớn, không thể bàn xong trong một ngày được, ở trong phòng đọc sách tới mười một giờ đêm, Trương Tri Phi đưa những người khác tham quan khu công nghiệp điện tử về, liền tới phòng giải trí tầng ba nhà ăn đốt thời gian, kháng nghị vô hiệu nhiều lần, chuẩn bị về thành phố trước thì nhóm Trương Khác mới chịu dừng lại.
Cửa phòng đọc sách mở ra, một cái đầu nhỏ thò đầu vào, là con gái nhỏ của Phó Gia Tuấn mới học sơ trung, cô bé sốt ruột muốn xem bên trong đã kết thúc chưa.
- Người bên ngoài đợi đến sốt ruột rồi, hôm nay chúng ta bàn tới đây thôi.
Trương Khác vương vai, ngồi cả ngày lưng mỏi hết cả:
- Phương án này làm phiền bác Tôn vậy, Việt Tú sẽ toàn lực phối hợp, hay là thế này, cháu thuê bác Tôn làm cố vấn đặc biệt cho Việt Tú.
- Kiến Bân nói Khác thiếu gia làm việc gì cũng thích giấu đi một nửa, cậu không sợ bí mật ẩn giấu của Việt Tú bị tôi biết mất à?
- Nơi này làm gì có người ngoài ạ.
Trương Khác ngó quanh cười:
- Nếu bác Tôn đồng ý, Việt Tú có cơ mật gì cũng không giấu bác.
- Cho dù thỏa mãn lòng tò mò thôi thì tôi cũng nên đồng ý chứ nhỉ?
Tôn Thượng Nghĩa hỏi mọi người.
- Cháu, lão Tô, lão Đinh là ba cổ đông của Việt Tú.
Trương Khác chỉ Đinh Hòe, Tô Tân Đông giới thiệu:
- Cháu coi như bác đồng ý rồi nhé, mai cháu sẽ viết hợp đồng.
Nhân lúc Tôn Thượng Nghĩa đã động lòng, Trương Khác quyết định luôn, không cho ông ta cơ hội do dự.
Mọi người cùng đi tới, Đinh Văn Di khoác tay Diệp Kiến Bân, trách khẽ:
- Thảo luận chuyện gì mà nhất định phải xong hôm nay?
Trương Khác chưa bao giờ tới phòng giải trí ở lầu ba, nhìn người qua người lại chen trúc rất náo nhiệt, nhớ lại năm xưa mình ở túc xá công ty, tối quá nửa là rúc trong phòng đánh bạc, rất ít khi tham gia hoạt động tập thể, cảm khái một câu:
- Thanh niên hiện nay thật khỏe khoắn.
Nhìn sang bên phía phòng bóng bàn là náo nhiệt nhất, ở cửa không chen vào được, Trương Khác nhón chân lên nhìn, thấy một bên là hai nhân viên một bên là Tôn Tĩnh Hương và Giang Đại Nhi, thảo nào mà tiếng reo hò không ngừng.
Xem một lúc hiểu ra, đội nào đánh thắng hai mỹ nhân được chơi tiếp, thua rồi đổi đội khác, bà nội nó, cứ tưởng bọn chúng chúng tư tưởng lành mạnh, nhìn Giang Đại Nhi trán lấm tấm mồ hôi, má phấn ửng hồng, kiều diễm không sao tả siết, nhất là động động tác lúc đợi bóng, người cong xuống mông vểnh lên cực kỳ khiêu khích, Trương Khác nhận ra cái đám này tụ tập ở đây xem cái gì rồi, nhưng mà trách ai được, y cũng muốn sắn tay áo vào chơi một ván.
Có điều lại nghĩ lâu lắm rồi mình không đụng vào vợt, nhìn Tôn Tĩnh Hương đánh thì tự nhận bản thân tối đa hơn được Giang Đại Nhi.
Chẳng trách đám Đinh Văn Di thấy chán, mặc dù cô cũng là một đại mỹ nhân, nhưng Giang Đại Nhi là đại sứ hình tượng của Ái Đạt, ở đây tất nhiên là được hoan nghênh hơn bất kỳ ai.