Mục lục
Quan Lộ Thương Đồ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Vốn định đợi tòa nhà phía bắc xây xong mới chuyển vào, sau lại nghĩ chắc mày không nỡ bắt tao sống ở trên đống tiền mà phải sống trong chuồng heo nên chuyển vào trước. Đỗ Phi cười hì hì:

Điều kiện ở văn phòng làm việc cũ khá tệ, đại đa số phòng làm việc không có điều hòa, không thể so với Vườn Sồi, càng không thể so với khu nhà văn phòng mới xây ở khu thương nghiệp Đông Hồ, Trương Khác chẳng thèm tin đám Đỗ Phi có thể chịu được tới khi tòa nhà tiêu chí phía bắc xây xong mới chuyển vào.

Mông Nhạc chẳng có chút khái niệm hình tượng nào, ngồi chồm hỗm ở vệ đường nhìn tòa nhà Sáng Vực Đông Đại khí thế hùng dũng: - Trước kia quyết định dùng hết toàn bộ tiền sảnh của tòa nhà làm chỗ đón tiếp là quá chính xác, quan trọng nhất là phải có khí thế bất phàm này, còn phải chọn hai tiếp đãi viên hợp cách đứng quầy nữa.

Tiền sảnh tòa nhà này vốn định cho ngân hàng TQ thuê dùng, nhưng đám Đỗ Phi, Thời Học Bân cho rằng tập đoàn đầu tư sản nghiệp internet lớn nhất Trung Quốc tương lai, nếu như mặt tiền của Sáng Vực Đông Đại mà phải chen lấn với các công ty khác trong cầu thang máy thương vụ thì không vinh quang lắm, nên chiếm hết cả tiền sảnh tòa nhà làm nơi tiếp đãi.

Mông Nhạc và Tịch Nhược Lâm làm việc ở Mỹ đã hơn nửa năm, về nước ở Tân Đình vài ngày, hôm nay mới tới Kiến Nghiệp.

Ở hải ngoại sinh hoạt nửa năm, làm khí chất của Mông Nhạc phát sinh biến hóa, trông trưởng thành hơn thời ở trong trường học nhiều, ánh mắt thêm sắc bén, vẻ mặt thêm ung dung điềm tĩnh, mỗi tội cái kiểu ngổi đó làm hỏng hết hình tượng.

Thời Học Bân nhìn thấy Mông Nhạc thì hưng phấn khoác vai nói: - Nhân sĩ từ nước ngoài về phải có phong phạm như thế.

Trương Khác vỗ vai Mông Nhạc bảo hắn đứng dậy nói chuyện.

- Anh về cùng làm tổng giám đốc Sáng Vực Đông Đại, đợi năm sau Đỗ Phi nó tốt nghiệp tiện cho tôi đá nó ra nước ngoài.

Muốn có tầm nhìn rộng hơn, nhận thức sâu sắc hơn ngoại trừ thiên phú ra thì trải nghiệm và kinh nghiệm là thứ cần phải có, nếu chẳng phải vì tính tới Đỗ Phi sang năm sẽ tốt nghiệp, Trương Khác còn muốn Mông Nhạc ở lại Mỹ thêm vài năm. Chính bản thân Trương Khác, y rất ít đụng vào chuyện vụn vặt quản lý thường ngày, dùng thời gian để chuyên tâm học tập.

Khoảng thời gian qua vừa vặn là thời kỳ quan trọng nhất của Sáng Vực Đông Đại, mặc dù Tạ Tử Gia có thể cung cấp rất nhiều ý tưởng phát triển kinh động, nhưng chính vì đầu óc thiên tài của cô nhóc đó không ngừng này ra ý tưởng kỳ diệu mới làm mọi người ứng phó bở hơi tai, để Mông Nhạc về nước cũng là chia sẻ chút áp lực về quản lý với Đỗ Phi.

Mông Nhạc cười hăng hắc, nói với Đỗ Phi: - Coi như tôi hái quả chín của cậu rồi.

- Anh cũng đừng đắc ý quá sớm. Đỗ Phi nghĩ để đến khi gặp Tạ nữ ma đầu rồi sẽ biết cái quả này hái được nhưng không dễ ăn, híp mắt hỏi Tịch Nhược Lâm: - Lão Mông ở bên chị có qua được kỳ dùng thử không?

- Miệng chó không mọc được ngà voi, sao Thịnh Hạ lại để cậu lừa gạt ở lại Hong Kong chứ nhỉ? Tịch Nhược Lâm mặt đỏ bừng cười mắng, nửa năm ở nước ngoài, cô không có thay đổi gì, vẫn trẻ trung diễm lệ như thế.

- Sư tỷ hiểu lầm, năm sau đệ bị đá đít rồi, cô ấy về có ý nghĩ gì. Đỗ Phi cợt nhả: - Căn bản đâu cần học lừa gạt như lão Mông.

Thịnh Hạ vừa mới tốt nghiệp Đh Hong Kong, cuối tháng 5, Trương Khác và Đỗ Phi còn tới tham gia lễ tốt nghiệp của cô, cuối cùng Thịnh Hạ quyết định ở lại Hong Kong.

Ban đầu vì thuận tiện cho Thịnh Hạ, Đường Thanh tới Hong Kong du học, Trương Khác thiết lập quỹ học bổng cho du học sinh trong nước ở Hong Kong, về sau đặt dưới danh nghĩa thương vụ Cẩm Hồ, do Tương Vi phụ trách quản lý, cơ cấu thương nghiệp và cơ cấu công ích cần phải có giới tuyến rõ ràng một chút, phù hợp với chuẩn tắc quản lý, Thịnh Hạ tới đó làm quản lý, kỳ nghỉ hè này Đường Thanh cũng tới quỹ học bổng thực tập.

Trần Phi Dung và Hà Huyền thực tập ở tổng bộ Thương vụ Cẩm Hồ Hong Kong nửa năm, lần này cũng theo Trương Khác và Đỗ Phi từ Hong Kong về, chỉ có điều nửa tháng nữa là hai cô chính thức tốt nghiệp, trước khi tốt nghiệp còn có rất nhiều việc phải làm, tạm thời còn chưa chính thức tới báo danh cho Diệp Tiểu Đồng, mấy ngày qua Trương khác không nhìn thấy bóng dáng của họ.

Buổi tối tẩy trần cho Mông Nhạc, Tích Nhược Lâm, chẳng tới quán ăn cao cấp, mà tới nhà ăn trường ăn cơm, mười mấy người vây quanh hai chiếc bàn dài ăn uống, cơm nó rượu say rồi kéo tới 1978 uống rượu, từ nhà ăn trường đi ra, đi qua nhà hàng Tam Phúc, vừa vặn Trần Phi Dung và mấy người bạn từ bên trong đi ra. Trần Phi Dung thời gian ở Hong Kong cũng thay đổi không ít, trông có trở nên bạo dạn hơn, cô mặc áo thun đỏ, chiếc quần bò cộc te tua khá bụi bặm, lộ cặp đùi dài mỹ miều trắng trẻo trông hết sức thời thượng quyến rũ, có điều khí chất không đổi, lãnh đạm kiêu ngạo cự tuyệt người khác từ ngàn dặm, cộng thêm dày dạn tự tin càng khiết càng chàng trai nhút nhát không dám tiếp cận, má đỏ hây hây, tựa hồ uống chút rượu, thấy Trương Khác đi qua, vội cáo biệt cùng bạn học, gia nhập vào phía Trương Khác.

Trương Khác nghe thấy bạn Trần Phi Dung hỏi có cô đi hát không, liền hỏi cô: - Lớp bạn buổi tối còn có hoạt động, bạn không tham gia à?

- Bọn họ muốn tới đường Tân Thị hát, mình muốn tới chỗ các bạn. Trần Phi Dung lắc đầu:

- Trần mỹ nữ hôm nay được bao nhiêu người bày tỏ rồi? Thời Học Bân sán tới trêu ghẹo.

- Biến! Trần Phi Dung trừng mắt lên, rồi đi tới lặng lẽ đứng bên Trương Khác.

Cái tính cách đạm bạc này tựa hồ hình thành từ thời cao trung tới giờ vẫn không đổi, bạn học thời cao trung, trừ cùng Tô Nhất Đinh quan hệ hết sức mật thiết ra thì những người khác Trần Phi Dung đều coi như không liên quan gì vậy.

Đi qua Hợp Hoan Sơn thì bắt gặp Hồ Kim Tinh và Trần Dũng từ hướng khác đi tới, cũng đang đi về phía cổng trường, Hồ Kim Tinh trông còn đỡ, Trần Dũng thì mặt mày phờ phạc, tóc rối bời, râu ria lởm chởm, chẳng biết bao lâu rồi chưa cạo. Bọn chúng nhìn thấy nhóm Trương Khác đi tới, theo bản năng muốn né tránh, Hồ Kim Tinh liếc nhìn Trần Phi dung một cái, do dự chút rồi rảo bước đi ra khỏi cổng trường trước, Trương Khác đi sau thấy bọn chúng vào quán bar tên là Ấn Tượng Thâm Hồng bên cạnh 1978.

- Trông bọn họ sao có vẻ tiều tụy quá nhỉ? Trần Phi Dung nghi hoặc hỏi Trương Khác:

- Có thể bọn họ vừa mới té nhào. Trương Khác đem chuyện bọn chúng dựa vào tin tức nội bộ chơi cổ phiếu giải thích cho Trần Phi Dung: - Phải rồi, bạn làm trợ lý riêng cho mình cần làm quen với rất nhiều chuyện đấy, tiền lương của Cẩm Hồ không dễ cầm đâu.

Trần Phi Dung đưa ngón tay non như cọng hành đặt lên mi tâm, trầm ngâm không nói.

- Sao thế? Trương Khác hỏi:

- Mẹ mình cứ thích hỏi han lung tung, mình đang nghĩ phải nói gì để lừa mẹ.

- Nói thẳng không được à?

- Bạn thì rõ ràng muốn nhìn thấy mẹ mình hận không thể băm mình đem bán rồi. Trần Phi Dung lườm Trương Khác một cái, mũi hơi nhăn lại, dáng vẻ có chút tinh nghịch, đó chính là khác biệt lớn nhất giữa Đường Thanh và Trần Phi Dung, Đường Thanh hay nhõng nhẽo, thường có động tác rất nữ tính, Trần Phi Dung thì lúc nào cũng lãnh đạm, thi thoảng có chút động tác nhỏ, càng lay động lòng người.

Đi vào 1978, thấy Hà Huyền và Tô Nhất Đình đều đứng sau quầy bar, Trương Khác ngạc nhiên hỏi: - Hôm nay không phải là bạn học cùng phòng các cô tụ hội sao?

Tô Nhất Đình đánh miệng về phía góc đại sảnh, toàn là những cô gái cùng phòng Hà Huyền và Tô Nhất Đình: - Bên này có người nghỉ phép, thiếu người, nên chúng tôi chuyển địa điểm tụ hội sang chỗ này, chi phí hôm nay tính vào phí tăng ca của hai chúng tôi vậy.

- Hai cô tăng ca được mấy đồng? Trương Khác đi ra sau quầy bar, đuổi hai cô gái đi, bảo bọn họ tới tụ họp với bạn, nửa tháng nữa mỗi người một phương rồi, thời gian này ở bên bạn bè cực kỳ đang trân trọng, y đích thân ra sau quầy bar pha nước phục vụ mọi người.

Đám Đỗ Phi lấy nước rồi tìm chỗ ngồi, lúc này khách rất đông, không thể chên lấn cả vào quầy bar nói chuyện.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK