- Chúng tôi đã lấy được quyền tiêu thụ làm thay từ công ty Nam Phương của Liên Tín rồi, được sản xuất, tiêu thụ một loại hình sản phẩm di động ở tỉnh Đông Hải.
- Công ty Nam Phương?
Trương Khác ngơ ngẩn một lúc mới nhớ ra mấy ngày trước Tô Tân Đông đã nói với mình chuyện này, vì tiền thân của Liên Tín là điện tử Quan Hoa trước kia chỉ làm thị trường ở phía bắc, nên lập công ty này ở Kiến Nghiệp tăng cường năng lực thị trường tại duyên hải đông nam, tổng giám đốc là Chu Hưng Đông, đúng là không phải oan gia không đụng đầu, lần trước còn đùa với Diêu Văn Thịnh hay là cho tên này một vố để hắn biết nơi này là địa bàn của ai.
Trương Khác không khỏi ngạc nhiên:
- Các cô lấy được quyền dùng nhãn hiệu của họ à?
- Ừm, làm sao?
Trần Tĩnh cũng ngạc nhiên hỏi lại:
- Ồ, không sao cả, tôi tưởng Liên Tín nghe nói Cẩm Hồ cung ứng linh kiện cho các cô sẽ không đồng ý cơ.
Trương Khác lắc đầu, quyền hạn của Cty Nam Phương này lớn thật, quả nhiên còn có người sau lưng Chu Hưng Đông mà Tiêu Thụy Dân không áp chế nổi.
- Nghe Úc Bình nói, giọng điệu giám đốc Chu của Nam Phương hình như không hài lòng với Cẩm Hồ lắm, song cũng không từ chối cho chúng tôi dùng nhãn hiệu.
- Ha ha ha, Úc Bình đúng là lợi hại.
Không ngờ là do Úc Bình hạ tòa thành này, Trương Khác cười tự trào:
- Con người tôi sinh sự thị phi khắp nơi, chẳng biết có khúc mắc với bao nhiêu người nữa, mà tôi cũng lần đầu tiên nghe thấy Nam Phương có quyền hạn ủy thác này đấy.
- Ồ đúng là vậy đấy, chúng tôi đã xác nhận tin tức này rồi.
Trần Tĩnh mỉm cười:
- Ừm, cái cửa này đã mở, thị trường rất khó mà giới hạn được, đây chắc là ước định trong nội bộ Liên Tín, đã phân chia khu vực kinh doanh, nhưng giữa các nhà tiêu thụ cũng có thể thông đồng với nhau...
Trương Khác gật gù nói:
- Hừm, anh cũng biết cánh cửa này mở ra là khó mà bịt lại được, chúng tôi đi đầu, chẳng lẽ anh không thấy sẽ có công ty thứ hai thứ ba xuất hiện à? Cẩm Hồ chẳng lẽ không muốn chiếm lấy thị trường này?
Tạ Tử Gia mở to đôi mắt sáng nghi hoặc nhìn Trương Khác:
- Sao báo giá cao như thế à? Những chuyện này tôi không rõ lắm, tôi chỉ thắc mắc, cô lựa chọn hợp tác với chúng tôi, tâm tình ba cô sẽ ra sao?
Trương Khác cũng vừa được Tô Tân Đông báo cáo chuyện này, song vẫn vờ hồ đồ.
- Chuyện này anh không cần phải lo, ba tôi không tức chết được đâu, nhưng tôi sẽ cho anh tức chết...
Tạ Tử Gia phùng mang trợn mắt, Trương Khác vờ vịt không biết, Trần Tĩnh ở bên cạnh lại không chịu nói giúp, có chút đau đầu:
- So với giá bán i08 ngoài thị trường, giá linh kiện chỉ đệ lại cho chúng tôi 35% lợi nhuận, dàn trải ra cho lắp ráp, dán nhãn, marketing, hậu mãi, thuế phí, cuối cùng còn lại được chút xíu lợi nhuận, chẳng lẽ anh muốn Cao Khoa Khoa Vương làm không công cho Cẩm Hồ à? Một khi cánh cửa này đã mở, vô số doanh nghiệp dán mác sẽ xuất hiện, Cẩm Hồ có thể thông qua họ khống chế quá nửa thị trường di động sản xuất trong nước, anh không muốn thấy vinh quang đó à?
- Có cái vinh quang đấy sao?
Trương Khác mỉm cười hỏi lại, lúc này tâm thái đầu cơ của Tạ Tử Gia quá lớn, Trương Khác lại không thể đem sách lược sản nghiệp của Cẩm Hồ ra giải thích, đành nghe cô ta trách móc.
Nói ra mỗi bộ linh kiện i08 thu của Cao Khoa Khoa Vương 2600 đồng đúng là quá tham, nhưng tham cũng là đám Tô Tân Đông, hôm nay y mới được nghe báo cáo mà thôi.
- Sao anh chỉ nhìn thấy cái lợi trước mắt?
Tạ Tử Gia hầm hầm tức giận:
- Thời kỳ đầu bồi dưỡng thị trường không phải quan trọng hay sao? Hay tại vì Khoa Vương?
Còn có ý nhấn mạnh:
- Đây là công ty của Trần Tĩnh, liên quan gì tới Tạ gia chúng tôi?
- Em nói lung tung gì đó.
Trần Tĩnh nắm lấy bờ vai gầy gò của Tạ Tử Gia, chịu không nổi chuyện cô nhóc cố ý đẩy quan hệ giữa mình và Trương Khác theo chiều hướng ám muội:
- Cẩm Hồ có suy tính của Cẩm Hồ, chúng ta kinh doanh đâu phải là dựa vào ân tình.
Tạ Tử Gia đánh miệng nhỏ xinh về phía Trương Khác, song lại nói với Trần Tĩnh:
- Có cái đùi to như vậy, tội gì mà không ôm chặt lấy. Nhưng mà người ta coi như xa lạ thì cũng hết cách thôi.
Trương Khác dở khóc dở cười, sao cô nhóc này còn vô lại hơn mình, khích bác ly gián cũng đâu cần phải rõ ràng như thế? Ngữ khí mềm xuống một phần:
- Định giá là do công ty đưa ra, tôi đâu thể chuyện gì cũng chỉ tay sai bảo bọn họ được, để cho các cô 35% lợi nhuận có lẽ hơi hẹp, song nếu chi phí nhãn hiệu của các cô không quá 10%, các công tác khác làm tỉ mỉ hơn, vẫn còn kiếm được lợi. Đương nhiên các cô có thể nâng cao giá bán, tóm lại Cẩm Hồ không kỳ thị các cô.. À, phải rồi, tôi nghe phía dưới nói, có mấy phương án thiết kế phù hợp cho i08, những phương án này với Cẩm Hồ là dư thừa, không biết có ích gì cho các cô không?
- Lại là cái giá cắt cổ chứ gì?
Tạ Tử Gia nói không nể nang gì:
Nghe Tạ Tử Gia nói thế, Trần Tĩnh đứng bên rất ái ngại, đẩy vai cô nhóc nói:
- Này KTX sắp tắt đèn rồi, em mau về đi, chị tự về nhà khách.
- Hả!
Tạ Tử Gia xem đồng hồ:
- Không ngở tốn thời gian như vậy, em phải về trước đây, quản lý KTX bọn em là bà điên, làm như tất cả nữ kinh là gái gọi vậy, suốt ngày hét, XXX phòng 419 mau xuống tiếp khách. Ai mà về muốn một chút bà ta chửi như tát nước vào mặt... Đó là sinh vật duy nhất thế giới này em sợ đấy.
Rồi vẫy tay đi luôn.
- Cô ở nhà khách nào, tôi đưa cô tới.
Trương Khác sao có thể để quý cô kiều diễm như hoa thế này đi một mình trong đêm tối được?
- Ở nhà khách Đông Hoa, xe của tôi đỗ ngoài trường học.
- Nếu cô không ngại tôi đưa cô ra cổng.
Trần Tĩnh nhìn xe đạp của Trương Khác, không có chỗ ngồi phía sau, chỉ có thể ngồi ở phía trước, như thế khác nào chui gọn vào lòng Trương Khác, nhưng chẳng hiểu khi đó ma xui quỷ khiến thế nào lại không từ chối, ngồi lên đó.
Đó là xe đạp của Mông Nhạc, hắn cố ý tháo chỗ ngồi phía sau đi, tuyên bố đó là xe chuyên chở nữ sinh, nếu có tên nam sinh nào có dũng khí ngồi trong lòng hắn, hắn cũng không ngại đạp xe một vòng quanh trường.
Trần Tĩnh mặc một chiếc áo sơ mi màu xanh nhạt, cánh tay trắng sáng như ngọc đặt lên ghi đông xe, người hơi ngả về phía trước, mái tóc dài vấn cao, lộ ra chiếc cổ thiên nga thon dài cùng một phần xương quai xanh gợi cảm.
Trương Khác chưa bao giờ nhìn Trần Tĩnh ở một khoảng cách gần như thế, chiếc lưng ong tỏa sức hút thành thục, mũi thoang thoảng hương thơm cơ thể nữ nhân, đẹp mê ly xao xuyến, mấy lần không kìm được nhìn qua vai cô, song chỉ thấy được quai áo lót màu đỏ.
Trần Tĩnh mặc váy, ngồi vắt mình trên thanh ngang xe, chân co lên, méo váy hơi kéo lên, lộ ra thêm một phần chân nhỏ nhắn đi tất màu da dụ hoặc.
Ngồi xe như thế, khó tránh khỏi chân hai người cọ vào nhau, tuy cách lớp vải, song cảm nhận rõ được da thịt Trần Tĩnh nóng hơn bình thường, tư thế ngồi của cô, nếu không muốn cả người gọn trong lòng Trương Khác thì người phải ngả về phía trước, như thế lại càng khiến mông đẩy về phía sau, áp sát vào lồng ngực Trương Khác.
Lúc này Trần Tĩnh rất hối hận vì sao vừa rồi mình lại đồng ý cho Trương Khác chở đi, tự đưa bản thân vào cảnh cảnh khó xử này, làm cô hoảng hốt nhất, tự hồ bản thân không hề ghét cảm giác ở trong lòng y.
Không sao kháng cự nổi hơi thở mê ly say lòng đằng sau, lúc này lại đâu thể nói xuống xe tự đi ra cổng, trong lòng có giọng nói xui khiến "dựa vào đó một lúc", Trần Tĩnh cứng người lại, một giọng khác yếu ớt phủ quyết "không được", "nhưng mà cúi người thế này rất mỏi" giọng nói tạ ác kia thì thào dụ dỗ, "vậy thì dựa vào một chút thôi", ý chí Trần Tĩnh buông lỏng, cơ thể nhè nhẹ ngả về phía lồng ngực ấm áp đằng sau.