Lưu vực Tiểu Giang hiếm khi có một mùa đông lạnh như vậy, ngày nào may cũng âm u, một tuần trước thôi đã có một trận tuyết lớn rồi, mà giờ lại sắp đổ tuyết nữa. Trước kia cả mùa đông có khi chẳng thấy một trận tuyết.
Kim Sơn và Kiến Nghiệp là hai trung tâm văn hóa, kinh tế, chính trị của Giang Nam và Đông Hải, chỉ cách nhau có 200 km, vậy mà không có được cao tốc nối với nhau.
Bị cơn bão tài chính ảnh hưởng, nửa cuối năm nay xuất khẩu sụt giảm mạnh, rất nhiều hàng hóa xuất khẩu đem vào thị trường nội địa tiêu thụ, khiến cho kinh tế trong nước bắt đầu xuất hiện tình trạng tiền lưu thông co hẹp, các loại con số kinh tế đều trượt mạnh cho với năm ngoái.
Kinh tế tăng trưởng chậm là vấn đề toàn quốc phải phải đối diện, nhưng cũng có ngoại lệ.
Tỉnh Đông Hải chính là một ngoại lệ, khi toàn quốc bị cơn bão tài chính liên lụy thì tốc độ tăng trưởng của tỉnh Đông Hải thậm chí còn cao hơn năm ngoái 5 bậc.
Từ Học Bình lập nên cơ sở, Đào Tấn cũng ngồi vững vàng, kẻ nào đó hi vọng ông ta phải về tuyến hai trước thời hạn tất nhiên là phải thất vọng.
Chỉ cách một con sông tỉnh Giang Nam chật vật hơn nhiều, tốc độ tăng trưởng kinh tế chỉ thậm chí chỉ bằng một nửa năm ngoài, trong thời đại tất cả lấy phát triển kinh tế làm trọng này, áp lực chỉnh phủ tỉnh ủy Giang Nam ra sao khỏi nói cũng biết.
Thôi thì chuyện đã xảy ra rồi, quan trọng là ở năm sau, chẳng lẽ năm 98 vẫn làm lá xanh cho tỉnh Đông Hải.
Thành phố Kim Sơn hưởng đãi ngộ cấp phó tỉnh, nhưng khác biệt lớn nhất với các thành phố cùng cấp khác là chỉnh phủ tỉnh khống chế Kim Sơn rất mạnh.
Kim Sơn là trung tâm kinh tế của Giang Nam, Giang Nam muốn kéo kinh tế đi lên, nhất định phải phát huy được tác dụng đi đầu dẫn lỗi của Kim Sơn.
Nhưng cách đó chưa tới 200 km Kiến Nghiệp đang bay cao, Kim Sơn phải làm sao mới có thể không thua chị kém em đây?
Tạ Kiếm Nam không cho rằng lúc này mẹ hắn làm bí thư thành ủy Kim Sơn là một lựa chọn hay, nếu như được đề bạt với hi vọng đặc biệt như vậy mà trong vòng ba bốn năm kinh tế Kim Sơn không có cải biến lớn, đại khái tiền đồ sẽ bị vùi lấp.
Trên đường tới Kiến Nghiệp, Tạ Kiếm Nam cứ suy nghĩ miên man suốt, phía trước là trạm thu phí rồi, có một đội xe dài xếp hàng, rất đông cảnh sát vũ trang đứng ở trạm, không biết là lại xảy ra vụ án gì rồi, có lẽ là mỗi năm trước Tết theo thói quen tăng cường lực độ tuần tra.
Tới Kiến Nghiệp mà thời tiết cũng chẳng thấy tốt hơn, Tạ Kiếm Nam mệt mỏi nhìn đội xe dài ngoài cửa, cô gái ngồi bên cảnh hắn ngủ suốt chặng đường, xe dừng mới mở mắt ra, đại khái thấy vẻ mỏi mệt của Tạ Kiếm Nam liền đưa tay ra vuốt má hắn:
- Hay là để em lái xe cho.
Tạ Kiếm Nam quay đầu sang nhìn cô ta, cho dù ở trong xe bật điều hòa, cô gái vẫn cảm thấy lạnh, người cuộn tròn trong chiếc áo nhung, chỉ lộ ra khuôn mặt kiều diễm, cô gái xinh đẹp yếu đuối luôn làm nam nhân yêu thương, Tạ Kiếm Nam cũng vuốt má cô ta, cười dịu dàng:
- Sắp tới nơi rồi, em cần mở cửa sổ xe cho thoáng không?
Ngột ngạt trong xe suốt bốn tiếng, cảm giác rất khó chịu, hạ cửa sổ xe xuống, không khí lạnh ùa vào, rùng mình một cái, Tạ Kiếm Nam thấy tỉnh táo hơn hẳn.
Đột nhiên nhớ tới Trần Tĩnh, cô có một sợ thích là để gió lùa vào mặt như thế, là cô gái dung nhan diễm là không kém cạnh gì cô gái bên cạnh hắn lúc này, nhưng cá tính của Trần Tĩnh quá độc lập, khiến nam nhân không có mấy chỗ thể hiện, nghĩ lại chỉ có chút nuối tiếc, không biết cô gái như thế sẽ cam tâm nghe lời nam nhân nào?
Bên cạnh có một cái xe tải, lái xe ở trên cao nhìn xuống thấy mỹ nhân trong xe, huýt sáo khiêu khích, hắn coi Tạ Kiếm Nam thành loại mặt trắng vô dụng rồi.
Tạ Kiếm Nam điều chỉnh cửa kính lên một chút, không cho tên lái xe kia nhìn vào bên trong nữa.
- Anh thay đổi rồi...
Mỹ nhân bên cạnh nhìn hắn nói:
Tạ Kiếm Nam chỉ cười khẽ, nếu là trước kia hắn sẽ cho tên lái xe trả giá đắt, nhưng hiện giờ không ngờ chủ động bớt việc cho yên thân.
Người ta thường nói đời như dòng nước chảy, nó sẽ mài mòn góc cạnh của con người, ban đầu Tạ Kiếm Nam khịt mũi xem thường, nhưng hiện giờ chẳng biết mình trở nên trưởng thành hay là đã sa xút nữa.
Hôm nay là ngày trước tết Dương Lịch, Samsung đã quyết định lập trung tâm nghiên cứu phát triển lớn nhất của mình ở Trung Quốc, được đặt tại Kiến Nghiệp.
Tạ Kiếm Nam lái xe từ Kim Sơn tới Kiến Nghiệp là tham gia lễ khởi công này, thực sự không nên lái xe mới đúng, hành trình chưa tới 200 km, mất tới gần 5 tiếng rồi, lễ khởi công buổi chiều, giờ chỉ có thể tham gia tiệc tối.
Tạ Kiếm Nam gọi điện xin lỗi Lý Tại Thù, bên kia Lý Tại Thù tỏ ra rộng lượng bảy tỏ cảm thông, còn mời Tạ Kiến Nam đưa bạn gái tới gặp.
Lý Hinh Dư thiên kiều bá mị làm Tạ Kiếm Nam nhìn cũng nhung nhớ mãi đã về Hàn Quốc rồi, trước đó nghe nói cô quyết định tới Trung Quốc du học, còn cãi nhau với Lý Tại Thù ngay trước mặt mọi người, không biết bông hoa được trồng trong nhà kính đó có thể thoát khỏi sự kìm kẹp của gia tộc không?
Tạ Kiếm Nam tới khách sạn Kiến Nghiệp, ngoài cao tầng Samsung TQ ra còn có Kim Nam Dũng.
Bên cạnh Lý Tại Thù cũng có cô gái tướng mạo xuất chúng, là sinh viên trường đại học nào đó ở Kiến Nghiệp, Tạ Kiếm Nam học ở Kiến Nghiệp 4 năm mà chưa bao giờ nghe tới tên cái trường đại học đó, nhưng là vật trang trí cho một nam nhân thành công thì quá đủ tư cách rồi.
- Buổi chiều anh ở trên đường, có lẽ chưa biết tình hình mới nhất ở Kiến Nghiệp.
Tiệc còn chưa chính thức bắt đầu, Lý Tại Thù mời Tạ Kiếm Nam ngồi xuống ghế sô pha trong góc đại sảnh nói:
- Hôm nay C-Cube nhân họp báo tuyên bố bọn họ đã nắm được kỹ thuật giải mã DVD, cùng TI và Cẩm Hồ đạt thành hiệp nghị, giao viện nghiên cứu Thái Khắc sử dụng kỹ thuật này. Như thế chắc hẳn Thái Khắc cũng phải có thành tích nhất định ở lĩnh vực đầu đĩa DVD.
Tạ Kiếm Nam khi vào nội thành đã nhận được tin tức mới nhất từ Tạ Ý, Khoa Vương liên kết với Samsung tưởng có thể đi trước Cẩm Hồ một bước ở thị trường DVD, không ngờ Cẩm Hồ âm thầm giải quyết được đại bộ phận chướng ngại rồi.
Đây đúng là tin tức làm người ta ảo não.
May mà doanh nghiệp ngoại nghiên cữu phát triển đầu đĩa DVD rất nhiều, không chỉ có C-Cube nắm được kỹ thuật chip giải mã, với ảnh hưởng quốc tế lớn của Samsung, có được cấp quyền kỹ thuật từ doanh nghiệp Nhật Bản hẳn là không khó.
- C-cube trước kia chuyên vào lĩnh vực chip giải mã, nay đem nó ra trao đổi với với TI, Cẩm Hồ chắc hẳn phải có dã tâm lớn hơn nữa.
Kim Nam Dũng trầm tư nói:
- Nếu như đổi bằng kỹ thuật DVD tương quan, tức C-Cube nắm được toàn diện kỹ thuật DVD rồi.
Lý Tại Thù hỏi:
- Ý anh nói nói là bọn họ muốn làm sản phẩm cuối cùng?
Rồi quay sang Tạ Kiếm Nam:
- Còn có một động thái liên quan tới Cẩm Hồ nữa, gần đây bọn họ có mua một trạng web âm nhạc ở Nhật Bản, đó là trang web cho tải âm nhạc chính bản, đem so với tin tức bọn chúng công bố mấy ngày qua có phải càng lạ hơn không?
Nghe tin này tư duy Tạ Kiếm Nam ngừng lại vài giây.
Nhiều, phong phú, giá rẻ, địa lậu đã tràn ngập toàn quốc, giải quyết triệt để vấn đề nguồn đĩa, đó là nguyên nhân căn bản cho sự phát triển nhảy vọt của thị trường đầu đĩa ba năm qua.
Đánh chết Tạ Kiếm Nam cũng không tin Trương Khác và Cẩm Hồ không hiểu đạo lý này, thậm chí hắn hoài nghi đĩa lậu phát triển nhanh như thế là do Trương Khác đứng sau thúc đẩy.
Trang web cung cấp âm nhạc bản chính có liên quan gì tới Cẩm Hồ, hay là tên đó lương tâm thức tỉnh muốn ủng hộ sự nghiệp bản quyền?
Nhìn từ bề ngoài đây là chuyện hết sức hoang đường.
Nhưng Cẩm Hồ đã làm nhiều chuyện rất hoang đường, sau này đều chứng minh bọn họ có mưu đồ rất sâu xa.
Tạ Kiếm Nam nhíu mày lại, nhưng không nhìn thấu điểm mấu chốt trong đó, nhìn sang Lý Tại Thù, nếu như hắn trịnh trọng nói ra chuyện này hẳn phải có lời giải thích, giang tay cười thản nhiên:
- Tôi kiến thức nông cạn, nghĩ không ra ý đồ của Cẩm Hồ.
Lý Tại Thù cũng không cố làm vẻ thần bi:
- Đầu tháng 8, có một giám đốc của Samsung đã ra ý tưởng, đem âm nhạc với hình thức Mp3 lưu trữ trong máy... Tổng bộ không coi trọng đề án này, hành động của Cẩm Hồ làm tôi liên tưởng tới nó.
Cơn bão tài chính làm Samsung phải có điều chỉnh lớn nhất trong 10 năm qua, không thể tránh khỏi một chút hỗn loạn, đó mới là nguyên nhân căn bản họ không xem trọng đề án này.
Lý Tại Thù mấy ngày qua đang nghiên cứu tỉ mỉ đề án này, càng nghiên cứu càng phát hiện tiền đồ rộng lớn của nó, Samsung bỏ không khai thác là một sai lầm trọng đại có hối cũng không kịp, hắn rất lo Cẩm Hồ đã nhanh chân đi trước.
Lúc này nhân viên công tác tới báo thị trưởng Tiêu Minh Kiến cùng tổng lãnh sự Hàn Dũng Thái tới, đám Lý Tại Thù đi ra đó tiếp, Tạ Kiếm Nam đi tìm bạn gái tới cùng hắn.
Tầng hai đại sảnh, rất thích hợp đứng quan sát các danh nhân tham gia bữa tiệc, không chỉ Tiêu Minh Kiến tới mà Hồ Tôn Khánh cũng tới.
Tạ Kiếm Nam do dự không biết có nên tới chào hỏi Hồ Tôn Khánh không?
Tiêu Minh Kiến, Hồ Tôn Khánh ủng hộ Vương Hải Túc lập hạng mục sản nghiệp phần mềm, trước đó Tạ Kiếm Nam chưa từng nghe tới cái tên CT KHCN Hải Túc, thầm nghĩ Kim Sơn lại thêm một chỗ bị Kiến Nghiệp bỏ lại rồi.
Không phải Kim Sơn chậm, mà là Kiến Nghiệp quá nhanh, bắt đầu từ khi Cẩm Hồ quyết định lập kế hoạch Vườn Sồi ở Kiến Nghiệp, tựa hồ mọi thứ đều đồng loạt tăng tốc vọt lên.
Tạ Kiếm Nam gọi điện cho Chu Cẩn Tỳ, hẹn sau bữa tiệc sẽ tới nhà ông ta.
~~~~~~~~~~~~o0o~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Gió lạnh từng cơn, mây mù cứ như áp ngay trên đỉnh đầu, thời tiết như thế chẳng ai muốn ở ngoài đường thêm một giây, mọi người đều chui hết vào quán bar, quán cà phê cả.
Du học sinh thích phong cách kiểu Anh của 1978 không ít, có rất nhiều người Tây ngồi trong quán bar uống rượu tán gẫu, Trương Khác, Diệp Kiến Bân và Ngải Mặc ngồi trước quầy bar.
Ngải Mặc lấy chìa khóa xe từ tay trợ lý, ném lên quầy bar, thế là suốt buổi tối có mấy cô gái tham hư vinh lấy cớ luyện ngoại ngữ tới bắt chuyện.
Trương Khác coi như không thấy cái bộ dạng đắc ý của Ngải Mặc, nhược điểm cái lão này tóm lấy không phải là chỉ có ở các cô gái Trung Quốc, liền bảo Diệp Kiến Bân hôm nào đó sang Mỹ gỡ vốn.
Diệp Kiến Bân đối với cô gái bám lấy như ruồi đó không lịch sự gì hết, nếu là cô gái xinh đẹp thì hắn bất thình lình quay sang hỏi thẳng một câu:
- Bao em một tuần hết bao nhiêu?
Câu này chỉ cần cô gái nào còn chút liêm sỉ là sẽ bỏ chạy.
- Ba tên vô lại.
Tôn Tĩnh Mông đứng sau bình luận.
Bình luận này Trương Khác không dám nhận, xoay lưng lại quầy bar, tay gác lên quầy, vừa uống rượu, vừa nhìn xem trong quán bar có cô gái xinh đẹp nào không, mai Đường Thanh từ Hải Châu tới, có cô nàng bên cạnh, phải hạn chế nhìn các cô gái khác rồi.
- Trung tâm nghiên cứu Samsung đầu tư ở Kiến Nghiệp là cái lớn nhất trừ ở tổng bộ Hàn Quốc ra, mọi người có ý kiến thế nào?
Ngải Mặc dù tiếng Anh giao lưu với đám Trương Khác, ông ta ra đây không phải vì dụ dỗ những cô giáo tham hư vinh.
Trương Khác lắc đầu, trả lời vô trách nhiệm:
- Ông đầu phải là người nhiệt tình công việc trong thời gian nghỉ, coi trọng thị trường Trung Quốc cũng đâu phải chỉ mỗi Samsung.
Lão này vừa tán gái lại vẫn không quên thăm dò tin tức của mình.
- Ở đây thực sự không bàn công việc được à?
Ngải Mặc hỏi:
Trương Khác lấy di động ra:
- Có cần tôi hẹn Trần Tín Sinh, Tô Tân Đông ra không?
Ngải Mặc chỉ biết lắc đầu chịu thua.
Từ một tháng trước Cẩm Hồ đã gửi tài liệu kỹ thuật về máy MP3 cho C-Cube và TI, nhưng chuyện đàm phán cho tới lúc này vẫn chưa đụng tới máy MP3, song nếu chỉ là nội dung đang đàm phán bên TI không thể phái Delfassy sang.
Ở phương diện này Cẩm Hồ có dã tâm gì Ngải Mặc dùng đầu gối nghĩ cũng ra.
Chỉ cần liên hiệp với TI, không chỉ có thể trao đổi kỹ thuật với nhau, quan trọng nhất là dựa vào địa vị trong nghề của TI nhanh chân đi trước tiến vào thị trường chiếm ưu thế.
Điều này có nghĩa là Cẩm Hồ sẽ cùng TI thành nhà cung ứng kỹ thuật hạch tâm của sản nghiệp, nếu như máy MP3 hình thành một sản nghiệp lớn.
Ti đương nhiên cũng có lợi lớn, cùng Cẩm Hồ chia sẻ lợi nhuận gần như lũng đoạn đó là dụ hoặc không ai kháng cự được.
Cẩm Hồ và TI có rất nhiều lợi ích nhất trí, tức là bọn họ có rất nhiều phương án hợp tác, cho nên Delfassy thản nhiên như không, chẳng gấp gáp gì.
Ngải Mặc thì không thể nhàn nhã như vậy, trước mặt TI, ông ta chẳng có mặt mũi nào khoác lác kỹ thuật tuyệt vời của C-Cube, kỳ thực trong tay C-Cube không có kỹ thuật Cẩm Hồ khao khát lắm, cũng chẳng có lợi thế gì đủ mạnh, trong khi lại tham đồ của người khác, tất nhiên phải bỏ một cái giá lớn mới được, Ngải Mặc có chuẩn bị tâm lý rồi, nhưng càng trì hoãn áp lực tâm lý càng lớn.
Ngải Mặc hoài nghi Cẩm Hồ và TI đã tiến vào đàm phán nội dung chính rồi, chỉ là ông ta chưa biết mà thôi.
Trương Khác thì muốn tiêu hao kiên nhẫn của Ngải Mặc, y không muốn nuôi hổ gây họa, không muốn làm C-Cube thành đối thủ cạnh tranh mạnh nhất, cho nên có một số điều kiện hạn chế muốn ép C-Cube phải chấp nhận.
~~~~~~~~~~~~o0o~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Rời bữa tiệc còn chưa tới 10 giờ tối, mang theo chút hơi men, Tạ Kiếm Nam lái xe đi qua ngõ Học Phủ, nhìn thấy quán net Sáng Vực, Tạ Kiếm Nam nhớ ra ngoại trừ kẻ hắn đang cố đuổi theo đó ra, sau lưng hắn còn có rất nhiều người đang đuổi theo.
- Em tới nhà khách ở thôi.
Xe đi vào Đh Đông Hải cô gái bên cạnh lo lắng nói:
- Cậu anh rất dễ gần.
Tạ Kiếm Nam trấn an:
- Bọn họ không còn phòng thì anh sẽ cùng em ở nhà khách, làm sao anh nỡ bỏ em một mình trong nhà khách được.
Đi vào khu giao viên Đh Đông Hải, có rất nhiều nhà lắp chuồng nuôi gà, tiếng xe hơi làm đám gà qué kinh sợ kêu toáng cả lên, khiến đám chó cũng sủa theo, tiểu khu yên ắng náo nhiệt hơn rất nhiều, đèn xe còn chiếu thấy những khoảnh vườn trồng rau trước nhà.
Trong ấn tượng của nhiều người giáo viên Đh Đông Hải cùng người nhà đều là phần tử trí thức cao cấp, phải là quần thể có phong cách sống rất cao.
Kỳ thực không phải thế, từ giải phóng tới trước cải cách mở cửa, đa phần giáo viên đại học đều lấy phụ nữ nông thôn làm vợ, thêm vào người thân họ tới nhờ cậy, nên cả tiểu khu trông cứ như vùng nông thôn.
Tạ Kiếm Nam giải thích với cô gái đây là một trong bốn chuyện lạ của ĐH Đông Hải.
Chu Cẩn Tỳ ở tầng ba, chỉ có hai vợ chồng cùng một giúp việc dưới quê.
Tạ Kiếm Nam vào nhà chào hỏi xong liền cùng Chu Cẩn Tỳ vào thư phòng nói chuyện.
- Trong tay Cẩm Hồ có khả năng nắm giữ một kỹ thuật sản phẩm mới.
Tạ Kiếm Nam đem tin tức Lý Tại Thù tiết lộ kể ra:
- Cháu lo bị Cẩm Hồ nhanh chân giành trước, giờ chỉ còn mong bọn chúng tự phạm sai lầm thôi...
- Cháu còn chưa hiểu thấu triệt cái thể chế quốc gia này rồi.
Chu Cẩn Tỳ cười nhạt:
- Chuyện không đơn giản vậy đâu, chúng ta có thể cảm thấy lực bất tòng tâm, thực ra chướng ngại thể chế mà Cẩm Hồ gặp phải nhiều hơn người thường nhiều lắm.
-...
Tạ Kiếm Nam im lặng, tự biết nhận thực của mình ở phương diện này chưa đủ sâu sắc.