Mục lục
Quan Lộ Thương Đồ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Xe đi tới đường rẽ vào ngõ Học Phủ, Tạ Hán Tĩnh muốn vào thăm con gái, nên không đi cùng cha con Tạ Kiếm Nam tìm Chu Cẩn Tỳ, bảo xe tiếp tục đi về phía bắc.

Mười hai tòa nhà của chung cư Thanh Niên chia làm ba tiểu khu độc lập, căn hộ Trương Khác để lại cho Trần Tĩnh và Tạ Tử Gia nắm đối diện với cổng chính của Học viện Âm nhạc.

Vào ngõ Tạ Hán Tĩnh xuống xe, ngẩng đầu nhìn tầng cao nhất của tòa nhà số 6 chung cư Thanh Niên, nơi đó đèn sáng trưng, bóng người qua lại, nghe nói đại biểu đàm phán Cẩm Hồ, TI và C-Cube sau cuộc họp báo ở khách sạn Hilton liền không thấy đâu nữa, chắc là tới đây tổ chức tiệc mừng công rồi.

Tạ Hán Tĩnh nhớ lại lần đầu tiên gặp Trương Khác là lúc Chính Thái còn nắm 30% cổ phần của Cầm Hổ...

Chuyện cũ không truy cứu, hiện giờ phải kiên trì nguyên tắc "kinh doanh là kinh doanh", không nêm đem ân oán lằng nhằng vào kinh doanh, Tạ Hán Tĩnh nghĩ thế, do dự không biết có nên gặp mặt Trương Khác hay không?

Cuối cùng từ bỏ suy nghĩ này, mâu thuẫn nội bộ Tạ gia không thể chịu được kích thích lớn, Tạ Hán Tĩnh không muốn tập đoàn Chính Thái được ông bỏ tâm huyết cả đời rơi vào cảnh chia năm sẻ ba.

- Hả, ba nói tối về Huệ Sơn mà, sao lại đột nhiên thay đổi chủ ý?

Gõ cửa nửa ngày trời mới đợi được con gái cưng mở cửa, không ngờ nhận lấy một câu hỏi lãnh đạm như thế, Tạ Hán Tĩnh chỉ biết thở dài:

- Trước khi về vẫn kịp thăm con gái bảo bối chứ...

Thấy con gái trông hết sức nhếch nhác, đầu tóc rối bù, còn cắm hai cái bút chì, trong phòng bừa bộn, rác đã tràn ra khỏi thùng rồi, trên bàn toàn là vỏ đồ ăn nhanh, cau mày nói:

- Con không biết chiếu cố bản thân thì phải mời người hoặc nhờ chị dâu con mỗi tuần một hai lần tới dọn dẹp chứ, thế này làm sao mà ở được.

- Nữ nhân của Tạ Ý thì miễn đi, nhờ cô ta tới lại nghe cô ta lên mặt cằn nhằn. Giúp việc mời rồi, nhưng không vừa ý nên đuổi, con thấy rất ổn, mấy thứ gián chuột con chẳng sợ.

Tạ Tử Gia bĩu môi, rất khó chịu vì vừa gặp mặt đã bị trách mắng.

- Không biết phòng con có gián chuột thì Vườn Sồi có thu lại phòng không đây.

- Coi là thú nuôi không được à? Bọn họ quản được con nuôi chó hay là nuôi chuột sao?

Tạ Tử Gia vẫn cái giọng rất lạnh nhạt.

Tạ Hán Tĩnh lắc đầu ngán ngẩm, phất tay bảo con gái làm gì thì làm nấy, sắn tay ao lên chuẩn bị dọn dẹp phòng.

Ai có thể ngờ được chủ tịch tập đoàn Chính Thái sát phạt quyết đoán, chỉ cần có chút cơ hội là đả kích đối thủ cạnh tranh không chút thương xót lại có thể đeo tạp dề quỳ xuống đất lau nhà cho con gái.

Tạ Tử Gia lại chẳng hề cảm kích, hồ nghi nói:

- Ba, đây là tự ba khóc lóc đòi quét dọn đấy nhé, con không đồng ý điệu kiện gì của ba đâu đấy. Nói thực con cũng chịu hết nổi rồi, nhưng mai phải thi, tới giờ mới ôn tập được 1/3, lại còn cả đống việc của công ty.

Chế độ thi cử trong nước dành cho những con sâu chăm chỉ, chứ không phải dành cho thiên tài, nên Tạ Tử Gia cũng phải học vất vả.

- 20 ngày nữa là tết, trường nên cho nghỉ phép rồi mới đúng.

Tạ Hán Tĩnh một tay chống sàn, tay cầm rẻ lau nói:

- Tên đó chắc cũng sẽ nghiêm túc tới lớp làm bài thi chứ?

- Tên đó à?

Tạ Tử Gia nhớ lại cái bộ mặt lười nhác kia:

- Buổi sáng con thấy y vào phòng thi bên cạnh, lúc đi ra còn nghe y khoác lác với Đỗ Phi thị lực tốt, đủ biết y nghiêm túc thế nào.

Tạ Hán Tĩnh không hiểu vì sao Trương Khác kiên trì học đại học để cuối kỳ gian lận qua cuộc thi? Nếu thế học còn có ý nghĩa gì nữa?

~~~~~~~~~~~~~~o0o~~~~~~~~~~~~~~

Hôm sau khi Delfassy, Ngải Mặc ngồi máy bay rời Kiến Nghiệp thì Trương Khác cũng đi thi cuối kỳ.

Vừa từ ngoài trời vào, thấy trong lớp mọi người ngổi rời rạc, nhiệt độ chẳng khá hơn ngoài kia bao nhiêu, chống tay nói chuyện với Đỗ Phi cách đó mấy bàn.

Chẳng biết tên nào thất đức nhất định môn cuối xếp chỗ theo thẻ sinh viên, tách y và Đỗ Phi ra, làm thị lực Trương Khác có tốt đến mấy cũng chẳng nhìn được bài thi của Dỗ Phi.

Trương Khác lúc này mới phát hiện ra trong lớp trừ Thẩm Tiêu, Lục Thiên Hựu thì chẳng ai biết y cả, muốn nhờ chuyển đáp án từ chỗ Đỗ Phi sang không dễ chút nào.

- Trương Khác, thi xong cậu và Đỗ Phi còn ở lại trường vài ngày phải không?

Còn vài phút nữa mới thi, Lục Thiên Hựu ngồi bàn phía trước hỏi:

Đợi các trường sơ cao trung kiến nghiệp cho nghỉ là lập tức khởi động kế hoạch trường bồi dưỡng internet rồi, Đỗ Phi ngay cả Tết có về Hải Châu không chưa biết.

Trương Khác thì cùng Đường Thanh tới Tân Vu vài ngày, sau đó bay sang Nhật Bản, đó là bước đầu tiên Cẩm Hồ tiến ra thị trường hải ngoại là bước khó khăn nhất, y không thể ngồi rung đùi đợi tin được.

Trương Khác không biết Lục Thiên Hựu có chuyện gì, hỏi:

- Tôi còn tới Tân Vu thăm cha mẹ, Đỗ Phi ở lại trường, cậu có chuyện gì?

- Hội sinh viên tổ chức hoạt động xuống nông thôn lấy kinh nghiệm thực tế, tôi thấy cậu nên tham gia một số hoạt động tập thể, lớp chúng ta, tôi đã tiến cử cậu.

Lục Thiên Hựu làm mặt nghiêm túc nói:

Hiện giờ Lục Văn Phu được Lý Viễn Hồ coi trọng, quan hệ giữ Cẩm Hồ và Lý Viễn Hồ khôi phục tuần trăng mật, Lục Văn Phu không bị kẹp giữa hai bên nữa, mấy ngày trước Trương Khác còn ăn cùng bàn với ông ta, trò chuyện qua loa vài câu.

Mặc dù Lục Văn Phu gia giáo rất nghiêm, nhưng Lục Thiên Hựu khó trách khỏi ỷ thân phận, đối xử với người khác với thái độ trịch thượng bề trên.

Trương Khác dù chẳng thích hắn cũng chẳng ghét, gãi đầu hỏi:

- Định đi đâu kiếm kinh nghiệm thực tiễn? Tôi về Tân Vu vài ngày trước, nếu kịp sẽ tới thẳng đó tụ họp.

- Chúng tôi tới lâm trường Hồng Trí quê của Thẩm Tiêu, ngày kia xuất phát, ở đó 10 ngày.

Cho dù trước khi đi Nhật Bản có thể bỏ ra hai ngày thì Trương Khác cũng chẳng muốn lãn phí vì cái gọi là đi lấy kinh nghiệm thực tế này, có điều lúc này phải lấy lòng hắn để được chiếu cố ít nhiều khi thi, nên đáp bừa:

- Vậy xuất phát từ Tân Vu gần hơn nhiều, tôi sẽ cố gắng tới lâm trường Hồng Trì tụ họp với mọi người.

- Bạn đồng ý tới lâm trường à?

Thẩm Tiêu ngồi bàn trên nữa nghe thế quay đầu lại:

- Trong thư ba mình còn nói muốn tiếp tục đánh cờ với bạn.

Trương Khác vỗ vai Lục Thiên Hựu:

- Tôi có việc nói với Thẩm Tiêu, cậu đổi cho cho tôi chút...

Tuy xếp chỗ theo số thẻ, nhưng giám thị sẽ chẳng đi tra cái này.

Lục Thiên Hựu hơi khó chịu, xếp bàn là trách nhiệm của hắn, có điều vẻ mặt tha thiết của Trương Khác làm hắn khó tử chối, rất miễn cưỡng đổi chỗ cho y.

Trương Khác và Thẩm Tiêu quan hệ khá thân, Thẩm Tiêu lại lại làm việc ở quán nét Sáng Vực, ghé tai cô thì thầm khi làm bài để bài thi nhích sang cho y nhìn ké, Thẩm Tiêu không cần suy nghĩ gật đầu ngay.

Giám thị là gia giảng viên thanh niên một nam một nữ, nữ khá nghiêm túc, nam chỉ tíu tít lấy lòng nữ.

Trương Khác tự cho rằng mình có nền tảng số học khá được, nhưng thời gian qua bận rộn không đọc sách chút nào, nên nền tảng đó chỉ giúp y đọc hiểu đề, chứ không giải nổi.

Thẩm Tiêu là cô gái cực kỳ thông minh lại chăm chỉ, ước chừng tốn nửa tiếng là làm xong, bài thi lộ ra ngoài người, chứ viết to lại ngay ngắn, Trương Khác chép bài chẳng tốn công chút nào.

Đang chép bài say sưa thì một cái tay giật bài thi, Trương Khác không kịp dừng bút, làm ngòi bút làm rách bài thi, tiếp đó thấy Ngụy Đông Cường đi lên bàn trên lấy bài thi của Thẩm Tiêu.

- Dám chống lại kỷ luật thi cử.

Ngụy Đông Cương nghiêm mặt quát:

- Cả hai ra ngoài cho tôi.

Đây là chuyện vặt, Trương Khác chẳng bận tâm, Thẩm Tiêu chưa bao giờ gặp chuyện này, sợ hãi thiếu chút nữa bật khóc.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK