- Chuyện là sao? Tụi mày đang giở trò quỷ gì vậy, sao tao chưa thấy rõ?
- Nhìn không rõ thì thôi, sau này sẽ hiểu.
Trương Khác mỉm cười, cũng không nghĩ lúc này giải thích nhiều cho Mông Nhạc, chỉ là nói với hắn:
- Tụi mày nhắc nhở Thời Học Bân một chút, gái ở hộp đêm mặc kệ đẹp thế nào, thỉnh thoảng tiếp xúc một chút cũng được, nhưng đừng nghiêm túc quá...
Đàn ông chung quy dễ bị vẻ đẹp bề ngoài của phụ nữ mê hoặc, tiểu tử Thời Học Bân giỏi nói lời đường mật, nhưng còn chưa chính thức yêu đương qua một lần. Trương Khác rất lo lắng cho hắn.
Không quản Vương Hải Túc xuất phát từ dụng tâm thế nào, hắn làm như vậy, ít nhiều có chút không thích hợp, hắn tốt xấu cũng là bác sĩ tốt nghiệp ĐH Đông Hải, tại ĐH Đông Hải làm qua hai năm giảng viên, không nghĩ tới hắn có quan hệ rất thân thiết với gái ở hộp đêm.
Trước đó Trương Khác chỉ điểm Vương Hải Túc đi quen Hồ Kim Tinh, vẫn là thuận lợi đẩy một phát, là phúc hay họa, đều nằm trong lòng bàn tay Vương Hải Túc. Nếu lúc này Vương Hải Túc thiêu thân lao đầu vào lửa, bỏ mình lao qua đây, Trương Khác cũng không ngại lửa cháy thêm dầu.
Trương Khác thoát email, đứng lên nói với Mông Nhạc, Đỗ Phi:
- Mời tụi mày đi uống một ly, việc ở đây không cần tự bản thân làm, phải học cách buông tay cho người khác làm...
Đỗ Phi gật đầu:
- Mới một tuần, tụi tao còn chịu đựng được, nhưng rất muốn mời người quản lý chính thức đến quản lý tiệm Internet, Cty Sáng Vực cùng phòng làm việc CLB Công Trùng cũng phải tách ra với quản lý của tiệm Internet...
Đỗ Phi cùng Mông Nhạc về phòng quản lý, mặc vào áo khoác, rồi theo Trương Khác đến 1978 uống rượu.
Tôn Tĩnh Mông nhíu mày, cô đang tỉ mỉ lau chùi một ly thủy tinh trong suốt. Khi cô nghiêm túc làm chuyện gì thì thường hay nhăn mũi, Trương Khác đi tới trước quầy bar cô mới chú ý tới, khẽ thở dài một tiếng:
- Sao lại là anh? Làm tôi giật mình.
- Tôi tới lấy dây giầy.
Trương Khác chỉ vào dây giầy Tôn Tĩnh Mông đang dùng để cột tóc, cười nói.
- À, buổi chiều vội vàng ra ngoài, không tìm thấy dây buộc tóc, nên mượn dây giầy của anh dùng một chút. Mời các anh uống rượu. - Tôn Tĩnh Mông lấy ba ly thủy tinh đặt lên quầy bar.
- Này, nếu cô vĩnh viễn đều dịu dàng dễ thân như thế, con trai thích cô sẽ rất nhiều...
Mông Nhạc cười nói.
- Tôi mà thèm?
Tôn Tĩnh Mông hơi nhăn mũi, nghiêng đầu hỏi Trương Khác:
- Lát nữa mọi người khi nào thì về, đi cùng đi?
Qua 11 giờ, 1978 sẽ đóng cửa chính, chỉ chừa một cửa nhỏ cho khách quen ra vào, cơ bản sẽ trước 12 giờ kết thúc một ngày kinh doanh, bọn Trương Khác là nhóm khách cuối cùng rồi.
- Uống hết ly rượu này thì về.
Trương Khác nói:
- Chờ cô về cùng luôn.
Uống rượu rồi, Đỗ Phi cùng Mông Nhạc còn muốn về tiệm Internet trước một chuyến, Trương Khác cùng Tôn Tĩnh Mông về chung cư trước.
Buổi sáng hôm qua chung cư Thanh Niên mới bố trí đồ đạc các thứ xong, cũng buổi chiều hôm qua mới dọn vào ở.
Lúc này trăng sáng sao thưa, đèn đường sáng rực, bóng người dưới ánh đèn chợt dài chợt ngắn, chợt trước chợt sau. Tôn Tĩnh Mông giẫm lên bóng của Trương Khác, lúc cách Trương Khác thật xa, lúc dán lại gần, lúc theo ở phía sau, lúc đi tới đằng trước, trông cô có vẻ rất thích thú.
****
Âm thanh điếc tai len lỏi mỗi ngóc ngách. Thời Học Bân, Đổng Dược Hoa đứng trên lan can lầu hai, nhìn các đôi nam nữ kích tình giãy dụa tại sân nhảy dưới lầu. Cô gái dựa vào Thời Học Bân mặc bộ đồ bó màu đen, vóc người yểu điệu mà thon dài, tóc dài đến dưới vai khoảng 10 cm, áo khoác đỏ khoát lên lan can, tiếng nhạc trong đại sảnh rất hỗn tạp, cô gái và Thời Học Bân nói chuyện cũng phải áp sát miệng vào tai đối phương, làm cho quan hệ giữa hai người nhìn qua rất thân mật.
Vương Hải Túc ngồi ở phía sau hút thuốc, nhìn cô gái thỉnh thoảng nghiêng qua gương mặt thanh tú, khóe môi khẽ nhếch lên nụ cười. Một cô gái như thế, nếu không phải gặp được ở trong hộp đêm, ai cũng sẽ không tin cô là một cô gái thường xuyên lui tới những nơi đó. Hồ Kim Tinh cũng đang nhìn cô gái bên cạnh Thời Học Bân, thỉnh thoảng lấy cô gái bên cạnh ra so sánh, thoáng có chút thất vọng.
Đổng Dược Hoa rất ít đi ra ngoài chơi, cũng khá ngại ngùng, Vương Hải Túc nói muốn giới thiệu gái cho hắn làm quen, hắn liền khước từ. Đổng Dược Hoa cảm thấy khó hiểu, Vương Hải Túc tại ĐH Đông Hải học xong bác sĩ, sau đó ở lại trường dạy hai năm, rồi ra ngoài mở công ty riêng, sao lại quen thuộc với những hạng gái ở hộp đêm này như thế? Nghĩ là nghĩ như vậy, nhưng trong lòng hắn vẫn rất ước ao có một cố gái như thế để thân mật.
Cô gái kia kéo Thời Học Bân đi sàn nhảy dưới lầu khiêu vũ, Đổng Dược Hoa liền rời khỏi lan can ngồi vào giữa Vương Hải Túc cùng Hồ Kim Tinh.
Vương Hải Túc khó hiểu hỏi Hồ Kim Tinh:
- Sao cậu lại không quen với bọn Trương Khác, Đỗ Phi? Lần trước Trương Khác ở trong nhà hàng Hàn Quốc động thủ đánh hai người Hàn Quốc, nghe nói còn là thị trưởng Hồ, chú của cậu đích thân đến đồn công an ở phố Mã Nguyên giải quyết chuyện này...
Thân phận bên ngoài như Trương Khác, Đỗ Phi, Vương Hải Túc hắn muốn đi hỏi thăm tự nhiên không khó, một người là con trai của Trương Tri Hành, phó thị trưởng Thường vụ Tân Vu, một người là con trai của Đỗ Tiểu Sơn, trưởng phòng tổ chức TP. Hải Châu.
Nghe được tên của Trương Khác, Hồ Kim Tinh nhịn không được muốn cau mày. Hắn vẫn là từ chỗ cán bộ học sinh của Hội Sinh viên biết được gia thế của Trương Khác -- nhà ai có ai đang làm quan hoặc mở công ty ở trong Chính phủ, tin tức của Hội Sinh viên tương đối linh thông.
Nói đến cùng hắn cũng chỉ ngứa mắt khi thấy thằng đó và Trần Phi Dung cả ngày cứ dính vào nhau mà thôi, thật đúng là không hiểu được chú lại ra mặt giúp chùi đít cho thằng đó, cũng chưa cùng chú nhắc tới trong trường học có hai người này, lại không ở cùng một viện, cũng không phải cùng một khóa, cũng hầu như không có sự cùng xuất hiện gì.
Cũng chỉ là phó thị trưởng của Tân Vu, một địa phương tồi tàn mà thôi, ai cũng biết chênh lệch giữa Tân Vu cùng Kiến Nghiệp lớn thế nào.
Ánh đèn nê ông xoay tròn quét qua khuôn mặt u ám, Hồ Kim Tinh cầm chai bia, không đáp lại câu hỏi của Vương Hải Túc.
Vương Hải Túc hiểu được nhắc tới Trương Khác làm cho Hồ Kim Tinh không quá cao hứng. Hắn không rõ lắm giữa hai người này có ân oán gì, liền giục cô gái bên cạnh kéo Hồ Kim Tinh đi khiêu vũ, còn hắn thì kéo Đổng Dược Hoa không có gái đi ra sân thượng bên ngoài lầu hai hút thuốc.
- Trương Khác, Đỗ Phi bình thường không nói chuyện trong nhà với các cậu sao?
Vương Hải Túc đư một điếu thuốc cho Đổng Dược Hoa, đổi lại bình thường, hắn sẽ không để ý tới đám thanh niên choai choai này. Có thời gian rảnh thế này, còn không phải là đến cổng trường tán gái sao.
- Họ bình thường đều rất khép mình.
Đổng Dược Hoa cũng không có lòng cảnh giác gì với Vương Hải Túc, ba Trương Khác là phó thị trưởng Tân Vu, ba Đỗ Phi là trưởng phòng tổ chức Thành ủy Hải Châu, hắn vẫn mới vừa nghe Vương Hải Túc nói mới biết được, cũng không có nghĩ đến điểm gì khác:
- Cũng không có ai sẽ cố ý đi hỏi, nhưng có một số việc cũng nhìn ra được, người thân của Trương Khác giữ chức vụ cao tại Thế Kỷ Cẩm Hồ, nói chung không đơn giản là được...
Trong TP.Kiến Nghiệp hơn phân nửa đem Thế Kỷ Cẩm Hồ cùng Cẩm Hồ nhìn thành một thể, chủ tịch tập đoàn địa ốc Thế Kỷ Cẩm Hồ Trương Tri Phi cùng Trương Tri Hành là anh em họ, cũng chính là chú họ của Trương Khác, mấy tin tức này, chỉ cần có ý đi đào móc thì cũng không phải nghe không được. Chính bởi vì nghe được mấy tin tức này, mới cảm thấy hai người này càng có chỗ hữu dụng hơn.
Mấy sinh viên không ngờ có thể nhận được 10 triệu vốn huy động từ Vườn Sồi? Vương Hải Túc nghiêng đầu nhìn đèn đường ngoài đường phố xa xa, hướng ra xa phun ra một ngụm khói thuốc, hắn cười nhạt, nghĩ thầm: Nghiệp quan cấu kết mà thôi, chẳng qua cách làm càng bí mật hơn, có tiền kiếm, họ còn có thể không làm sao?
Nhìn dưới ánh đèn phía trước căn nhà có một người ăn xin đang bước đi trên vỉa hè, Vương Hải Túc bắn nửa đoạn tàn thuốc trong tay hướng về ăn mày, cũng không nhìn bắn trúng hay không, hắn liền kéo Đổng Dược Hoa đi xuống sàn nhảy.
Chơi cho đến hừng đông thì sàn nhảy mới tan cuộc, bọn Thời Học Bân mới ra về. Lúc gần đi, Thời Học Bân thật có chút cảm giác lưu luyến với cô gái hẹn họ đi ra. Thời Học Bân cùng Đổng Dược Hoa còn muốn về trường học, không cùng đường với Vương Hải Túc.
Nói đến thì một chiếc xe của Vương Hải Túc cũng không trở được nhiều người như vậy, Vương Hải Túc cười đấm vào vai Thời Học Bân, nói:
- Tôi phụ trách đưa tiểu Y về nhà, cậu còn lo lắng cái gì?
Vương Hải Túc đưa Thời Học Bân cùng Đổng Dược Hoa lên xe taxi, còn nhét vào tay Thời Học Bân 50 đồng tiền taxi.
Vương Hải Túc kéo Hồ Kim Tinh cùng hai cô gái lên xe mình, cả buổi tối Hồ Kim Tinh đều lén nhìn cô gái tên là tiểu Y này. Vương Hải Túc sao có thể không chú ý tới? Nghĩ thầm con gái đúng là được người thích, ném vào trong trường giả làm hot girl thanh thuần một chút vấn đề cũng không có.
Đi một đoạn đường, nhìn phía trước có một khách sạn, Vương Hải Túc đậu xe ở ven đường, rồi quay đầu lại nói với Hồ Kim Tinh:
- Tiểu lão đệ, hay là cậu giúp tôi đưa tiểu Y về nhà ha?
Hắn lại rút ra từ trong ví một sấp tiền nhét vào trong tay Hồ Kim Tinh, chỉ vào khách sạn đang sáng đèn:
- Không thì cậu giúp tôi mời tiểu Y ăn khuya, rồi đưa cổ trở về?
Hồ Kim Tinh dù sao cùng Vương Hải Túc mới thấy qua có hai lần, vẫn chưa buông ra được, không nói gì thêm, nhìn Vương Hải Túc lái xe đi khỏi. Hắn cũng không lập tức kéo theo cô gái lần đầu gặp mặt, vừa mới còn thân mật với Thời Học Bân vào khách sạn, nhưng cô gái kia thì lại chủ động kéo tay hắn đi đến khách sạn...
***
Hai ngày cuối tuần, Trương Khác vẫn ở phòng đọc thư viện xem phương án nghiên cứu phát triển vi xử lý loại hình chuyên dụng Hàn Cách giao cho y, cho dù ban đêm cũng nhốt mình trong phòng tra tư liệu, cũng sẽ không quan tâm đến việc bên kia của bọn Đỗ Phi.
Đợi đến buổi chiều thứ hai khi thấy được Thời Học Bân, Thời Học Bân như con gà trống được bơm kích thích tố, kéo Mông Nhạc vào trong phòng quản lý thảo luận cô gái tên tiểu Y trong hộp đêm thanh thuần cỡ nào. Nói là nhà cô ở Kiến Nghiệp, bởi vì trong nhà có người bệnh, cuộc sống khó khăn, nên vừa mới tốt nghiệp sơ trung phải đến hộp đêm làm. Thấy Trương Khác đi vào, Thời Học Bân hưng phấn nói:
- Mày không tưởng tượng được đâu, hộp đêm không ngờ có gái thanh thuần như thế...
Trương Khác nhớ tới khi mình 20 tuổi, cũng luôn luôn thích đem "vẻ đẹp bên ngoài" cùng "thiện lương trong nội tâm", hai cái không liên quan gì đánh đồng nhau, cho rằng con gái đẹp nhất định là nội tâm thiện lương. Thấy bộ dạng hưng phấn của Thời Học Bân, Trương Khác vỗ vai hắn:
- Mày kiềm chế một chút, có thể cô gái đó ban đầu làm như vậy là có các loại nguyên nhân bất đắc dĩ, nhưng sau khi quen với loại sinh hoạt đó, không phải là việc mày có thể tùy tiện là có thể cứu vớt được đâu.
- Anh Vương nói vốn cổ rất thuần khiết, bằng không cũng sẽ không giới thiệu cho tụi tao quen.
Thời Học Bân lại nói đùa:
- Gần đây tao phải cách xa mày một chút, phát hiện gái đẹp bị mày hấp dẫn hết rồi, đi theo sát mày quá, chắc chả còn đường sống.
Trương Khác vẫn còn lo lắng với Vương Hải Túc, nghe thái độ của Thời Học Bân có vẻ không cho là đúng. Trương Khác cũng lý giải loại tâm tính này của Thời Học Bân, nếu như hắn ôm thái độ chơi chơi thì cũng tùy hắn, thấy hắn như vậy, lại không thể không quản không hỏi:
- Hộp đêm nào, cô gái đó tên gì?
Thời Học Bân thấy vẻ mặt của Trương Khác rất nghiêm túc, không giống như đang nói giỡn với hắn, Thời Học Bân có chút xấu hổ, lại khó chịu vì không nhận được tín nhiệm. Trương Khác thấy bộ dạng của Thời Học Bân như vậy, thật không có cách nào. Trương Khác giơ tay làm thế muốn đánh hắn, nói:
- Thằng nhóc này, cũng không phải tao tranh gái với mày, mày khẩn trương cái gì? Tao giúp mày điều tra cô gái này thật sực có thuần khiết hay không.
- Hộp đêm Tâm Hải ở cổng chào số 3, tên là Tiểu Y, đại danh còn chưa có cơ hội hỏi, chỉ biết nhà cổ ở Tân Phổ, ba mẹ cổ đều là công nhân viên chức đã nghỉ hưu. Cổ nghỉ học rồi, mới đến hộp đêm làm được một tuần. - Thời Học Bân nói.
- Được, mấy thứ này chắc cô gái đó chủ động nói cho mày chứ gì, không có người khách nào không thích gái mới bắt đầu làm đâu.
Trương Khác gọi điện thoại cho Hà Kỷ Vân, Hà Kỷ Vân thì ra là khoa trưởng của khoa trị an của cục Công an khu sở thuộc cổng chào số 3, bảo hắn giúp đỡ điều tra nội tình của một cô gái trong hộp đêm, tự nhiên rất dễ dàng.
Còn chưa đợi Hà Kỷ Vân trả lời cho Trương Khác, buổi sáng hôm sau chợt nghe được sự việc Thời Học Bân gây gổ với Hồ Kim Tinh tại phòng làm việc của Hội Sinh viên trường.
Khi Trương Khác nhận được Mông Nhạc điện thoại, y đang ở thư viện xem tài liệu mà Hàn Cách giao. Phòng làm việc của các tổ chức học sinh thuộc Đoàn ủy trường như Hội Sinh viên trường cùng với hội Sáng Hiệp đều nằm trong Tiểu Hồng lâu ở trước thư viện, Trương Khác mang theo tài liệu liền chạy tới đó.
Đang là buổi sáng, trong Tiểu Hồng Lâu hầu như không có người. Đi tới lầu hai, cửa phòng làm việc Hội Sinh viên trường đã bị khóa, Trương Khác đi thẳng vào phòng hoạt động của Sáng Hiệp sát vách, thấy Mông Nhạc đang bộ dạng nghiêm khắc dạy dỗ Thời Học Bân:
- Mày điên hả, lúc đó chúng nó có ba người, một mình mày xông vào không phải muốn ăn đập hả? Mày không biết tập hợp các huynh đệ, đổi nơi khác rồi mới động thủ sao? Tới cùng là xảy ra chuyện gì?
Thấy Thời Học Bân mắt bầm tím, miệng sưng ngồi một chỗ không rên một tiếng, Trương Khác gõ gõ cửa, hỏi:
- Xảy ra chuyện gì, có đánh lộn không gọi tui tao hả?
Thời Học Bân ngồi một chỗ không nói tiếng nào. Trương Khác thấy hắn mắt ứ xanh, miệng sưng đỏ. Thời Học Bân đau đớn ho khụ một tiếng, còn phun ra một cái răng hàm. Cho dù như vậy hắn cũng không chịu nói vì sao động thủ, bên hông còn mấy vết chân rõ ràng, lúc này Thời Học Bân còn ôm bụng, cau mày sắc mặt tái nhợt, trông vẫn còn chưa hết đau.
Trương Khác oán hận với Thời Học Bân:
- Mày chỉ được thế thôi hả.