- Tôi không làm ở đây, sao không thấy Giai Mỹ đâu?
Giai Mỹ là tên cô gái khác tối qua, quá nửa là tên giả.
- Cô ấy ban ngày cũng làm ở Shinjuku...
Cô gái đối với loại chuyện này có chút xấu hổ, định giải thích cho bản thân, nhưng lại ngại Lý Hinh Dư.
*** Shinjuku là khu khá nhiều người Hoa ở Tokyo.
- Tôi cũng không ngại để anh ấy tới quán bar ở Shinjuku đâu.
Lý Hinh Dư cười giảo hoạt:
- Nếu có thể còn định nhờ anh ấy đưa tới đó chơi.
Trương Khác nhếch môi cười, không ngờ cô gái kia là gái chuyên nghiệp rồi, cũng không vạch trần Lý Hinh Dư cố ý gây hiểu lầm.
Cô gái kia rất ngạc nhiên, sao cô gái này sao lại không ngại bạn trai ra vào chỗ như thế.
Lý Hinh Dư rất đắc ý mánh nhỏ của mình thành công, mời cô gái kia ngồi xuống nói chuyện.
- Giờ nghỉ của chúng tôi rất ngắn..
Cô gái xin lỗi, giải thích nguyên nhân không thể ở lại lâu.
- Tôi là Lý Hinh Dư, người Hàn Quốc.
Lý Hinh Dư nhiệt tình giới thiệu, cô sống ở Nhật Bản khá lâu, tiếng Nhật rất chuẩn thi thoảng còn giúp Trương Khác sửa cách phát âm mà y tưởng là mình giỏi lắm rồi.
- Người ta gọi tôi là Thôn Thượng Lệ Nại.
- Nói tên Trung Quốc của cô đi.
Trương Khác không chút nể nang dùng tiếng phổ thông vạch trần thân phận của cô ta, nhìn vẻ kinh hoàng của cô gái, nhếch môi dùng giọng điệu lành lùng tàn khốc nói:
- Không ngờ người cô tiếp rượu hôm qua là đồng bảo phải không?
Cuối thập niên 90 trong du học sinh Trung Quốc tới Tokyo, quá nửa là người Thượng Hải, trong đó phần lớn là các cô gái, thật không hiểu các cô gái này tới theo đuổi giấc mơ hão huyền gì.
Cô gái luôn lo lắng bị Trương Khác vạch trần bí mật, cô và bạn học cùng tới trung tâm triển lãm làm thêm, tuyệt đối không muốn bạn bè biết, tâm lý yếu ớt thấp thỏm suốt từ nãy tới giờ tức thì bị đánh tan, người nhũn ra xụi xuống, ngồi trên mặt đất lạnh băng ôm mặt khóc nức nở.
Lần này tới lượt Trương Khác đau đầu, du khách đều bị tiếng khóc thu hút, một thiếu nữ dung mạo thuyệt thế, một thanh niên điển trai, một cô gái mặc đồ tiếp thị lộ nửa cái mông ngồi trên mặt đất lạnh khóc lớn, khung cảnh hết sức quái dị.
Trương Khác thậm chí còn không biết cái cô gái đang khóc ầm ĩ kia tên là gì, thật đau đầu, Lý Hinh Dư cũng luống cuống, định kéo cô gái dậy, nhưng không kéo nổi.
Tới tận khi Lâm Lệ Văn theo cùng Phó Tuấn rảo bước đi tới, ngồi xuống đỡ cô gái đang chuyển vào trạng thái khóc nấc lên, hỏi:
- Nhạn Ninh, cô làm sao thế?
- Cô quen cô ấy à?
Trương Khác hỏi:
- Cô ấy là tên là Tiêu Nhạn Ninh, học đại học Chiba, sau khi tôi tới Tokyo, tụ họp đồng hương có gặp qua, khi công ty tuyển phiên dịch tiếng Nhật, cô ấy cũng tới ứng tuyển cho nên mới quen.
- Ồ...
Trương Khác nhớ Lâm Lệ Văn là người Hồ Châu, rất gần Thượng Hải, tiếng địa phương cũng giống nhau, tới đất khách quan hệ càng thêm thân thiết, thấy Lâm Lệ Văn nhìn mình cảnh giác Trương Khác chỉ biết cười bất lực, chỉ mong cô gái kia ngừng khóc, có chuyện gì ra ngoài nói, ở đây rất khó xử.
- Anh nói như thế các cô gái rất tổn thương đấy.
Lý Hinh Dư ghé sát vào tai Trương Khác nói nhỏ:
- Hình như anh rất để ý thân phận người Trung Quốc của cô ấy? Nếu là cô gái người Nhật hoặc Hàn có lẽ anh im lặng theo bọn họ thôi phải không? Anh cũng là người chủ nghĩa dân tộc cực đơn, không khác gì Tại Thù hết.
Trương Khác gãi đầu, có lẽ Lý Hinh Dư nói đúng, nhưng trong trường hợp này dùng lời Tạ Vãn Tình sẽ chính xác hơn, nếu là con chim sẻ xấu xí chắc y chẳng bận tâm, nhưng là con hoàng yến thì khác.
Lý Hinh Dư và Lâm Lệ Văn đỡ Tiêu Nhạn Ninh ra khu nghỉ ngơi sau trung tâm triển lãm, nơi này tới bữa ăn mới náo nhiệt, hiện không có mấy người.
Tiêu Nhạn Ninh mặc bikini cùng áo nilong bạc, trong khu triển lãm thì không có gì, ra ngoài trở nên quái dị lại lạnh, Trương Khác mởi áo ngoài để cô buộc bên hông, được một ánh mắt tán thưởng của Lý Hinh Dư.
Không muốn làm Tiêu Nhạn Ninh khó xử, mọi người không nói gì, đợi cô dần thu lại bi thương.
Lâm Lệ Văn hiện vẫn chưa biết thân phận của Trương Khác, lại chẳng cảm thấy y có thân phận quyền thế gì, Tiêu Tấn Thái cùng nhân viên rất hòa đồng, cho dù hắn tôn kính Trương Khác, cũng không khiến nhân viên cảm thấy Trương Khác có gì ghê gớm.
Tiêu Nhạn Ninh sau khi bình ổn lại tâm tình, cởi áo khoác trả lại Trương Khác:
- Tôi còn phải về làm việc, đi quá lâu sẽ bị trừ lương.
Trương Khác không biết phải nói sao, Lâm Lệ Văn lên tiếng:
- Sắp tới giờ nghỉ trưa rồi, cô ăn cơm cùng chúng tôi đi, lát nữa có thể nói chúng tôi có việc cần hỏi cho nên phải rời đi.
Tiêu Nhạn Ninh vẫn rất xấu hổ, nhất định muốn đi, bọn họ chẳng thể giữ lại, Trương Khác bảo Lâm Lệ Văn đi cùng, Trương Khác vốn không cần phiên dịch, Lâm Lệ Văn mới tới Nhật Bản nửa năm, dẫn đường vẫn chưa đủ tư cách.
Trương Khác mời Lý Hinh Dư tới quán ăn tây dùng bữa, ăn xong tới nơi trưng bày Cẩm Hồ, trên đường đi Trương Khác hứng thú hỏi:
- Nhân viên Samsung có biết cô ở đây không?
- Chắc là không.
Lý Hinh Dư buồn buồn nói:
- Nếu được, tôi nguyện bọn họ mãi mãi không biết hành tung của mình.
Đáng lẽ ăn cơm xong hai người có thể chia tay rồi, có lẽ ở một mình tại Tokyo quá cô dơn, có lẽ thấy Trương Khác không có người dẫn đường, Lý Hinh Dư vẫn đi theo Trương Khác.
Tới khu trưng bày thấy đám đông hiếu kỳ vây quanh, xem ra chọn đại sứ quảng cáo chính xác rồi. Trương Khác nhìn thấy Độ Biên Kính Nhất cũng trong đám đông xem biểu diễn công năng của Iplayr.
Đương nhiên cũng nghe thấy không ít lời tương tự "Trung Quốc thì làm được cái gì ra hồn?" "Ôi xời, đồ Trung Quốc ra gì.", mặc dù rất giận, nhưng chỉ có thể nghe mà thôi.
Thủ đoạn marketing nhắm vào thị trường Nhật Bản tuyệt đối không thể chỉ là quảng cáo trên truyền hình, cung cấp nội dung Mp3 thu phí hoặc miễn phí trên mạng là trện tuyến tuyên truyền tuyệt hảo, quảng cáo trên các loại tạp trí thời thượng, còn gửi gắm hi vọng vào các nhà phân phối bản địa tích cực phối hợp, đương nhiên đặt hi vọng vào Thạnh Hoàn là xa vời.
Cẩm Hồ có bán Iplayr ở triển lãm, nhưng có thể khẳng định quá nửa số người mua là các doanh nghiệp điện tử khác.
Trương Khác nhìn thấy Tùng Đào Kiện và Tiêu Tấn Thành đang nói chuyện, bọn họ cũng nhìn thấy Trương Khác, liền đi tới đón.
- Lần này tôi mang tới kế hoạch tuyên truyền tiêu thụ cuối cùng, mời ngài Trương thẩm duyệt, nếu thích hợp, chúng tôi sẽ bắt đầu...
Tùng Đào Kiện nói:
Trương Khác nhận lấy kế hoạch, đi vào văn phòng nhỏ sau khu trưng bày, đều là kế hoạch tuyên truyền thực thi thời gian gần sắp tới, không cần bảo mật.
Thạch Hoàn yêu cầu Cẩm Hồ cung cấp 2000 chiếc Iplayr với giá ưu đãi, xem tới đây Trương Khác xoa cằm nói:
- Đối với sản phẩm mới, cho dù giảm nửa giá người tiêu dùng cũng chẳng cảm thấy có lợi gì, vì bọn họ chưa tiếp xúc với giá thật của nó, tôi cũng không thích cách thức thúc đẩy doanh số này.
- Nhưng hạ giá là điều cần thiết.
Tùng Đào Kiện giải thích:
- Tôi hiểu, chỉ là tôi muốn thay đổi phương thức, cô có thấy thời gian thúc đầy doanh số đều toàn là giảm nửa giá có quá nhạt nhẽo không?
Câu cuối Trương Khác nhìn đôi mắt to mê đắm của Lý Hinh Dư.
- Đúng thế.
Lý Hinh Dư không ngờ Trương Khác đưa mình tới nơi thảo thuận sách lược thị trường của Cẩm Hồ, còn hỏi ý kiến của mình, quá đột ngột, đầu óc chưa theo kịp:
- Nhưng còn cách nào khác?
- Thời gian thúc đẩy tiêu thụ giới hạn mười ngày, mỗi cửa hiệu chỉ cung cấp 1000 chiếc Iplayr, ngày đầu tiên giảm giá 10%, ngày thứ hai 20%, tới ngày thứ mười còn có chiếc Iplayr nào dùng để thúc đẩy tiêu thụ chưa bán được thì tặng miễn phí.
Trương Khác gõ gõ bản kế hoạch, đưa cho Tiêu Tấn Thành:
- Sửa theo ý tôi.
Rồi quay sang cười với Lý Hinh Dư:
- Thúc đẩy doanh số không thu hút được người ta, tôi thà tặng miễn phí cho xong.
- Cho dù Iplayr không đủ thu hút, thì cách bán hàng này của anh cũng làm người đương địa thích thú.
Lý Hinh Dư từ nhỏ đã được huấn luyện nghiên ngặt về phương diện thương nghiệp, cách thức này chủ yếu khiến người có hứng thú với Iplayr ngứa ngáy, hơn nữa còn có thể làm sự chú ý tích lũy theo từng ngày, khả năng ngày đầu tiên chỉ có vài chục người chú ý, bọn họ không mua khi giảm giá 10%, bọn họ sẽ chú ý tới ngày thứ hai, lúc đó giá giảm là 20%, rồi đến ngày thứ ba, thứ tư sẽ ngày càng có nhiều người chú ý, thế nào có người không nhịn nổi tới ngày cuối mới ra tay.
Tóm lại là cao minh hơn cách đều đều giảm giá một nửa, Lý Hinh Dư ngoẹo đầu nhìn Trương Khác, nghĩ quả nhiên không thẹn là người một bước bay vọt lên trời ở thị trường Trung Quốc.
Trương Khác chỉ xen vào một câu còn những người khác bắt đầu bận tối mắt ngay cả đi nhà xí cũng phải tính toán kỹ thời gian.