Mục lục
Quan Lộ Thương Đồ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trừ Tạ Vãn Tình, Hứa Tư, Tô Tân Đông, Đinh Hòe ra còn có Lưu Hải Yến trưởng phòng vận tác thương hiệu, Triệu Hải Chu giám đốc tiếp thị, cùng cả Phó Tuấn, Mã Hải Long đi cùng, còn bao cả khoang thượng hạng của máy bay.

Ba giờ chiều tới sân bay, lấy vé xong, nhìn thấy người của Khoa Vương cũng đang chờ máy bay, bọn họ cũng ngồi chuyến bay này tới Bắc Kinh, Lưu Minh Huy cũng có trong số đó, nhìn thấy đoàn người Trương Khác đi tới, bối rối quay mặt đi.

Trương Khác nhếch mép cười, tay đút vào trong túi áo jacket, ánh mắt chầm chập quét qua đoàn người của Khoa Vương: Tạ Kiếm Nam, Trần Tĩnh, Lưu Minh Huy, Triệu Ti Minh, đứng bên cạnh còn có một cô gái dung mạo không tệ, mặc áo khoác nhung tím, vóc người yểu điệu chuẩn mực, khí chất ưu nhã, cũng là mỹ nhân hiếm có, không kém Trần Tĩnh là bao, trông có không giống nhân vật nhỏ kiểu thư ký.

Trương Khác quay đầu sang nhìn Tô Tân Đông dò hỏi.

- Giám đốc vận hành Úc Bình, nghe nói là nhân viên công tác của nhà khách Văn Sơn, do Tạ Chiêm khai quật được.

Tô Tân Đông nói nhỏ:

- Nhà hàng Văn Sơn à? Chức vụ gì?

Trương khác nghi hoặc hỏi, nhà khách Văn Sơn đen tối chẳng kém gì nhà khách chính phủ Tân Vu.

- Hình như là một phó giám đốc, cụ thể không rõ lắm.

Tô Tân Đông phụ trách vận hành công ty, không phải chuyên môn chơi âm mưu quỷ kế, nếu đổi lại là Thiệu Chí Cương, Thịnh Thanh hay thậm chí Trương Tri Phi sớm đã tra tới tổ tiên mười tám đời nhà cô ta rồi.

Tạ Kiếm Nam liếc nhìn Hứa Tư đi bên trái Trương Khác, mặc tây phục màu xám, trang phục công sở nữ tiêu chuẩn, nhưng vẫn đẹp não nề, không phải là hắn không động lòng với Hứa Tư, chẳng qua hắn là kẻ có lý trí chưa tới mức bất chấp mọi giá theo đuổi thôi, có điều gặp cô đi cạnh Trương Khác thế này, không dễ chịu chút nào, thầm nghĩ:" Đợi đánh cho thằng nhóc này tán gia bại sạn rồi, lo gì không có cơ hội".

Lại nhìn qua Tạ Vãn Tình, mặc dù chẳng còn tình nghĩa gì nữa, nhưng hắn vẫn đi tới chào:

- Mọi người cũng bay chuyến này sao?

Chuyện đâm sau lưng người ta đến thế rồi vẫn tới ân cần chào hỏi, chẳng qua là giả dối mà thôi, cho dù có không nể mặt hắn cũng chẳng phải là thất lễ, Trương Khác lạnh lùng nói:

- Nếu không thích nhìn thấy chúng tôi, Khoa Vương có thể bao cả chuyến bay, đừng để mọi người nhìn nhau cùng khó chịu.

Trần Tĩnh đi theo bên Tạ Kiếm Nam, vốn cũng định chào một tiếng, nhưng lời nói không khách khí gì của Trương Khác làm cô mất hết dũng khí nói chuyện, cảm thấy Trương Khác có hơi mất lịch sự.

Tạ Chiêm thì sớm trở mặt với Tạ Vãn Tình lâu rồi, chẳng còn mặt mũi nào đi tới, khoanh tay trước ngực huých Lưu Minh Huy:

- Không tới chào à?

Lưu Minh Huy càng cảm thấy thiếu tự nhiên.

Đám Lưu Minh Huy bỏ việc tập thể không làm văn phòng ở Bắc Kinh thuộc khu Hoa Bắc bị tác động trực tiếp, đám Trương Khác tới Bắc Kinh, chuyện ăn ở đã được an bài thỏa đáng.

Khách sạn ở gần ĐH Thanh Hoa, năm 96, bốn đường vành đai còn chưa xây, có điều so với sự ùn tắc trong ở khu trung tâm, ở đây cũng được rồi. Trương Khác ít cơ hội tới Bắc Kinh, chuyến này còn tính gặp Lương Văn Giang.

Đầu tháng 7, Trương Khác dùng danh nghĩa của Cẩm Hồ lấy 500 từ từ cấp cho Côn Đằng online, chuẩn bị lập nên cổng web sớm nhất trong nước, chuyện cụ thể do đám Mã Hương Đông, Lương Văn Giang phụ trách, nhưng cũng không thể không hỏi thăm ngó ngàng tới.

Rời khỏi sân bay vào thành phố thì trời đã tối rồi, Trương Khác không tới khách sạn mà đi gặp mặt Trần Tín Sinh, đi cùng y có Tô Tân Đông, Tạ Vãn Tình, Hứa Tư, những người khác theo Đinh Hòe tới nhà khách.

Bắc Kinh vào tháng 11, trời đêm rét căm căm, nhiệt độ giảm xuống 0 độ, trừ những chốn giải trí phồn hoa chuyên sống về đêm ra thì trên phố không còn mấy người đi lại nữa.

Tam Lý Truân là nơi mà người nước ngoài sống ở Bắc Kinh thường xuyên ghé qua, Trần Tín Sinh dù trước kia sang Mỹ học tập và làm việc, nhưng huyết thống thuần chính, không hiểu sao một lần hẹn nói chuyện chính thức đều chọn ở đây.

Đại khái ở Tam Lý Truân không cảm thấy sự vắng vẻ của Bắc Kinh vào buổi tối, đây là chốn ăn chơi đèn hoa rực rỡ, người qua người lại đông đúc náo nhiệt, cho dù nhìn thấy mỹ nữ khá cao như Tạ Vãn Tình Hứa Tư cũng không bất ngờ lắm, có điều mật độ mỹ nữ ở Bắc Kinh so với Thượng Hải, Hàng Châu thì hơi ít.

Vẫn là quán ăn Nhật mọi người gặp nhau năm năm ngoái, Trần Tín Sinh đứng đợi ngoài cửa quán ăn vẫn phong độ nho nhã như thế, gặp Trương Khác câu đầu tiên là:

- Chiều qua hay tin Ái Đạt, lòng tôi có chút lo lắng, giờ thấy Khác thiếu gia, liền yên tâm trở lại rồi.

Tin tức nhân viên tiêu thụ cao cấp của Ái Đạt tập thể chạy sang Khoa Vương truyền rất nhanh, Trần Tín Sinh nghe được tin tức này chỉ khịt mũi một cái.

Căn cứ vào hiệp nghị bí mật giữa TI và Ái Đạt, một nửa số chip giải mã Ái Đạt mua của TI có giá thấp hơn 40% so với thương hiệu đầu đĩa khác.

Chip giải mã và mắt đọc là hai linh kiện chủ yếu nhất cả đầu đĩa, do lũng đoạn kỹ thuật, hai linh kiện này chiếm tới 70% - 80% chi phí sản xuất một cái đầu đĩa, tính ra chi phí sản xuất mỗi một cái đầu đĩa của Ái Đạt ít hơn thương hiệu khác từ 15% - 20%.

Trần Tín Sinh không cho rằng Khoa Vương có thể tạo thành uy hiếp gì với Ái Đạt, hắn chỉ nói đùa mà thôi.

Trương Khác lắc đầu:

- Dù thế nào cũng không ngăn được con đường phát tài của TI, anh đúng là chẳng có gì phải lo.

Trần Tín Sinh cười ha hả, nói với hai cô gái:

- Tôi còn đang nghĩ liệu có thể gặp được cô gái xinh đẹp kia không, vậy mà Khác thiếu gia lại đưa tới hai quý cô, thực sự hết sức vinh hạnh.

Rồi đưa tay mời bọn họ vào hết sức kiểu cách, cô gái kia mà hắn nói là Giang Đại Nhi.

Ngồi xuống cạnh bàn thấp, bên trong có cửa nhỏ buông rèm, các cô gái tiếp rượu sẽ đi ra xếp hàng cho khách chọn, hôm nay tất nhiên không an bài món này.

Trần Tín Sinh báo chủ quán có thể bắt đầu đưa thức ăn lên, rồi hỏi Trương Khác:

- Ái Đạt lần này sẽ tiếp tục có hành động lớn chứ?

- Tùy cơ hành động thôi, chúng tôi không cưỡng cầu.

Trước mặt Trần Tính Sinh không thể nói năng lung tung được, Trương Khác cười nói:

- Chúng tôi tới đây cũng không phải là để thảo luận chuyện này, hiện giờ DVD trên thế giới tiến triển ra sao rồi?

- Trừ Warner Bros, những công ty điển ảnh chủ yếu như Disney, Fox, đều lo đĩa DVD sẽ dung dưỡng cho việc in sao lậu, tôi thấy cũng vì tình hình trong nước mới làm bọn họ lo lắng nghiêm trọng như thế.

Trần Tính Sinh cười khổ, những công ty điện ảnh đó gần như không thu được một xu nào ở thị trường đĩa lậu hoành hành như TQ:

- Thêm vào bọn họ vẫn hoài nghi vào thị trường Âu Mỹ, nên chưa có ý đi theo, tôi thấy dù năm sau đầu đĩa DVD có ra đời mà không có công ty điện ảnh nào hỗ trợ, khó mà mở rộng được.

- Thế cũng tốt, VCD có thêm vài năm tuổi thọ nữa.

Trương Khác gật đầu:

- Tôi lo phần bản quyền hơn, Phillips, Sony, Pioneer đi trước chúng ta nhiều rồi, chúng ta có nên dốc sức đuổi theo không?

- Đuổi theo thế nào?

Trần Tính Sinh tò mò hòi:

- Kỹ thuật DVD của Thái Khắc lấy ra sản xuất DVD còn chưa thành thục, hay là lấy ra sản xuất mắt đọc VCD luyện tay trước..

Trương Khác hỏi mang tính thăm dò:

Thái Khắc là công ty năm ngoái Ái Đạt và TI liên doanh thành lập, ban đầu thành lập Thái Khắc là vì nghiên cứu kỹ thuật hạch tâm của DVD. Nguồn tại http://Truyện FULL

Nghe Trương Khác nói hi vọng Thái Khắc sản xuất VCD luyện tay, Trần Tín Sinh há hốc mồm, một lúc sau mới phản ứng lại, chỉ Trương Khác lắc đầu cười:

- Cậu quá giảo hoạt đấy.

- Làm gì có chuyện đó, tôi suy nghĩ cho lợi ích chung của hai công ty đấy chứ.

- Chỉ sản xuất mắt đọc hay là cả đèn laze luôn?

- Cái nào phù hợp với lợi ích của cả hai chúng ta hơn?

Trương Khác hỏi ngược lại:

- Đèn laze.

Trần Tín Sinh trầm ngâm:

- Nhưng kỹ thuật Thái Khắc nghiên cứu còn ở trên lý luận, cách sản xuất thực tế còn một khoảng xa.

- Điều đó tôi biết.

Trương Khác mặt dầy nói:

- Tôi không tin ích lũy kỹ thuật về mặt ứng dụng đèn laze của TI kém hơn của Nhật Hàn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK