Bọn họ đã ở lại Hải Châu một tuần rồi, không chỉ giao lưu với nhân viên của viện nghiên cứu Cẩm Hồ, còn tìm hiểu kỹ càng hoạt động nghiên cứu của Thái Khắc, tiếp xúc với cao tầng cả Ái Đạt như Tô Tân Đông, Tương Vi lại được trò chuyện với cả "ba cự đầu".
Hai người bọn họ không biết phải dùng ngữ khí gì đề cao giá trị ESS nữa, mà tuần qua Đinh Hòe không hề nói tới chuyện hợp tác cụ thể, phòng tuyến trong nội tâm họ sụp từng chút một.
Buổi chiều hai người bọn họ thảo luận kỹ thuật với nhân viên của viện nghiên cứu Cẩm Hồ nhưng không thể tập trung tinh thần được, bán ESS cho Cẩm Hồ là chắc chắn, không còn con đường nào để đi nữa, nhưng càng tiếp xúc nhiều với Ái Đạt, càng không tìm được lợi thế nâng tầm giá trị bản thân.
Ba giờ chiều, ở khu nghiên cứu rất yên tĩnh, có xe đi vào bãi đỗ là nghe thấy được ngay, một lúc sau Đinh Hòe đi vào mời bọn họ tới văn phong của hắn nói chuyện, Đinh Xuân Kiến đứng dậy bắt tay họ chân thành nói:
- Tôi rất mong cùng làm việc với hai anh ở Cẩm Hồ.
Thành Hán Chương mềm lòng, nghĩ: Thôi thì tùy tiện ra điều kiện rồi ký cho xong vậy.
Không phải nghi ngờ gì, Cẩm Hồ đã chiêu mộ được một nhóm nhân viên kỹ thuật xuất sắc, trong cơ sở công nghiệp điện tử yếu kém trong nước, bọn họ có may mắn tiếp xúc với kỹ thuật tiên tiến nhất trong lĩnh vực điện tử.
Tiêu Tấn Thành trấn tĩnh hơn một chút, vỗ vãi Thành Hán Chương cùng vào văn phòng của Đinh Hòe.
Trương Khác đang ngồi xoay lưng lại phía cửa ngắm nhìn Tượng Sơn, nghe thấy tiếng bước chân, quay ghế lại đứng dậy đưa cho Thành Hán Chương, Tiêu Tấn thành ba bản tài liệu:
- Đây là điều kiện Cẩm Hồ mua ESS, cùng lời mời hai vị gia nhập Cẩm Hồ, hai vị xem xem còn có vẫn đề gì có thể thoải mái nói ra.
Hai người nhận lấy tài liệu, trước tiên xem hợp đồng mua ESS, cái giá 100 vạn USD, có thể chấp nhận được, điều kiện đúng quy củ, tiếp đó là xem hợp đồng thuê mỗi người.
~~~~~~~~o0o~~~~~~~~~~~~~~~
Trời lạnh căm căm, tầng mây dầy âm u bủa kín bầu tời, từng chiếc là lác đác rụng xuống khiến không khí càng thêm lạnh lẽo ảm đạm, cho dù trong phòng có điều hòa, nhìn cảnh tượng bên ngoài cũng thấy lòng giá lạnh.
Tiêu Mân có văn phòng riêng của mình rồi, lúc rảnh rỗi cũng tiện gọi điện cho Lưu Minh Huy, buổi sáng nói chuyện với hắn, biết hắn tới Tân Nguyên, Tiểu Mân phần nào đoán ra được cục diện không hỏi tới kết quả.
Đang ngồi trầm tư thì chuông điện thoại vang lên, Tiểu Mân giật mình cầm lên nghe, Lý Minh Học bảo cô ta tới văn phòng của ông.
Tới gian thư ký ngoài phòng tổng giám đốc, Tiêu Mân nghe thấy có người nói chuyện bên trong, liền hỏi nhỏ thư ký:
- Ai thế?
- Phó thị trưởng Tống.
Thư ký hạ thấp giọng hỏi lại:
- Có phải tới vì chuyện bổ nhiệm cô làm giám đốc phòng tổng giám đốc không?
- Sao thế được, đừng đoán bừa.
- Tôi nghĩ là phải đấy, vì nghe thấy bọn họ có nhắc tới tên cô, còn nói tới chuyện thưởng cuối năm, nếu là thật tối nay cô phải khao đấy nhé.
Tiêu Mân thực sự không biết hôm nay Tống Bồi Minh tới, Lý Minh Học không nói gì, cho nên cô ta không dám xác định, tới khẽ gõ cửa.
- Vào đi.
Lý Minh Học nói vọng ra.
Tiêu Mẫn đầy cửa đi vào, thấy thượng vụ phó thị trưởng Tống Bồi Minh vắt chân ngồi trước mặt Lý Minh Học, Tống Bồi Minh quay đầu lại nhìn, đứng dậy nói:
- Tôi về thành phố trước đây, không làm phiền anh nữa.
- Thị trưởng Tống nói gì thế? Có phiền gì đâu?
Lý Minh Học tiễn Tống Bồi Minh ra ngoài.
Trừ lúc bước vào văn phòng Tống Bồi Minh có nhìn mình một cái, sau đó rồi thôi, càng chẳng nói một câu nào, Tiểu Mân hơi lo lắng.
Lý Minh Huy quay lại văn phòng, khép cửa lại, chỉ ghế sô pha bảo Tiêu Mân ngồi xuống nói chuyện.
- Có phải phó thị trưởng Tống lần này tới bàn chuyện phương án thưởng cuối năm không ạ?
Tiêu Mân thăm dò:
- À, có nói một chút.
Lý Minh Học ngồi xuống:
- Nhưng tôi tìm em có chuyện khác.
Tiêu Mân hơi ngả người về phía trước, làm vẻ chăm chú lắng nghe.
- Tháng 2 năm 95 em vào công ty nhỉ, sắp được hai năm rồi.
- Còn tháng rưỡi nữa là tròn hai năm ạ.
Tiêu Mân thầm nghĩ: Chẳng lẽ nói tới chuyện chức vụ mới.
- Ồ, thế à?
Lý Minh Học tựa hồ không nhớ lắm, Tiêu Mân là một trong hai nghiên cứu sinh ông hướng dẫn đưa vào Cty Cổ phần Hải Châu.
Nhìn Lý Minh Học có vẻ khó mở miệng, Tiêu Mân có cảm giác chẳng lành:
- Thầy Lý, thấy muốn nói chuyện gì với em ạ?
- Hai năm qua mọi người đều rất nỗ lực, tôi đang nghĩ hay là cho em một kỳ nghỉ dài, công ty cũng không có chuyện gì quan trọng...
- Kỳ nghỉ dài?
Giây thần kinh của Tiêu Mân lập tức căng như dây đàn, thực sự từ lúc Lưu Minh Huy nhảy sang Khoa Vương, cô đã chuẩn bị tinh thần bị đá khỏi công ty rồi, nhưng các phía đều tĩnh lặng như nước, ai ngờ lúc này cho một gậy, Tiêu Mân đứng bật dậy, giọng cao lên:
- Tống Bồi Minh tới đây vì chuyện này ạ? Ông ta bắt nạt người ta quá lắm, em phải tới chính phủ thành phố nói chuyện với ông ta...
- Được rồi.
Lý Minh Học áp giọng xuống, bảo Tiêu Mân bình tĩnh, Tống Bồi Minh nói với ông ta rõ ràng, tỉnh đã tháo luận vấn đề Tô Dật Quần tới Hải Châu, trong nội bộ Cty không thể có nhân tố bất ổn được, phải làm sạch nội bộ giảm thiểu đấu tranh, Lý Minh Học hỏi:
- Trước khi Lưu Minh Huy rời Ái Đạt có nói với em không?
Tiêu Mân không đáp mà cố cãi:
- Người ta luôn muốn tiến về phía trước, chuyện này có gì sai sao?
- Trước khi hết giờ làm, tôi sẽ thông báo các phòng chuyện em nghĩ phép, công tác của em tạm thời do tôi kiêm quản.
Nghe giọng điệu này của cô ta, Lý Minh Học không còn do dự gì nữa, cũng không giải thích thêm, quay về bàn làm việc nói:
- Tôi nhớ ngày công ty chính thức phát lương cho em là 25 tháng 2 năm 95, vậy em nghỉ tới ngày 25 tháng 2 hãy về công ty.
Tiêu Mân bàng hoàng, đúng lúc này thư ký của Lý Minh Học gõ cửa đi vào, ngạc nhiên nhìn hai bọn họ, đưa một văn kiện khẩn cấp cho Lý Minh Học ký, Lý Minh Học ký xong lấy ra một văn kiện đã ký sẵn, nói:
- Bắt đầu từ ngày hôm nay, giám đốc Tiêu sẽ nghỉ phép vô thời hạn, cô đem văn kiện này gửi tới các phòng ban.
~~~~~~~~~~~~~o0o~~~~~~~~~~~~
Cùng lúc này ở trung tâm nghiên cứu Cẩm Hồ, bầu trời bên ngoài cũng rất âm u, nhưng tâm tình của Tiêu Tấn Thành và Thành Hán Chương thì khác hẳn.
Thành Hán Chương đọc lại hợp đồng thuê một lần nữa, gần như không tìm ra được chỗ nào bất mãn, hắn cố áp chế kích động trong lòng, trước tiên đặt hợp đồng lên bàn, quay sang nhìn Tiêu Tấn Thành, không ngờ thấy Tiêu Tấn Thành lộ vẻ nghi hoặc, giật mình:" Chẳng lẽ điều kiện của anh ta kém quá?"
Nhưng hợp đồng là thỏa thuận riêng của mỗi người, hắn không tiện hỏi.
Tiêu Tấn Thành đặt họp đồng xuống, hỏi trực tiếp Trương Khắc:
- Phía dưới viện nghiên cứu còn lập phòng hải ngoại sao?
Thành Hán Chương liếc nhìn hợp đồng của Tiêu Tấn Thành ghi rõ: Giám đốc tổng bộ vận hành hải ngoại.
- Kế hoạch phân tách nghiệp vụ của Ái Đạt thì mọi người biết rồi.
Trương Khác giải thích:
- Cho nên viện nghiên cứu Cẩm Hồ phân sự vụ thành hai khối rõ ràng, một khối nghiên cứu, một khối vận hành kinh doanh. Khối vận hành kinh doanh chia ra rõ hơn hai mảng trong nước và hải ngoại. Khu vực phòng hải ngoại phụ trách không phải tất cả khu vực trừ trong nước, hải ngoại trong mắt tôi chỉ có thị trường các quốc gia phát triển và đang phát triển, phòng hải ngoại phụ trách nghiệp vụ ở các quốc gia phát triển Nhật Hàn, Âu Mỹ, đó là khúc xương khó gặm nhất, nếu ông Tiêu có lòng tin hãy làm giám đốc mảng này.
Tiêu Tân Thành luôn cho rằng mục đích Cẩm Hồ thuê mình cũng giống Thành Hán Chương, là muốn phát huy sở trường kỹ thuật, làm quản lý kỹ thuật hoặc thuần túy nghiên cứu thì hắn không có gì bất ngờ. Song chẳng hề có bất kỳ trao đổi nào trước trực tiếp quyết định hắn phụ trách nghiệp vụ hải ngoại, trong lòng hắn không khỏi nghi hoặc.