Mục lục
Quan Lộ Thương Đồ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thì ra mình bị tính kế sẵn rồi, thảo nào ánh mắt dì Cố hôm đó nhìn mình lại lạ như vậy, thì ra là nhìn mình như con thú bị rơi vào bẫy do và và mẹ mình giăng ra, dù trong lòng đã đồng ý, nhưng Trương Khác muốn đóng kịch xem hai bà mẹ còn trò gì nữa, vờ xấu hổ nói: - Mẹ, con và Tiểu Thanh còn nhỏ mà, đâu cần vội như thế, đợi tốt nghiệp vài năm rồi hẵng tính cũng đâu muộn.

- Sau khi tốt nghiệp con và Tiểu Thanh tính cả tuổi mụ đã là 24, 23 rồi, không phải là nhỏ nữa, hai đứa sớm kết hôn, sớm sinh con, mẹ và dì Cố hiện giờ sức khỏe còn tốt, có thể giúp hai đứa trông con. Nói tới đó Lương Cách Trân làm bộ bất hạnh than: - Với con thì mẹ và cha con đã không còn tâm tư và lạc thú nuôi dạy con cái từ lâu rồi, chẳng lẽ con không nghĩ nên sớm sinh con cái để đền bù sự hụt hẫng của đôi vợ chồng già cô đơn này à? Ngoài ra bà nội con cũng rất muốn có chắt bế. Tựa hồ quên sạch việc Trương Dịch đã có con.

- Yêu cầu này là của mẹ con, ba bận việc, chưa tính tới chuyện đó. Trương Tri Hành vội gạt bỏ liên can ở chuyện sinh con.

Lương Cách Trân lườm chồng, tựa hồ trách ông sao vào giờ phút quan trọng lại đi ngược lại nguyên tắc thống nhất trận tuyến nhất trí đối ngoại, lại quay sang con trai, dụ khị: - Sớm sinh con cũng có lợi cho Tiểu Thanh, tuổi nó còn trẻ, khôi phục nhanh, không ảnh hưởng tới công việc, mẹ tính thế cũng là vì hai đứa. Dừng một lúc bồi thêm một câu: - Đương nhiên, sau này muốn sinh đứa thứ hai, thứ ba cũng được, trong nước không cho sinh thì ra Hong Kong, dù sao Tiểu Thanh làm việc ở Hong Kong, rất tiện.

- Ba đã nghe chưa, nếu theo lời mẹ, con mà không nghe lời là bất trung với Trương gia, bất hiếu với cha mẹ, không quan tâm tới Tiểu Thanh, thành kẻ cực ác rồi. Trương Khác cười thầm, không biết mẹ mình có phải soạn ra giấy trước rồi học thuộc lòng không, cố tình nói ba lăng nhăng, vờ như chuyển đề tài, lừa mẹ tưởng là mình không chịu.

- Đừng có đánh trống lảng. Lương Cách Trân quả nhiên mắc bẫy, trước đó bà chuẩn bị rất đầy đủ, phân tích tỉ mỉ phong cách và đặc điểm tác chiến của kẻ địch, "quỷ kế" của Trương Khác bị bà nhìn ra ngay, nhìn bộ mặt nhăn nhó vì nhịn cười của Trương Khác càng hiểu lầm: - Nhìn vẻ mặt của con có vẻ rất không muốn, chẳng lẽ con không hài lòng về Tiểu Thanh, có suy nghĩ khác.

Thấy kế trong kế đã thành công, Trương Khác như bị mẹ phát hiện kế dương đông kích tây, vội làm bộ xua tay nói: - Tuyệt đối không, con rất hài lòng về Tiểu Thanh, không có suy nghĩ gì khác.

- Không có thì tốt, dù sao sớm muộn cũng phải kết hôn, muộn không bằng sớm, con cái sớm muộn cũng phải sinh, sinh muộn không bằng sinh sớm. Thấy kẻ địch bị đánh trúng chỗ yếu, khí thế đã xuống, Lương Cách Trân bắt đầu thế công tư tưởng mềm dẻo.

Trương Khác cúi gằm mặt xuống, nhịn cười đến khổ, theo hiểu biết của y về mẹ mình, theo đường lối chiến lược "trừ ác tận gốc, giặc cùng phải đuổi", nhất định sẽ còn lấy ra mấy thứ giấy tờ kiểu như giấy đảm bảo bắt mình ký, gian nan lắm mới nói được: - Mẹ nói đúng, con biết mẹ làm thế vì tốt cho bọn con, tất cả con nghe theo an bài của mẹ.

- Nếu con đã nói nghe mẹ thì mẹ có cái này, con ký trước đi. Y như rằng Lương Cách Trân mò trong túi ra một tờ giấy gấp gọn gàng, trải ra trên bàn, chữ in chi chít đầy một trang, chỉ để chỗ trống cho Trương Khác ký tên.

- Lần này về con còn chưa gặp thím Vệ, con tới thăm thím ấy đi, mọi người thong thả ăn. Nói xong không đợi mẹ ngăn cản, Trương Khác co cẳng chạy vội ra khỏi cửa.

- Tiểu Khác, đợi đã, ký xong cái này rồi đi.

Trương Khác chạy như có lửa đốt đít, không lên xe, chạy một lèo ra khỏi tiểu khu, nhìn phía sau không có truy binh mới ôm bụng cười.

- Em đừng đuổi nữa, Tiểu Khác nó lớn rồi, nó tự có chừng mực. Thấy vợ cầm giấy muốn đuổi theo, Trương Tri Hành gọi lại.

- Có chừng mực, nó mà có chừng mực ở phương diện này thì hôm nay em đã chẳng phải ép nó như thế. Thấy chiêu trí mạng của mình bị chống ngăn cản, Lương Cách Trân trút hết giận lên đầu chồng: - Em đã bảo anh rồi, đừng để có quá nhiều nữ nhân vây quanh Tiểu Khác, anh cứ nói nó biết xử lý ra sao, vì nó Đan Thanh sẵn sàng hi sinh tính mạng, chẳng lẽ lại không có quan hệ kia với nó, trước đó nó còn cùng du học sinh có tai tiếng gì đó, lại còn Phi Dung suốt ngày ở bên nó, lại còn...

Thấy vợ muốn giơ ngón tay ra đếm nhân số, Trương Tri Hành dở khóc dở cười: - Quan hệ này quan hệ kia cái gì, em nghe mấy cái tin đó ở đâu ra?

- Loại chuyện này nam nhân các anh không hiểu đâu, giữa nữ nhân với nhau tin tức luôn truyền đi nhanh nhất. Lương Cách Trân lườm chồng rồi lẩm bẩm: - Đan Thanh trao cả trái tim cho Tiểu Khác rồi, ngoài Tiểu Thanh ra thì em rất vừa ý Phi Dung, xinh đẹp lại dịu dàng, nếu mà... Thật đáng tiếc, nếu ở xã hội cũ, để Tiểu Khác lấy cả về là mọi người cùng vui rồi, anh nói xem mỗi ngày đều có mấy cô con dâu tới vấn an, không tệ chút nào.

Thấy vợ chìm vào suy nghĩ lung tung, Trương Tri Hành lẩm bẩm: - Một vợ cùng quá đủ rồi, thêm vài người thì không mệt chết cũng phiền chết.

Thật không biết mấy bà mẹ thường ngày ở nhà bàn tính cái gì, bày cả trò khế ước bán thân bắt mình ký, cũng cho thấy thường ngày mẹ mình tuy không nói, nhưng chuyện mình ở ngoài cũng biết không ít, cho nên mới không yên tâm như thế. Trương Khác lắc đầu cười gọi điện cho Tạ Vãn Tình, nghe Trương Khác nói tới chuyện kết hôn, Tạ Vãn Tình còn cười vỗ về lại y, cuộc hôn nhân này đối với mọi người đều là chuyện tốt, để mỗi người an tâm hơn. Bất kể là bản thân Tạ Vãn Tình, Hứa Tư, Trần Tĩnh hay Địch Đan Thanh đều không có ý kết hôn với Trương Khác, Tôn Tĩnh Mông không để ý tới danh phận, chỉ có Lý Hinh Dư vì Trương Khác mà quyết liệt với gia đình, gần như hoàn toàn phụ thuộc vào Trương Khác, Trương Khác càng phải có trách nhiệm chiếu cố cho Lý Hinh Dư nhiều hơn.

- Có phải sau cảm thấy sau này còn trêu hoa ghẹo nguyệt sẽ thêm áp lực tâm lý không? Em đó, đôi khi phải học cách từ chối, đều tại em mà đám bọn chị mới lún vào không rút ra được. Em là đồ ma quỷ trộm trái tim của người ta. Cuối cùng Tạ Vãn Tình dịu dàng cảnh cáo, vì Đường Thanh cũng là vì bản thân mình:

Đặt điện thoại xuống, lời khuyên nửa đùa nửa thật của Tạ Vãn Tình vẫn còn vang vọng bên tai, từ nay về sau mình thực sự có thể tu tâm dưỡng tĩnh sao? Trương Khác cười tự trào, kiếp trướng phóng túng quen rồi, cho nên kiếp này tính cách y có hơi tùy tiện, đối với cô gái bình thường còn đỡ, nhưng với mấy cô gái phong tư có một không hai bên cạnh, làm y không kìm nổi muốn yêu thương.

Thực sự sắp kết hôn rồi sao, sống hai kiếp, đây mới là lần đầu tiên.

Kết hôn, tức là trách nhiệm, cái gì khác chưa nói, những sự kiện như hoa hồng quảng trường, hay như "bông hoa Hàn Quốc và người tình Trung Quốc", sẽ không thể diễn ra được nữa, vì như thế là không tôn trọng Đường Thanh.

Cũng không thể buộc dép cho cô gái trong mưa nữa...

Khuôn mặt Trần Ninh hiện ra trong đầu, Trần Ninh, đó là cô gái duy nhất kiếp trước muốn lấy làm vợ, trái tim Trương Khác nhói đau, mười mấy năm trôi qua rồi, nỗi đau vẫn rõ ràng như thế. Tim Trương Khác siết lại từng chút một, chua xót chảy ra, thấm đẫm lồng ngực, chảy ra ngoài mắt, y siết chặt tay hàng rào sắt tiểu khu, tưởng chừng nếu không làm thế, người sẽ sụp đổ, không khí tựa hồ trở nên loãng hơn, đầu óc dần trở nên trống rỗng.

Không biết quá bao nhiêu, Trương Khác đứng thẳng dậy, lao đi, trong đầu chỉ còn một suy nghĩ: "Tiểu Ninh! Anh muốn gặp em!" Lúc này đường phố trống không, Trương Khác chạy một hơi tới thẳng tiểu khu Tân Áp

Ngẩng đầu nhìn khu chung cư nơi Trần Ninh sống, lúc này hai chân Trương Khác như bị đóng đinh xuống dưới đất, trong đầu đủ các loại ý nghĩ liên tục đánh nhau:" Tìm cô ấy làm gì? Cuộc đời của cô ấy là ở bên Vu Trúc, mình chẳng qua chỉ là người chen ngang thôi. Cướp cô ấy lại, mình không thể thiếu cô ấy, mình không muốn mãi mãi đứng từ xa nhìn cô ấy. Cướp cô ấy lại làm gì, nói với cô ấy mình có thể chia một phần trái tim cho cô ấy sao..."

Rất lâu sau, Trương Khác ngửa đầu hít sâu một hơi, nhẹ nhẹ thở ra rồi quay lại, duyên đã hết, hãy để nó trôi đi theo gió vậy.

Đúng lúc Trương Khác bước đi, đột nhiên một giọng nói hết sức quen thuộc vang lên sau lưng: - A... Sao lại là anh?

***

Thế nào? hôm nay đã hay chưa, mấy hôm trước chỉ là phần đệm để nối thôi, thực ra ban đầu mình định kết ở đoạn này, chỉ cần search google kiếm bài thơ ướt át về định mệnh là có cái kết mở được rồi, mãi tới dịch hết phần tác giả mới muốn cái kết trọn vẹn hoàn mỹ.

Cơ bản mình đã xong chương cuối cùng, chỉ chỉnh lại một số chi tiết, một điều duy nhất là kết cục của Lâm Tuyết mình không biết phải xử lý thế nào, cuối truyện tác giả đột nhiên hé lộ quá khứ của Lâm Tuyết, thêm cái chết của Ngụy Đông Cường chắc phải có ý đồ khác...

Tiếp tục nghĩ

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK