Có rất nhiều cô gái trẻ ở trưởng học xung quanh thích tới khu dân cư quốc tế dạy tiếng Trung, Lý Tại Thù ban đêm về căn hồ, nhìn thấy một người Châu Phi da đen ôm một cô nương Trung Quốc xinh tươi "luyện tiếng", về căn hộ bảo trợ lý tìm Kim Nam Dũng tới nói:
- Anh có hứng thú kiếm một cô giáo ngôn ngữ không, toàn là cô bé ngon lành.
Kim Nam Dũng tới Trung Quốc nhiều năm trừ khuôn mặt Hàn Quốc ra thì không còn nhìn ra chút vết tích người Hàn Quốc trên người hắn nữa:
- Anh hứng thú thì tôi kiếm cho anh hai em, tôi thì khỏi đi...
Lý Tại Thù cười, nói tới chính sự:
- Chúng ta chính thức phát điện đàm yêu cầu hợp tác kỹ thuật với Cẩm Hồ đã được trả lời chưa?
- Xế chiều bọn họ trả lời bằng fax rồi, tôi lấy bản photo cho anh...
- Đúng là tên tham lam.
Lý Tại Thù nhận lấy bản photo, đập mạnh lên bàn:
- Tưởng bọn chúng vì áp lực của Mitsui sẽ khiến đàm phán nhẹ nhàng hơn, ai ngờ bọn chúng thèm muốn kỹ thuật Flash Memory của chúng ta.
- Bọn họ cũng cho rằng lần hợp tác lấy Mitsui không thể uy hiếp thực chất tới bọn họ được, hôm qua đi tham quan, cao tầng Trung Tinh Vi Tâm tựa hồ rất bình thản, chẳng hề tỏ ra lo sợ.
Kim Nam Dung trầm ngâm:
- Hành động này của Mitsui sẽ dụ một số kẻ đứng về phía đối lập với Cẩm Hồ --- Thực ra những kẻ đó sớm đứng ở phía đối lập với Cẩm Hồ rồi --- Nhưng cũng làm một số người đồng tình với Cẩm Hồ, khó nói thiệt hơn.
- Samsung không tổn thất là được, kỹ thuật hạng 3 lại mấy chục kỹ thuật viên không theo kịp thời đại, bán được giá tốt như thế chắc NEC sẽ hào phóng đem hết thiết bị đào thải tới Trung Quốc, lại còn giảm được ảnh hưởng xấu của chuyên án 516.
Lý Tại Thù thở dài:
- Hơn 20 năm trước chúng ta hạ quyết tâm học Mitsui, tiếc là tới giờ vẫn kém xa người ta.
~~~~~~~~~~~~o0o~~~~~~~~~~~~~~
Tân Vu không nóng như Kiến Nghiệp, chỉ một trận mưa nhẹ là đủ mát lạnh cả thành phố.
Nước mưa tí tách nhỏ từ mái ngói đen cổ kính rêu phong, bãi cỏ xanh mướt điểm xuyết bông hoa nhỏ màu lam, hoàng hôn màn mưa li ti như khỏi mỏng, điếu thuốc chớp tắt dưới ánh sáng le lói còn lại trong ngày.
Trời đã khá tối rồi, Vệ Lan ôm chồng sách trước ngực đi ra khỏi lớp học, đứng trên bậc thang, nhìn thấy khuôn mặt lộ ra ngoài cửa sổ chiếc xe đỗ trước sân, đôi mắt xa xăm nhìn màn mưa, có một sự trầm tịch như áp sâu tận đáy lòng.
- Nhìn cô gái nào mà mê mẩn thế?
Vệ Lan cầm sách khẽ gõ lên đầu Trương Khác, để y tỉnh lại.
Trương Khác ngẩng đầu lên thấy Vệ Lan tha thướt đứng trước mặt, mỉm cười nói:
- Nhìn ai cũng chẳng bằng nhìn chị Vệ Lan, chẳng phải lo bỏ lỡ chị sao?
Đây là phòng học lớp ôn thi đại học của trung học Tân Vu, Vệ Lan sau Tết liền tới đây ôn tập môn học cao trung.
Khuôn mặt Vệ Lan ngoài màn mưa như miếng ngọc trắng, bớt đi vẻ phúng phính trẻ con hai năm trước, khuôn mặt hơi bầu bầu, chỉ là cằm hơi gầy, thời gian qua chắc ôn tập rất vất vả, nhưng dưới ánh hoàng hôn, càng thêm uyển chuyển động lòng người.
Trương Khác nhận lấy sách trong tay cô, để lại ở ghế sau, nhìn Vệ Lan từ bên kia chui vào xe, cặp đùi căn tròn sau lớp quần jean khép lại ngồi nghiêng một bên, mang tới cho khoang xe ngột ngạt một hương thơm tươi mát, thấy rất nhiều chàng trai từ trong lớp đi ra, gườm gườm nhìn mình, liền cười nói:
- Chị Vệ Lan, ở đây có phải chị được hoan nghênh nhất không? Thế này lần sau đi đón chị, em bảo đám Phó Tuấn theo mới được, nếu không sẽ rất nguy hiểm.
Vệ Lan lườm y:
- Tân Vu sơn thủy hữu tình, là nơi sản sinh mỹ nữ, các cô gái xinh đẹp hơn tôi ở khắp đường, làm sao tôi có thể được hoan nghênh nhất?
Trương Khác thấy Vệ Lan không có thói quen đeo đai an toàn, nhoài người tới cài giúp cô, miệng còn ba hoa:
- Em tới Tân Vu có một mong mỏi lớn nhất là nhìn thấy mỹ nữ Tân Vu đông như chó, gió thổi tới khắp đươngf, thế mà mãi mong ước không được thực hiện.
Vệ Lan cười khúc khích, người chạm vào tay Trương Khác, mặc dù chỉ là một chút thôi, nhưng tim đập dữ dội, vội ngồi áp sát vào lưng ghế không dám nhúc nhích nữa, cũng không nghĩ tới tự cài đai an toàn, theo bản năng tung ra một đống câu hỏi che dấu lúng túng trong lòng:
- Sao tự nhiên cậu lại tới Tân Vu mà chả nói tiếng nào? Chị Đan Thanh có đi cùng cậu không? Sao lại rảnh rỗi tới đón tôi?
- Ba mẹ em ở Tân Vu, em tới đây có gì mà lạ? Em tới đón chị, là thể hiện chị em tình thâm, sao chị bảo em rảnh rỗi không có chuyện làm? Chị Địch đang giúp em tìm kiếm tài liệu, em đón chị trước, rồi đón chị ấy.
Vệ Lan má ửng hồng, không lên tiếng phản bác nổi, nhìn y xoay vô lăng quay đầu xe, đúng lúc tan học tối, lại là cuối tuần, trong trường học trống vắng đột nhiên lấp đầy xe đạp, Trương Khác rất kiên nhẫn nhích từng chút trong dòng người.
Vệ Lan thấy Trương Khác ngó nghiêng tìm kiếm trong đám đông, tựa hồ tìm ai đó, cứ thấy khuôn mặt xinh đẹp nào dưới ô là dừng lại một hai giây rồi mới chuyển đi, cười trêu:
- Hai mắt liệu có đủ dùng không, hay là dừng xe lại bên đường?
Trương Khác cười, hai ba nghìn người như thế, làm sao tìm được cô ấy, thu hồi ánh mắt chuyên tâm lái xe.
Trương Khác hơi trầm mặc, Vệ Lan cũng chẳng sôi nổi lên được, đợi đón Địch Đan Thanh lên xe, hai cô gái chui ra ghế sau ríu rít trò chuyện, Vệ Lan ra sức kể khổ với Địch Đan Thanh.
Ba năm trước vì nhà nghèo, em trai phải đi học, Vệ Lan đã bỏ ý định học đại học, khi cao trung chỉ còn một học kỳ, thấy nhà khách tuyển người liền bỏ học đi làm, rồi xảy ra biết bao chuyện cứ như qua một giấc mơ hoang đường.
Vệ Lan vốn hơn Trương Khác một lớp, giờ lại thành kém Trương Khác một lớp, nhưng cùng tuổi với Trương Khác, do từ nhỏ nhà nghèo, lại bỏ học đi làm hai năm, so với thiếu nữ giàu sang lớn lên trong nhà kính thì trưởng thành hơn nhiều, được Trương Tri Hành, Lương Cách Trân nhận làm con nuôi ra sức khuyến khích cô học lại, hai năm không đụng tới sách, thành ra ôn tập lại cũng vất vả.
Trương Khác quay đầu lại:
- Chị đã điền nguyện vọng chưa?
- Khi nào điền nguyện vọng, cậu cũng không nhớ à?
Vệ Lan thắc măc:
Trương Khác cười trừ, chuyện từ cái đời thủa nào, y đúng là không nhớ nổi:
- Năm ngoái em được tiến cử, cần gì quan tâm tới cái đó? Chị định học trường nào?
Vệ Lan rầu rĩ nói:
- Càng ôn tập càng càng mất lòng tin, hơn nữa đâu phải muốn trường nào là được trường đó, phải thi đỗ mới được.
Trương Khác hùng hổ phất tay:
- Nhìn lại xem em chị là ai, nhét vài ba người vào Đông Đại không thành vấn đề.
Địch Đan Thanh ở bên cũng nói:
- Vừa vặn vài ngày qua bọn chị chiêu an được viện trưởng viện thương mại quốc tế.
Vệ Lan bịt chắt tai lại thét lên:
- Đừng nói những lời làm mài mòn ý chí người ta, giờ chỉ buông lỏng một chút thôi là không còn đủ tinh thần nữa, còn mỗi một tháng, hai người phải lấy roi quất tôi mới đúng, đừng nói những lời kéo chân người ta.
Trương Khác và Địch Đan Than cười lớn, Trương Khác quay lại nhìn khuôn mặt khả ái của Vệ Lan cười gian tà:
- Em rất sẵn lòng cầm roi quất chị đấy.
Ăn tối xong Lưu Bân tới chơi, hạng mục khu phụ trợ điện tử Tân Vu do Cty Mậu dịch Đại Hưng hiệp trợ thành phố, hạng mục này thực chất do Cẩm Hồ thúc đẩy đằng sau, cho Đại Hưng hưởng ké chút lợi, Lưu Bân làm người làm tổng điều phối.
Tiễn Lưu Bân đi, Trương Khác và cha lên ban công tầng hai nói chuyện.