Tạ Kiếm Nam không xác định được trước đó Lâm Tuyết có tiếp xúc với cha con Cát Minh Tín chưa, chỉ bình đạm nói:
- Khoa Vương và Gia Tín hợp tác mấy năm, luôn tín nhiệm và ủng hộ lẫn nhau.
Không hề nói một câu tới tư giao với Cát Ấm Quân.
Lâm Tuyết nhoẻn miệng cười điệu đà:
- Trừ địa ốc Cẩm Thành có thể hợp tác với kiến thiết Hoành Tín, khu sản nghiệp phần mềm và khu công nghiệp điện tử có thể hợp tác với Mitsui Nhật Bản, anh sẽ đánh giá quan hệ giữa Khoa Vương và Gia Tín ra sao?
Tạ Kiếm Nam hồ nghi nhìn khuôn mặt xinh đẹp làm người ta khó tín nhiệm của Lâm Tuyết, các cự đầu điện tử Nhật như Sony, Panasonic, NEC, Sharp đều là xí nghiệp thành viên của Mitsui, Tạ Kiếm Nam chưa bao giờ mờ tưởng tới việc được hợp tác với người khổng lồ như thế, cố áp hưng phấn xuống, hỏi:
- Có thể tiến hành hợp tác thế nào với Mitsui?
- Tất cả kỹ thuật Gia Tín có thể cung cấp thì Mitsui cũng có thể cung cấp, thậm chí còn tiên tiến hơn, lại có thể trực tiếp cung cấp cho Khoa Vương.
- Lâm tiểu thư đùa với tôi à?
Tạ Kiếm Nam thấy điều này quá khó tin, trước kia cha con Cát Minh Tín phòng bị Tạ gia khống chế cổ phần Khoa Vương, không trực tiếp đưa kỹ thuật vào Khoa Vương, mà đưa vào khu công nghiệp điện tử. Nếu được Mitsui hỗ trợ kỹ thuật, hắn hoàn toàn có thể vứt Gia Tín qua một bên, thậm chí dẫm bẹp Cẩm Hồ, nếu ví Cẩm Hồ là con sư tử dung mạnh thì có thể ví Mitsui là con khủng long bạo chúa, nhưng trên đời làm gì có cái gì miễn phí, nên bình đạm nói:
- Lâm tiểu thư thành người phát ngôn của Mitsui từ khi nào thế?
- Giám đốc Tạ ngày mai có thể bỏ thời gian cùng tôi đi Bắc Kinh gặp Trì Tá Tú Tàng của Mitsui không? Tôi không hiểu rõ ngành nghề điện tử này lắm, chuyện lời không tiện, một số việc cần gặp mặt nói chuyện thích hợp hơn. Điện tử Hoa Hạ cũng rất hứng thú hợp tác với Mitsui.
Lâm Tuyết không tin những điều kiện này không làm Tạ Kiếm Nam động lòng.
~~~~~~~~~~~~~o0o~~~~~~~~~~~~~~~
- Nữ nhân kia đang nói chuyện với Tạ Kiếm Nam dưới lầu ở quán cà phê dưới lầu.
Vừa rồi vào khách sạn nhìn thấy Lâm Tuyết và Vương Túc Hải, Địch Đan Thanh bảo nhân viên công tác ở lại quan sát cho nên biết chuyện liền báo cho Trương Khác đang ngồi nói chuyện với Trương Tri Phi ở ban công.
Trương Khác nghe vậy không nghĩ nhiều, tiếp tục câu chuyện với chú:
- Cái khác cháu không quản, cháu chỉ bỏ tiền, phải dùng cho tốt, công tác bên Kim Sơn đang bộn bề, nếu chú có thể tới đây thì tốt quá.
- Lão Thiệu đặc biệt phái người tới Thiên Tân, Bắc Kinh điều tra Hoành Tín rồi, nước không cạn đâu, trừ địa ốc bọn họ còn bao thầu công trình cơ sở của địa phương, hơn nữa mô hình vận hành rất hiếm thấy trong nước.
Trương Tri Phi gật đầu:
- Hoành Tín nhận thầu công trình xong, bỏ tiền xây dựng trước, xây xong do chính phủ dùng hình thức trả tiền từng đợt mua lại công trình, tiền bỏ trước cũng đa phần do Tín Thông cho vay. Bọn họ có thể mở rộng mô hình này tới vô hạn, lợi tức giữa khoản vay trước và khoản trả sau chính là lãi lớn của Hoành Tín. Nếu nói hạn chế lớn nhất thì quan hệ giữa Hoành Tín và chính phủ địa phương phải rất mật thiết.
Trương Khác thở dài:
- Phương thức vận hành này khi tài chính eo hẹp, lãnh đạo đảng chính phủ lại thích làm công trình thể diện, sẽ rất được hoan nghênh. Đông Hải có tài chính dư dả, Hoành Tín không có mấy đất dụng võ, cháu thấy Nghiêm Văn Giới coi trọng sản nghiệp địa ốc ở Đông Hải là có ý đồ khác.
Hoành Tín không muốn chỉ giới hạn ở mỗi vùng Tân Kinh, nên bố cục ra toàn quốc thì Đông Hải nơi có kinh tế phát triển được toàn quốc chú ý chắc chắn là chiến trường tốt nhất.
Trương Khác thấy Nghiêm Văn Giới xuất hiện ở ngõ Học Phủ là đã không hoài nghi điều này, nhưng lo hắn còn có mưu đồ khác.
Công tác chẩn tai của Cẩm Hồ đều được thao tác qua quỹ từ thiện Tân Thự Quang do vợ chồng Tôn Thượng Nghĩa đăng ký năm 96 ở Hong Kong, trừ 100 triệu của Cẩm Hồ, Tân Thự Quang còn quyên được thêm 100 triệu HKD.
Sau khi lũ rút đi, xã Tứ Yến ngập trong nước hơn một tuần, căn nhà nào còn lại cũng không thể ở được nữa, thành phố Kim Sơn quyết định nhập xã Tứ Yến vào khu công nghiệp, hơn 2 vạn người dân sẽ được xã bố trí thống nhất.
Qua một thời gian thương thảo, Hoành Viễn gánh trọng trách xây dựng khu định cư cho người dân xã Tứ Yến và khu lều lán Thần Hi, tổng trị giá 400 triệu, trừ số tiền Tân Thự Quang góp ra, còn lại thành phố Kim Sơn lấy đất làm khoản bồi thường.
Trương Khác tới Kim Sơn, bề ngoài là vì mua Thần Hi, nhưng chuyện đã thành định cục đâu cần y phải đích thân tới:
- Xây dựng ở phía bắc nhà máy giấy một thành phố hoàn toàn mới, sau này quy mô sản xuất sẽ không ngừng tăng lên, đặt biệt xã Tứ Yến được nhập vào khu công nghiệp, đủ dựng lên một thành phố công nghiệp 20 vạn dân, chuyện này phải quy hoạch cẩn thận.
Trương Tri Phi cũng chẳng coi nhẹ việc này, chưa nói cái khác, Hoành Viễn có thể thừa cơ tiến vào tỉnh Giang Nam, lần này ông gần như kéo nửa sổ nhân viên quản lý ở Hải Châu sang, nửa tháng qua tuyển đương gần 1000 công nhân đương địa Kim Sơn.
Hồ Kim Sơn vỡ đê tạo thành tổn hại cực lớn, công tác trùng kiến vượt quá khả năng của bất kỳ công ty xây dựng đương địa nào, lại có Triệu Hữu Luân làm bí thư thành ủy kiêm thị trưởng hỗ trợ, Hoành Viễn tiến vào Kim Sơn không gặp chút trở ngại nào.
Hứng thú lớn nhất của Trương Tri Phi ở chỗ khác:
- Năm nay tài chính Kim Sơn giật gấu vá vai, chỗ nào cũng cần tiền, nói là lấy ra 200 triệu đất trưng thu để làm khu định cư, nhưng số tiền này tới cái bóng cũng chẳng thấy đâu, còn cần Hoành Viễn bỏ tiền trước, chẳng biết bao giờ mới trà.
- 200 triệu của Tân Thự Quang đã gửi vào tài khoản của Hoành Viễn rồi mà? Cháu nghĩ số tiền này đủ ứng phó chi phí tiền kỳ chứ.
Trương Khác thắc mắc:
- Tiền thì không thiếu.
Trương Tri Phi lắc đầu:
- Mấy ngày qua chú đang nghĩ, nếu Kim Sơn sau khi công trình hoàn thành mới chia đợt trả tiền, chẳng phải giống mô hình của Hoành Tín sao?
- Ồ, đúng là hơi giống.
Trong đầu Trương Khác xẹt qua một ý niệm, cười nói:
- Từ khi nào chú nói chuyện vòng vòng vèo vèo thế, nửa ngày trời mới lộ ra khúc đuôi.
- Cái thằng nhóc con này, chú có cái đuôi nào mà lộ.
Trương Tri Phi đưa tay lên vờ đánh:
- Hoành Viễn ở Hải Châu khai thông sông Sơ Cảng, xây đường, cảng, nhà định cư..v..v... Từ năm 94 tới năm 98, tài sản cố định chỉ hơn 200 triệu. Hoành Tín năm 93 tới Tân Kinh phát triển, chẳng biết tài sản bao nhiêu, nhưng hiện có đăng ký tới 1 tỷ, lại còn thành lập ngân hàng Tín Thông, đổ vào đó hơn 1 tỷ nữa. Cháu nói cái xác hội này có bất công không?
Trương Khác cười:
- Hoành Tín bối cảnh rất sâu, Hoành Viễn sao bì được, chẳng lẽ chú muốn phục chế mô hình vận hành của họ.
- Mô hình này cần cơ cấu tài chính chống lưng đằng sau, với thực lực tài chính của Hoành Viễn, tối đa chỉ có thể xây dựng 2 công trình cùng lúc, còn Hoành Tín có thể xây mấy chục công trình một lúc.
Trương Tri Phi thở dài:
- Muốn phục chế cũng không được.
Ở mô hình này, chính phủ thường chấp nhận đảm bảo công ty xây dựng có tỉ lệ lãi cao hơn, cho dù bỏ đi chi phí huy động với bình quân lợi ròng không quá 10%, nhưng dựa vào ngân hàng hỗ trợ vốn, Hoành Tín có thể khởi động hàng chục công trình một lúc, lợi nhuận đạt tới mức kinh người.
- Chú động lỏng rồi.
Trương Khác đứng dậy:
- Cháu muốn ủng hộ chú vô điều kiện, nhưng Cẩm Hồ hiện dính tới lợi ích địa phương phức tạp hơn trước nhiều, thế này, chú đem 20% cổ phần của Hoành Viễn chuyển nhượng cho thương vụ Cẩm Hồ.
- Hoàn toàn không vấn đề.
Trương Tri Phi lại hỏi:
- Nhưng 20% có ít quá không?