Trì Tá Tú Tàng lúc này mới quay sang:
- Đó là người anh muốn tìm à? Vậy thì tốt rồi, có chuyện gì mau nói đi, tôi cũng không muốn để tiểu thư Hinh Dư đợi tôi quá lâu.
Trương Khác nhìn Lý Hinh Dư, thấy đôi mày thanh tú của cô khẽ nhíu lại vì lời nói độc đoán của Trì Tá Tú Tàng, cố gắng không để sự khó chịu thể hiện ra mặt, trả danh thiếp lại cho Sâm Sơn Dã:
- Xin lỗi, tôi không tham dự nghiệp vụ của công ty tại Nhật Bản, nếu các vị có nghiệp vụ muốn liên lạc...
Vẫy tay gọi một nhân viên đi theo:
- Anh ta sẽ dẫn các vị tìm nhân viên công tác.
Sâm Sơn Dã khom người với Trương Khác, nói một câu cám ơn:
- Vội vã tới thăm, hết sức xin lỗi, không quấy rầy các vị lên đường nữa, tôi sẽ tìm nhân viên công tác.
Trương Khác mỉm cười:
- Không cần khách khí.
Kéo cánh tay Lý Hinh Dư:
- Chúng ta đi thôi, xe đang đợi.
Hoàn toàn không thèm để ý khuôn mặt Trì Tá Tú Tàng cực kỳ khó coi.
- Xin lỗi, tôi và bạn có hẹn rồi.
Lý Hinh Dư bối rối chào Trí Tá Tú Tàng, Sâm Sơn Dã rồi đi theo Trương Khác.
Trí Tá Tú Tàng ngớ ra nhìn Lý Hinh Dư vào xe, giọng không tin nổi:
- Không phải tôi nằm mơ chứ, Hinh Dư vì cái thằng ở đâu nhảy ra kia mà không thèm để ý tới tôi à?
- Tiểu thư Hinh Dư cũng có quyền kết bạn mà.
Sâm Sơn Dã mỉm cười:
- Cho dù anh có muốn đem cô ấy vào giấu riêng trong nhà cũng phải kiên nhẫn đợi vài năm nữa mới được, cô ấy mới 20 tuổi phải không?
Trì Tá Tú Tàng gạt chuyện Lý Hinh Dư sang một bên, hắn gần như coi cô đồ trong túi rồi, cau mày nói:
- Chẳng hiểu đầu óc anh nghĩ cái gì mà tìm doanh nghiệp TQ hợp tác.
Sâm Sơ Dã thì nhìn theo xe Trương Khác:
- Anh nói xem tiểu thư Hinh Dư làm sao quen những người bạn TQ đó? Theo tôi biết Samsung và Ái Đạt quan hệ không tốt, mà thanh niên kia địa vị ở Ái Đạt chắc không thấp.
- Anh thực sự cho rằng công ty TQ đó và TI liên hợp đưa ra DMP có thể thay thế CD, MD sao?
Trì Tá Tú Tàng không để Sâm Sơn Dã lảng sang chủ đề khác, hỏi tới:
- Kỹ thuật số là xu thế của tương lai, MD tuy có phẩm chất tốt, song ứng dụng số không triệt để. DMP cho dù không thay thế được thì cũng chiếm cứ địa vị chủ đạo thị trường trong tương lai.
Sâm Sơn Dã nói rất chắc chắn:
- Sao anh không đi tìm Tùng Đảo Quân của Panasonic hỏi xem họ có ý kiến gì?
~~~~~~~~~~~~~~o0o~~~~~~~~~~~~~~~
Cho tới khi rời khỏi trung tâm triển lãm rất xa Lý Hinh Dư mới thở phào, giờ mới nhớ ra một việc, Sâm Sơn Dã là nhân viên cao cấp của Toshiba, hắn chủ động tìm Cẩm Hồ vì cớ gì? Nghĩ thế mày cau lại.
Ngồi đối diện với Lý Hinh Dư luôn là chuyện rất vui vẻ dễ chịu, thấy cô hơi cau mày, liền hỏi:
- Chẳng lẽ cô đang học tập chuyện kinh doanh?
- Á.
Lý Hinh Dư xấu hổ vì bị nhìn thấy nội tâm:
- Chỉ tò mò một chút thôi, còn tưởng anh sẽ bỏ chúng tôi lại đi cùng ngài Sâm Sơn của Toshiba.
- Tôi là người vô vị như vậy sao?
Trương Khác hỏi ngược lại:
Lý Hinh Dư nhớ lại lúc ở Hải Châu, Trương Khác đem mình trốn đi chơi là lúc Cẩm Hồ đang bận rộn, mặt đỏ lên, tránh ánh mắt của y.
Tiêu Nhạn Ninh vì hổ thẹn nhục nhã, cứ hoang mang lên xe, đầu óc trống rỗng. Lâm Lệ Văn từ lúc nhìn thấy Lý Hinh Dư đã tò mò thân phận của cô, chẳng biết Trương Khác mời Tiêu Nhạn Ninh chiều đưa đi Chiba chơi là muốn tới đâu, chắc không phải là chỗ ghê tớm như mấy kẻ đồng bào kia muốn tới chứ?
Cuộc đời chẳng có đạo lý lớn lao gì mà nói, với Tiêu Nhạn Ninh, Trương Khác không có tư cách giáo huấn, tuy nói nhờ cô dẫn đường tới Chiba chơi, nhưng chỉ hỏi ý Lý Hinh Dư:
- Cô sống ở Tokyo lâu rồi, cô nói xem chúng ta nên đi đâu chơi.
Bất ngờ là Lý Hinh Dư kiến nghị tới công viên Disney land.
Đang ở Chiba, tới Disney land một chuyến cũng rất thuận tiện, chỉ là hôm nay hôm nay là cuối tuần, người đông nghìn nghịt, mua vé vào cổng rồi chơi trò gì cũng không tốn tiền, hay hơn công viên trong nước nhiều, chỉ là phải xếp hàng.
Một số địa điểm trò chơi thu hút xếp hàng từ trong ra ngoài, thò đầu nhìn vào trong cũng có cả đám đông dài dằng dặc.
Lý Hinh Dư vừa vào Disney land là nhắm ngay vào tàu lượn cao tốc thẳng tiến, cô nói từ sau khi lên 10 không ai đưa cô đi chơi nữa, tựa hồ thời gian vui sướng tuổi thơ bị cắt đứt từ đó.
Nhìn thấy những cái đường ray uốn lượn ngoằng ngoèo, chiếc tàu lượn lao đi như bay, người ngồi trên giơ hai tay phát ra tiếng gào thảm khốc, chỉ nhìn thôi Trương Khác đã vã mồ hôi lạnh.
Tưởng rằng Lý Hinh Dư nhìn thấy cảnh này sẽ hưng phấn tới hai mắt tỏa sáng, không ngờ nghe thấy tiếng kêu đó, cô cũng sợ run bấu lấy cánh tay Trương Khác, mặt đầy khẩn trương, sợ thế còn đi làm gì, Trương Khác lấy làm lạ nhưng không hỏi, phải giữ tư cách phái mạnh chứ.
Đội ngũ rất dài, nhóm Trương Khác xếp hàng bên ngoài 20 phút, bên trong đợi 20 phút nữa mới tới lượt, Tiêu Nhạn Ninh vẫn cứ như người mất hồn, nên ra sao cũng được, Lâm Lệ Văn thì càng nhìn càng sợ muốn rút lui.
Trương Khác vô lại nói:
- Tôi không muốn cô thấy tôi bị bêu xấu, hoặc cô đi cùng chúng tôi, hoặc lập tức về trung tâm triển lãm.
Lâm Lệ Văn bất lực bị Trương Khác ép cùng Tiêu Nhạn Ninh ngồi lên tàu lượn.
Trương Khác cũng lần đầu chơi trò này, tàu lượn đâm thẳng xuống từ góc 60 độ, cảm giác như đang rơi xuống vực sâu muôn trượng, muốn liều mạng tóm lấy cái gì đó níu kéo, nhưng mọi thứ bên cạnh cũng đang ầm ầm rơi theo, xuống đoạn bằng phẳng cảm giác như thoát chết trở về, kích thích nhất là là khi phóng vọt lên không trung, cho dù cánh tay bị Lý Hinh Dư ôm chặt vào lòng, nghe cô thét chói tai, nhưng không gì so được với cảm giác đầy đặn êm ái từ bộ ngực kia truyền tới.
Sau khi xuống, Lâm Lệ Văn, Tiêu Nhạn Ninh cầm túi ni long trốn sau cây nôn thốc nôn tháo, Trương Khác hai chân bủn rủn, đi trên mặt đất mà như đi trên mây, nhịn lắm mới không gọi Phó Tuấn tới đỡ.
Lý Hinh Dư cảm giác không tốt tí nào, má trắng bệch, tóm lấy cánh tay Trương Khác, tựa hồ buông ra là người ngã xuống đất, cơ thể còn hơi run rẩy.
Trương Khác uống hết một chai nước khoáng lạnh, nghỉ ngơi mười phút mới hoàn hồn, nhìn Lâm Lệ Văn mặt cắt không ra máu:
- Cảm giác ra sao?
- Tôi muốn về trung tâm triển lãm.
Lâm Lệ Văn xua tay, tỏ ra rất hối hận:
Ngược lại Tiêu Nhạn Ninh nôn song mắt đã có sức sống trở lại, tâm trạng như trời sắp sập đã biến mất, đại khái nhờ sự kích thích mạnh mẽ vừa rồi xua đi, Lý Hinh Dư đúng là rất hiểu lòng người.
Trương Khác không muốn dạy dỗ gì Tiêu Nhạn Ninh, chỉ muốn cho cô có một cơ hội ghìm cương trước khi lao xuống vực thẳm, y muốn cơ cấu phòng vận hành hải ngoại cố gắng an bài thật nhiều cương vị công tác cho du học sinh, đó là điều duy nhất hiện y có thể làm, y cũng luôn làm.
Năm 97, tổng số du học sinh lên tới 15000 người, một phần ba tới Nhật Bản, từ thập niên 80 tới nay, du học sinh ở lại Nhật Bản tới hơn 6 vạn, trên toàn thế giới trên 30 vạn.
Kỹ thuật trong nước lạc hậu nghiêm trọng so với phương Tây, nếu kéo những sinh viên này trở về có thể bù đắp rất nhiều sự chênh lệch này, khởi động kế hoạch Vườn Sồi là cũng có suy tính này, chỉ là chuyện Cẩm Hồ có thể làm rất hữu hạn.