Tuy hiệp hội công nghiệp đất hiếm quy tụ rất nhiều xí nghiệp đơn vị TW địa phương, nhưng danh nghĩa vẫn dưới cờ hiệp hội Trung Dã ( Dã luyện Trung Quốc - Luyện kim TQ).
Triệu gia có thể giúp Triệu Lưu Vũ phát triển rất tốt trong hệ thống luyện kim, nhưng với con rể tương lai, La Quân giúp được sẽ không khoanh tay ngồi nhìn, có con đường phát triển tốt hơn tại sao không theo.
Mặc dù Cẩm Hồ chỉ nắm 12% của Hoa Hi, nhưng không chỉ dựa vào con số này đánh giá sức ảnh hưởng của Cẩm Hồ, vì Hoa Hi do một tay Cẩm Hồ lập nên, mấy trăm triệu tiền khởi động ban đầu cũng do Cẩm Hồ bỏ ra. La Quân rất xem trọng khoáng nghiệp Hoa Hi hay nói rõ hơn là sản nghiệp đất hiếm.
Đương nhiên La Quân cũng không nói rõ ý đồ ra, như vậy mùi vị giao dịch quá rõ, thậm chí ông ta cũng chẳng có ám thị rõ ràng gì.
Xét con rể tương lai nhận thức hạn hẹp, nói tới chủ đề khác, chưa chắn hắn xen vào được, La Quân ngồi vắt chân thoải mái trên ghế sô pha, nói với Triệu Lưu Vũ:
- Kỳ Nhi đưa bài viết của cháu cho ta xem rồi, xem ra cháu có cái nhìn riêng về sản nghiệp sắt thép trong nước đấy. Thời gian qua hai tỉnh Đông Hải, Giang Nam điều chỉnh quy hoạch sản nghiệp sắt thép, cháu có ý kiến gì không?
Triệu Lưu Vũ tuổi tầm 26 -27, vóc người tầm trung, tướng mạo nhìn hơi yếu đuổi, ánh mắt lại rất sáng, trông rất có tinh thần, nhìn cách ăn mạc là biết xuân thân từ nhà có gia cảnh khiến người ta hâm mộ, được giáo dục tốt, đang trong thời kỳ hừng hực ý chí, dã tâm bừng bừng.
- Thời gian trước đó, mọi người thảo luận xôn xao về khoáng nghiệp Hoa Hi, hiện tỏ ra hứng thú với sắt thép Tân Đình.
Triệu Lưu Vũ bắt đầu thao thao bất tuyệt thể hiện bản thân:
- Đầu năm 97 sản lượng sắt thép cả nước mới hơn 100 triệu tấn, hai năm qua mỗi năm sản lượng mới tăng lên chừng 10 triệu tấn, con số thống kê cụ thể năm 98 còn chưa có, nhưng có thể dự đoán được phần nào, xí nghiệp sản lượng hơn triệu tấn chừng 25 cái, trong đó có ba cái có sản lượng đạt chục triệu tấn, Đông Hải và Giang Nam quyết tâm xây dựng cơ sở sản xuất sắt thép chục triệu tấn, được chú ý là tất nhiên.
- Tiểu Triệu, cháu có ý kiến gì về hạng mục này?
La Quân hỏi lại lần nữa:
- Hai tỉnh Giang Nam và Đông Hải điều chỉnh bố cục sản nghiệp giới hạn trong phạm vi lưu vực Tiểu Giang, tính tiến bộ của nó đáng khẳng định. Có điều quy mô hạng mục này của Tân Đình lớn gấp ba liên hợp sắt thép Đông Hải. Một số người lo dung lượng thị trường có tiếp nhận nổi không. Cơn bão tài chính kiềm chế kinh tế trong nước rõ ràng, năm sau sản nghiệp công nghiệp nặng trong nước liệu có dưa thừa không? Trong bộ có chia rẽ lớn, nếu hoãn hai năm sẽ thống nhất hơn...
Triệu Lưu Vũ không nói thẳng, mà vòng vo từ ý kiến xung quanh, giọng điệu khá quan liêu:
Trương Khác chỉ giữ nụ cười ôn hòa, không đưa ra đánh giá.
Từ khi lập nước tới nay, sản nghiệp sắt thép được TW coi trọng đặc biệt, thậm chí còn có thời kỳ đặc thù nhân dân toàn quốc tham ra luyện sắt.
Mấy xí nghiệp sắt thép lớn nhất trong nước đều là xí nghiệp TW cấp phó bộ, sản lượng đều kém một chút nữa mới vượt qua được ngưỡng chục triệu tấn.
Mấy xí nghiệp siêu lớn đó phải nỗ lực hết mình vượt qua ngưỡng này, trong khi cơ sở sắt thép Tân Đình xây lên, sẽ thành xí nghiệp có sản lượng 14 triệu tấn, tất nhiên các xí nghiệp TW kia không muốn vòng nguyệt quế nghành nghề bị một xí nghiệp dân doanh cướp mất.
Trong số kẻ tích cực ngáng đường nhất có sắt thép Văn Chu Chiết Đông.
Tân Đình cách Văn Chu 300 km, một khi cơ sở sắt thép Tân Đình xây lên, ngoài bù đắp cho thiếu hụt của lưu vực Tiểu Giang, đồng thời thu hẹp thị trường của sắt thép Văn Chu.
Ngoài ra hiện cảng lớn nhất của Văn Chu chỉ có tàu có trọng tải 8 vạn tấn neo đậu, nơi neo đậu nước sâu luôn là tài nguyên khan hiếm nhất của hải cảng, cũng là tài nguyên đầu tư lớn nhất, cho dù xây thêm bến tàu mới trong thời gian ngắn cũng chỉ có thể tăng lên 10 vạn tấn.
Còn quy hoạch cảng Đông Sơn là cho tàu có trọng tải 30 tấn, như thế sau khi xây lên sẽ có ưu thế chi phí vận chuyện rõ ràng so với phía Văn Chu.
Sắt thép Văn Chu vui vẻ nhìn thấy cơ sở sắt thép Tân Đình thuẩn lợi xây lên mới là lạ, tất cả mọi lý lẽ chỉ là nói nhảm hết.
La Quân nhìn thấy Trương Khác mỉm cười, biết Triệu Lưu Vũ vừa công tác chưa lâu, nhận thức còn chưa đủ lọt vào mắt Trương Khác, y tỏ ra có hứng thú là nể mặt lắm rồi.
- Ủy ban kế hoạch lo lắng dư thừa rồi, năm nay nhu cầu sắp thép thiếu hụt của hai tỉnh Đông Hải và Giang Nam lên tới 5 triệu tấn.
La Quân gật gù nói:
- Hơn nữa Đông Sơn xây cảng lớn, cảng lớn cần có hạng mục lớn mới phát triển được, ý kiến của ủy ban kế hoạch trong chuyện này cũng không quan trọng... Có điều sắt thép Đông Hải tuy nói là của tỉnh, nhưng vẫn đặt ở địa bàn Kiến Nghiệp, giờ chuyển sang Tân Đình, nói thật tôi cũng thèm...
Trương Khác và Diêu Văn Thịnh cười lớn, hạng mục thế này ai chả thèm.
La Quân có thể chấp nhận an bài này, ông ta khắc chế lòng riêng, để sản nghiệp có quy hoạch hợp lý, càng có lợi hơn cho phát triển thành phố trong tương lai, với ông ta một chính trị gia cần phải có lòng dạ và khí độ như thế mới được.
Có điều lúc này ông ta nói ra là để cho Trương Khác biết, một hạng mục lớn như thế chạy tới Tân Đình, lại còn gây ảnh hưởng tới lợi ích của Kiến Nghiệp, ông ta không những không ngăn cản còn tích cực ủng hộ, Trương Khác phải có qua có lại.
Trương Khác hiểu ý La Quân, nhiệt tình hỏi thăm công tác của Triệu Lưu Vũ.
Nói thực sau khi bộ luyện kim bị bỏ, quyền lực hiệp hội luyện kim TQ cũng giảm m ạnh, chỉ còn quyền chỉ đạo trên danh nghĩa với một số xí nghiệp lớn, có mỗi xí nghiệp nhỏ là nể mặt.
Nói tới mấy xí nghiệp sắt thép cỡ lớn kia, địa chủ tịch, tổng giám đốc còn cao hơn cả hội trưởng hiệp hội Trung Dã, nếu Trung Dã muốn chỉ đạo nghiệp vụ mấy xí nghiệp TW kia chỉ chuốc nhục vào thân.
Triệu Lưu Vũ muốn phát triển ở chính giới, hoặc tới ban ngành trực thuộc TW tương quan hệ thống luyện kim, hoặc tới xí nghiệp TW vốn thuộc hệ thống luyện kim.
Tất nhiên La Quân không nói thẳng, Trương Khác cũng không kiến nghị Triệu Lưu Vũ tới khoáng nghiệp Hoa Hi, hơn nữa cấp bậc của Hoa Hi rất phức tạp, trừ cổ phần của Cẩm Hồ, lợi ích địa phương chiếm quá nửa, ảnh hưởng trực tiếp của TW khá yếu, nói không chừng người ta chẳng thèm nhìn trúng Hoa Hi.
Nếu Triệu Lưu Vũ thực sự muốn tới Hoa Hi phát triển, Trương Khác sẽ không keo kiệt cung cấp trợ giúp, dù sao tốt cho phát triển quan hệ tư nhân với La Quân và Triệu Lưu Vũ, cũng có lợi cho việc tăng cường ảnh hưởng của Cẩm Hồ với Hoa Hi.
Hai bên cẩn thận thăm dò nhau trong phòng khách, đến tối mới vào phòng ăn dùng cơm, tiếp tục chủ đề vừa rồi, kết thúc bữa cơm đã là 9 giờ, Trương Khác, Đường Thanh, Diêu Văn Thịnh, Dịch Hinh rời đi, vì bày tỏ thiện chí, còn mới Triệu Lưu Vũ và La Kỳ mai tới chung cư làm khách, nếu có thể lập được quan hệ tư nhân với bọn họ, quan hệ với La Quân sẽ càng thêm ổn định.