Nói chuyện say xưa, chẳng nhận thấy được thời gian trôi đi, rời đường cao tốc, Lục Văn Phu phải xử lý công việc, nên chia tay nhau, Trương Khác và Trần Tĩnh đi thẳng về ngõ Học Phủ, hướng về phía Yến viên.
Nhìn đội xe của Lục Văn Phu biến mất tại đầu đường, Trương Khác vỗ đầu, làm như đột nhiên nhớ ra một chuyện nói với Trần Tĩnh: - Phó tỉnh trưởng Lục vừa mới ở trên xe nói với tôi một chuyện, cần phải để cô biết, tôi ngồi xe của cô nhé, trên xe nói không hết chuyện, tối cô mời tôi ăn cơm... Nói xuong khom người chui luôn vào xe Trần Tĩnh.
- Phó tỉnh trưởng Lục nói gì? Trần Tĩnh vào xe, thấy Trương Khác cười tủm tỉm nhìn mình mà hồi hộp, tay thiếu chút nữa chống lên đùi Trương Khác, ngồi vào chỗ rồi ấn nút, tấm ngăn cách chầm chậm kéo lên, ngăn cách với khoang lái, khiến gian sau rộng rãi của chiếc xe xa hoa biến thành không gian riêng tư của hai người, lúc này mới thở phào: - Nói đi, tôi rửa tai lắng nghe đây.
- Em không nghe ra vừa rồi chỉ là cái cớ thôi sao? Sau khi tấm ngăn cách kéo lên, một chiếc bán nhỏ trải ra, có thể đặt tài liệu lên đó, Trương Khác chống tay lên bàn, chăm chú nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Trần Tĩnh: - Mời em ăn cơm tối, có được không? Nếu không được anh xéo về xe của mình.
- Người ta đâu có nhiều kinh nghiệm vụng trộm như anh. Trần Tĩnh hờn dỗi: - Anh chịu xéo về xe sao? Em rất muốn thấy đấy... Nhìn Trương Khác vô lại đưa tay ra vuốt má mình, lại nở nụ cười rạng rỡ.
Trong khoang xe bất điều hòa, nhiệt độ hơi cao, Trần Tĩnh cởi chiếc áo khoác dầy ra, chỉ có chiếc áo len cà phê ôm sát người, tôn lên đường cong mê đắm mềm mại của nữ nhân thành thục, vòng eo nhỏ nhắn, mông nở nang, bầu ngực tròn căn cao vút, phía dưới chiếc quần dài thẫm màu, khiến Trần Tĩnh mang khí chất cao nhã mà quyến rũ.
Trương Khác giúp Trần Tĩnh cởi áo khoác ngoài ra đặt lên bàn, nhìn cô buông xõa mái tóc ra, khiến suối mây bồng bầy chảy xuống bờ vai thơm, làm khuôn mặt thêm dịu dàng.
Lúc này bóng đêm đã hoàn toàn bao phủ lấy Kiến Nghiệp, rời đường cao tốc còn có một đoạn ngoại ô, đường rộng xe thưa, bên ngoài cửa trăng tròn vành vạnh, treo trên bầu trời sâu thẳm thần bí, nghe tiếng gió thổi ù ù bên ngoài, biết không khí lạnh đầu mùa đã tới.
Trương Khác và Trần Tĩnh không có cơ hội ăn cơm riêng với nhau, đám Lưu Minh Huy, Phó Tuấn thì dễ cắt đuôi, nhưng xe vào thành phố vừa vặn gặp phải Tạ Tử Gia ngồi xe Tạ Ý đi qua. Tạ Ý và vợ cùng Tạ Tử Gia muộn thế này còn chưa ăn cơm, thế là mọi người cùng tới một quán lẩu, tuy mất cơ hội ở riêng bên giai nhân, nhưng trong đêm đông lạnh lẽo thế này, ngồi chen chúc với nhau ở một bàn, náo nhiệt ăn lẩu cảm giác không tệ.
Ăn sắp xong, vợ chồng Tạ Ý đi tính tiền, đám Trương Khác, Trần Tĩnh, Tạ Tử Gia vẫn ngồi lại trò chuyện.
Di động của Trần Tĩnh ở trên bàn rung lên, cô cầm lấy hơi nghiêng đầu nhìn số di động, rồi đưa cho Trương Khác nhìn, nghi hoặc hỏi: - Bất động sản Yến Viên gọi điện cho tôi làm gì nhỉ... À... Trừng đôi mắt đẹp hung ác hỏi Tạ Tử Gia: - Có phải lúc em đi quên khóa cửa để trộm vào nhà không?
- Đâu có, buổi chiều Tạ Ý lái xe tới đón em, em còn chuyên môn khóa cửa, không tin đợi Tạ Ý đến hỏi mà xem... Tạ Tử Gia đang định cười vô tội thì nụ cười cứng lại trên môi: - Á... Mau chóng quơ lấy áo khoác đứng dậy định chuồn ra ngoài.
- Á cái gì? Trần Tĩnh tức thì có dự cảm không lành bao phủ trong lòng, tóm lấy tay Tạ Tử Gia: - Rốt cuộc em đã làm cái gì, không phải lại đốt cả phòng ngủ rồi đấy chứ?
- Không có gì, chị nhận điện thoại đi, em thấy trong tiểu khu dán giấy nói trước tết tây tổ chức hoạt rút thăm trúng thưởng gì đó, chắc là gọi cho chị vì việc này... Tạ Tử Gia nói chưa hết lời đã chuồn ra tận cửa rồi.
Nhìn dáng vẻ này, Trần Tĩnh đã chuẩn bị tư tưởng đón nhận kết quả xấu nhất, nhận điện thoại xong thì Tạ Tử Gia cũng mất tích luôn rồi, bực tức kêu lên: - Con bé chết tiệt đó lại quên khóa vòi nước, lần này nước tràn ra tới tận cửa lớn. Cô cầm lấy áo khoác mặc vào, đau xót nói: - Không biết trong nhà bị ngập nước thành thế nào rồi, biết ngay không thể để con bé đó ở nhà một mình mà, thà nó dẫn trai về nhà làm bậy cũng chẳng tới mức này.
Trương Khác cười cùng cô đi ra, Tạ Tử Gia đã chui vào trong xe Tạ Ý, bày ra khuôn mặt vô tội, ngồi trong xe chắp tay cầu xin. Trần Tĩnh đi tới khéo cửa, nhưng Tạ Tử Gia đã khóa từ bên trong, cô chỉ biết tức tối giơ nắm đấm dứ dứ ngoài cửa xe.
Lưu Minh Huy buổi tối còn về Hải Châu, mọi người đều đã uống chút rượu, Trần Tĩnh bảo lái xe đưa hắn đi, Trương Khác lái xe đưa Trần Tĩnh và trợ lý của cô về Yến Viên, xem biệt thự của cô bị Tạ Tử Gia phá hoại thành bộ dạng gì.
Nước từ phòng tắm tầng hai tràn ra, Tạ Tử Gia chiều vốn định ngâm mình, đột nhiên bị chuyện khác ngãng ra, vứt luôn chuyện tắm rửa sau đầu, lỗ chống tràn ở bồn tắm bị khăn tắm bịt kín, nước tràn ra phòng ngủ, vào thư phòng, rồi từ cầu thang chảy xuống tầng một, đợi tới khi nhân viên quản lý tiểu khu nhìn thấy nước chảy ra ngoài nhà thì đã được 4 - 5 rồi.
Trần Tĩnh nghiến răng nghiến lợi gọi điện cho Tạ Tử Gia, tuyên bố sau này cô bé không được hoan nghênh nữa, sàn nhà ngâm nước hỏng hết rồi, nhờ Trương khác giúp thu dọn ít đồ riêng tư cho vào thùng giấy, chuẩn bị dọn tới chỗ khác ở.
- Đồ trong tủ đầu giường cũng phải mang đi... Trần Tĩnh xếp dọn đồ trang điểm vào trong hộp, bảo Trương Khác lấy giúp đồ trong tủ, đột nhiên nhớ ra ngăn kéo cuối cùng trong tủ đầu giường toàn là quần áo lót của mình, vừa định bảo y đi thu dọn thứ khác thì nhìn thấy Trương Khác lấy một cái quần lót ren nhỏ xíu màu đỏ từ trong ngăn kéo ra.
Trần Tĩnh đỏ mặt quay đầu đi chỗ khác vờ không nhìn thấy, tiếp tục dọn đồ trên bàn trang điểm, song từ gương nhìn thấy Trương Khác ngồi xổm ở đó giơ chiếc quần lót lên hướng về phía mình so, nhìn nụ cười bỉ ổi của y tựa hồ đang tưởng tượng ra cảnh mình mặc chiếc quần lót đó.
Trần Tĩnh không nhịn được cười, thả mình xuống giường, vươn tay ra cướp lấy chiếc quần lót màu đỏ trong tay Trương Khác, ngồi bật dậy, gắt giọng nói: - Giúp người ta dọn thư phòng đi, chỗ này không cần tên đại sắc lang nhà anh giúp nữa...
- Giúp em dọn đồ lót đúng là tra tấn, món nào cũng không nỡ buông ra, ngồi nửa ngày trời chân sắp tê hết cả rồi. Trương Khác đứng dậy vặn hông, đi tới ôm lấy vòng eo mềm của cô, định hôn lên cặp môi cong cong vờ giận dỗi của Trần Tĩnh thì nghe thấy có người lên lầu, môi hai người chạm khẽ vào nhau rồi tách ra.
Trợ lý đi lên, bảo nhân viên quản lý tiểu khu đóng gói sách tài liệu trong thư phòng, Trần Tĩnh cũng nhanh nhẹn dọn đồ dùng riêng tư, lại còn phải giúp đồ gây họa Tạ Tử Gia dọn đồ, có người ngoài ở đây, không để Trương Khác giúp nữa.
Hứa Tư gọi điện tới thì Trần Tĩnh vừa thu dọn xong.
Trần Tĩnh đem chuyện Tạ Tử Gia làm nước ngập biệt thự kể cho Hứa Tư: - Cái con bé đừng thấy nó thông minh vô cùng, nếu như không có người trông coi, ngay cả tự chăm lo sinh hoạt cũng chẳng biết, lúc bé nếu nó ở nhà một mình, trước khi đi đâu phải ngắt điện bên trong nhà trước... Giờ em phải tới khách sạn ở tạm một thời gian, sàn nhà bị ngâm nước quá lâu hỏng cả rồi, nhanh nhất phải mất cả tuần mới sửa xong, chị ở đâu.
Trương Khác ngồi bên ghế, nhìn trần Tĩnh đứng ở ban công nói chuyện điện thoại với Hứa Tư, thấy Trần Tĩnh nói tới đó có vẻ ngượng ngùng, thầm nghĩ Hứa Tư bảo cô ở tạm biệt thự bên hồ rồi.
- Lấy chìa khóa ở chỗ Trương Khác ạ?... Vừa vặn cậu ấy ở nhà em. Trần Tĩnh chột dạ quay đầu nhìn Trương Khác, mặt đỏ dừ.