Mục lục
Quan Lộ Thương Đồ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Bên nữ sinh nói sao? Cố Hiểu Mai, Vu Vệ, Trần Dục đồng loạt quay đầu sang nhìn Trần Ninh:

- À... Thấy mọi người nhìn minh, Trần Ninh lè lưỡi: - Con không nói nữa, khỏi bị người lớn mắng.

- Còn chẳng phải mấy chuyện đó sao? Vu Trúc khinh bỉ nói: - Nam sinh trong trường hận không thể băm vằm anh ta, nhưng rất được nữ sinh thích, trước sân bóng ở KTX nữ quanh năm treo 7 quả bong bóng viết "Trương Khác là đồ đại sắc lang"... Về sau không chỉ có 7 quả, tin đồn thì đủ kiểu.. Nhưng đều nói do Trần Phi Dung treo lên đầu tiên.

- Trần Phi Dung là ai? Trần Dục hỏi:

- Trường học bây giờ chẳng biết thế nào, tí tuổi đầu đã biết đánh giá con gái đẹp hay không... Cố Hiểu Mai thở dài: - Trần Phi Dung là hoa khôi trường chúng nó:

Trần Dục huých vai Vu Vệ, cười quỷ dị: - Cái truyền thống này không phải chỉ giờ mới có, hơn nữa lên đại học cũng chẳng nhỏ nhít gì nữa.

Cố Hiểu Mai trừng mắt lên nhìn hai người bọn họ, không cho họ nói năng bậy bạ trên bàn ăn: - Lần này Trương Khác tới, trừ Đường Thanh con gái Đường Học Khiêm phó tỉnh trưởng tỉnh Giang Nam còn có một cô gái nữa, là Trần Phi Dung.

- Thế thì làm sao? Trần Dục hỏi:

- Thị trưởng phu nhân đã nhận định Đường Thanh là con dâu tương lai rồi, người ta học ở Hong Kong, cô bé Trần Phi Dung kia lại được thừa nhận là bạn gái của Trương Khác ở Đh Đông Hải... Anh nói nó ra làm sao? Cố Hiểu Mai đanh đá hỏi:

Trần Dục khoa trương há mồm, tới mấy giây không có phản ứng gì, ghé tai Vu Vệ nói: - Sao thằng nhóc đó giỏi thế nhỉ? Vu Trúc nhà anh mà có cái tài đó, mọi người chẳng cần lo nó quá thành thực không tìm được vợ. Ông ta nói tuy nhỏ nhưng cả bàn ăn ai cũng nghe thấy, nói xong còn cười lớn hỏi Vu Trúc: - Cô bé hoa khôi đó có đẹp bằng Trần Ninh của chúng ta không?

- Ba này! Trần Ninh bất mãn lên tiếng: - Rõ ràng không phải như Vu Trúc nói... Quảng trường ở Khổng miếu có ông già chuyên bán bong bóng, râu tóc bạc trắng, hơn 80 tuổi rồi, còn có con trai mắc bệnh hơn 60 phải nuôi. Người khác đều nói ông ta đi ăn mày đi, bán bóng làm gì cho vất vả, nhưng ông già đó không chịu đi ăn mày. Bảy quả bóng kia đều mua ở chỗ ông ấy, nếu Vu Trúc sẵn lòng, mỗi lần con cũng mua 7 quả bong bóng viết "Vu Trúc là đồ đại sắc lang"! Tiếc là bạn ấy nhất quyết không chịu, nên mỗi lần con chỉ mua một quả bóng. Mọi người nói bạn ấy có ngốc không, nếu đồng ý để con tuyên truyền giúp, đã không tới mức tốn một năm không tìm được bạn gái.

- Mình chẳng thèm được chú ý như thế, đám nữ sinh các bạn ai đi điều tra thân thế ông già đó? Vu Trúc khó chịu phản bác: - Bạn nghĩ xem thân thế ông già đó chỉ có thể là do ai truyền ra, còn chẳng phải thủ đoạn anh ta bịa ra để lừa con gái à? Chẳng lẽ anh ta điều tra ông ta trước à?

Trần Ninh hếch mũi, cong cớn nói: - Bạn chỉ biết xoáy vào chỗ vụn vặt.

- Đúng đấy chứ... Trần Dục nghĩ rồi nói: - Chuyện này bản thân nó đã có vấn đề... Vu Trúc nhà anh lúc xoáy vào chuyện nhỏ, đầu óc rất nhạy đấy.

Trần Ninh không phục hỏi: - Vậy sự kiện hoa hồng quảng trường thì sao?

- Lại chuyện gì thế? Cố Hiểu Mai thắc mắc, nhiều chuyện bà chưa được nghe Vu Trúc kể, truyền thuyết về cái cậu Trương Khác này cũng thật đặc sắc.

- Hình như chuyện rất lâu rồi, thời tên đó còn chưa vào Đh Đông Hải đã bắt đầu quyến rũ con gái trong trường. Vu Trúc cau mày, cứ như đang nói về lịch sử đẫm máu của nam sinh Đh Đông Hải: - Trường con có một minh tinh nổi tiếng, mọi người có biết không?

- Ai? Cố Hiểu Mai không phải fan hâm mộ gì, Đh Đông Hải có minh tinh gì phải cần Vu Trúc, Trần Ninh nói cho mới biết.

- Giang Đại Nhi, Giang Đại Nhi, Giang Đại Nhi học Đh Đông Hải. Con gái Cố Hiểu Mai từ đầu tới giờ chỉ ngồi nghe trộm, đột nhiên đứng bật dậy reo lên: - Con vào phòng lấy băng, con thích nghe giọng ca của chị ấy lắm.

- Con trật tự đi. Cố Hiểu Mai gõ đầu con gái, nhiều người lấy chuyện bà ta sinh hai con chống đối bà ta, làm bà ta bị đá từ chức trấn trưởng trấn Tây Liễu sang thành đoàn, đứa con gái này giỏi gây chuyện hơn con trai bà nhiều, may mà rất sùng bái Trần Ninh, suốt ngày lẽo đẽo theo đuôi Trần Ninh, không cần bà phiền lòng.

- Ồ, Giang Đại Nhi học Đh Đông Hải à? Cố Hiểu Mai ngạc nhiên: - Mẹ tưởng minh tinh toàn là đồ ngốc thi cử chỉ ăn trứng? Đúng là ngạc nhiên, cô ta liên quan gì tới Trương Khác.

- Giang Đại Nhi là hoa khôi cũ của Đh Đông Hải, rất nhiều người nói tên đó và Giang Đại Nhi liên quan tới sự kiện hoa hồng quảng trưởng. Vu Trúc đáp:

- Rốt cuộc sự kiện đó ra sao? Trần Dục sốt ruột hỏi:

- Mấy ngày trước cháu kể rồi mà, học kỳ trước có nam sinh trong trường theo đổi cô gái khoa ngoại ngữ, buổi tối đầu tuần bày một lẵng hoa do 9999 đóa hoa hồng kết thành, còn dùng nến trắng thắp lên, xếp thành chữ "I Love You", lúc đó chú nói gì nhỉ? Vu Trúc hỏi.

- Đúng là lắm tiền nhiều trò.

- Con gái rất thích như thế. Cố Hiểu Mai lần này đứng ở góc độ nữ nhân, bình luận công bằng: - Dù là bề ngoài xấu hổ, nhưng trong lòng rất thích.

- Ha, nhưng cô bé kia lại không thích trò này. Trần Ninh thình lình xen vào.

- Thì ra ở Tân Phổ tin tức cũng chẳng bế tắc nhỉ? Vu Trúc mỉa mai:

- Chuyện gì trên mạng không có? Trần Ninh trợn mắt nhìn Vu Trúc:

Vu Trúc kể tiếp: - Cô gái kia nói với nam sinh kia, chỉ cần cậu ta có thể làm được sự kiện hoa hồng quảng trường, thì đồng ý làm bạn gái cậu ta, nam sinh kia lập tức rút lui.

- Rốt cuộc nó là sự kiện gì? Trần Dục sốt ruột lắm rồi.

- Truyền thuyết nói một tối tên đó hẹn Giang Đại Nhi đi chơi phó Tân Thị, nơi đó có rất nhiều đứa bé bán hoa hồng cho đôi nam nữ qua đường, thực ra toàn là hoa Nguyệt Quý, đâu ra hoa hồng thật? Tên đó liền đứng ở quảng trường nói mua tất cả hoa hồng ở xung quanh, ngay cả người bán hoa ở Khổng Miếu, phủ Nam Hà đều chạy tới bán... Nghe đầu về sau hoa chất đầy quảng trường, khi mua hoa y còn kỳ thị nam nữ, nam mua 5 đồng một bông, nữ mua 10 đồng một bông. Không biết tên đó có não hay không... Giọng Vu Trúc mỗi lúc một hằn học, kể:

- Rõ ràng không phải như thế. Trần Ninh tức tối phản bác: - Hôm đó trời rất lạnh, anh ấy không nỡ để những đứa bé đó bán hoa ngoài trời lạnh như thế, chỉ muốn mua hoa để bọn chúng được về sớm nghỉ thôi.

- Đó là suy nghĩ của đám con gái, bọn trẻ con đó sau lưng có người khống chế, cho dù một tối có thể được về nghỉ sớm, hôm sau vẫn cứ phải ra uống gió lạnh bán hoa... Nếu thương bọn trẻ thật đã bảo cục công an đưa bọn chúng về nhà, cần gì mua hoa hồng lấy lòng con gái?

- Không thèm nói, đồ cố chấp nhỏ nhen. Trần Ninh bĩu môi quay đi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK