- Phải nói là Cao Khoa Khoa Vương tiến vào sản nghiệp này rất đúng thời cơ, tuy chưa được một tháng, nhưng thời gian này rất quan trọng, Liên Tín đúng là có thực lực chung ở các phương diện yếu nhất trong bốn công ty, song lại được bộ bưu điện trực tiếp hỗ trợ, chúng tôi không thể làm bẽ mặt bộ bưu điện được... Nếu các cô lý giải thành tôi có ý đồ khác thì tôi cũng đành chịu.
Tuy nghe Trương Khác giải thích như thế, song Trần Tĩnh không cho rằng đó là điều hiển nhiên, Cao Khoa Khoa Vương lúc này không có gì đáng kể, thậm chí không đủ tư cách bốn công ty kia nhắc tới khi đàm phán, nếu không có Trương Khác, Cao Khoa Khoa Vương sao có được ưu đãi như thế?
Trong lòng nghĩ như vậy nhưng lại không thể nói gì, nếu cám ơn, thì thành nói y có ý đồ khác rồi, Trần Tĩnh mặt nóng lên, quay đầu nhìn bầu trời bên ngoài.
Tạ Tử Gia miễn cưỡng chấp nhận lời giải thích của Trương Khác.
Biết Cao Khoa Khoa Vương có được đãi ngộ như thế, hai cô gái không muốn ở lại Bắc Kinh thêm một giây phút nào, lúc này ra sân bay mua vé không còn kịp nữa, chỉ có cùng Trương Khác ngồi tàu tối về Kiến Nghiệp.
Đợi hai cô gái về nhà khác thu dọn hành lý, Trương Khác gọi Trần Tín Sinh, Tô Tân Đông tới, y bôi mỡ vào chân chuồn nhanh, ném lại phiền toái vô cùng vô tận cho họ.
- Giờ thì các anh có cảm giác thỏ bị chó săn đuổi sát đít rồi chứ?
Trương Khác mỉm cười nói:
- Sau khi công khai kỹ thuật, chúng ta nếu muốn giữ ưu thế trong thời gian dài là chuyện không dễ dàng gì đâu.
- Đúng thế, nhưng ai bảo chúng ta lựa chọn đối thủ là Samsung, Sony, GE, bọn họ đều là những người khổng lồ điện tử đứng trên lưng kim tự tháp, cơ sở kỹ thuật trong nước thua kém xa so với bọn họ, sức ý lại lớn. Không có cơ sở này, Cẩm Hồ không thể một mình leo lên đỉnh kim tự tháp được.
Trần Tín Sinh lật xem sổ tay an ban công tác của mình:
- Đợi ngày mai lão Đinh tới Bắc Kinh, chúng tôi sẽ trực tiếp bay sang Mỹ, phải tiếp xúc thêm với TI, dù sao quần thể sản nghiệp này mà phát triển, có lợi lớn cho phân ngạch thị trường chip cơ sở của TI. Ti trước gia luôn muốn tước giảm nghiệp vụ tầm trung thấp, mặc dù thị trường tầm trung thấp ở thị trường đang phát triển sẽ dòng chính trong thời gian dài, nhưng ở chế tạo chip tầm trung thấp thì TI đã không còn ưu thế gì so với doanh nghiệp Châu Á nữa, nếu TI không muốn hoàn toàn từ bỏ thì chỉ có cách chuyển nghiệp vụ sang Châu Á, tôi thấy cơ hội của chúng ta là rất lớn.
Về nhà khách thu thập hành trang, trên xe Trần Tĩnh gọi điện cho Úc bình thông báo tin tức làm lòng người phấn chấn kia, Úc Bình im lặng một lúc lâu cuối cùng reo lên:
- Anh chàng đó thật đáng yêu.
Reo hò một hồi phát tiết kích động trong lòng, nói thêm:
- Lưu Minh Huy sau khi từ chức chưa rời khỏi Hải Châu.
Tuy Cao Khoa Khoa Vương đã tham gia vào sản nghiệp di động, nhưng kênh tiêu thụ phải lợi dụng Hải Thái, Úc Bình thì không muốn bị người khác kiềm chế nữa.
Trần Tĩnh hiểu ý Úc Bình, Lưu Minh Huy nhảy khỏi Cẩm Hồ, tự làm bản thân khốn đốn, nhưng năng lực đáng khẳng định, quan trọng nhất là hắn theo Trương Khác từ lúc khởi đầu lấy quyền đại lý của Motorola, có thể nói mạng lưới tiêu thụ của Hải Thái chính do Trương Khác suất lĩnh đám Lưu Minh Huy lập nên cơ sở.
Cao Khoa Khoa Vương nếu muốn chân chính phát triển, phải lập nên kênh tiêu thụ của mình, Lưu Minh Huy là người rất đáng sử dụng.
Trần Tĩnh còn muốn xác nhận ý kiến của Trương Khác về việc này trên đường cùng Trương Khác về Kiến Nghiệp, không nói rõ với Úc Bình, chỉ nói sẽ suy nghĩ, ngày mai trả lời.
Lần này ngồi tầu hỏa trở về, vẫn thư thái thong thả như cũ, có điều Trần Tĩnh và Tạ Tử Gia phấn khích hơn nhiều.
Trương Khác không có ý kiến gì về việc Cao Khoa Khoa Vương dùng Lưu Minh Huy, chưa nói Lưu Minh Huy có công lao lớn lập nên Cẩm Hồ ngày nay, chút khí độ bao dung đó y vẫn có.
Tiếc mỗi cái là lần này không trùng hợp gặp mỹ nữ ngực to, chắc là về Hàn Quốc rồi.
Trương Khác ngáp dài nói muốn về phòng ngủ, nhưng Tạ Tử Gia sao có thể dễ dàng buông tha cho y như thế được.
Nói trắng ra Cao Khoa Khoa Vương chỉ là cái xác, không có kênh tiêu thụ riêng, không có cơ sở kỹ thuật, còn sản xuất à, có cái vỏ máy cũng phải đi thuê công xưởng của Cẩm Hồ, cái gọi là lắp ráp máy chẳng qua chỉ là lấy bán thành phẩm của Cẩm Hồ tiến hành công việc thủ công đơn giản nhất.
Cao Khoa Khoa Vương không chỉ là doanh nghiệp duy nhất trong vòng hai năm được phép dùng nhãn mác nơi khác, còn được toàn bộ kỹ thuật của Cẩm Hồ, làm sao lợi dụng tình thế này một cách tốt nhất, chính là điều làm Trần Tĩnh, Tạ Tử Gia đau đầu nhất.
Trương Khác đã tự đưa mình tới cửa, Tạ Tử Gia không khách khí, lôi y vào phòng thiếu điều tra tấn bức cung thôi.
- Tôi là nam nhân, nửa đêm canh ba còn ở cùng phòng với các cô còn ra thể thống gì nữa?
Bên ngoài cửa sổ trời đã tối om, Trương Khác ngáp ngắn ngáp dài đòi về.
- Chúng tôi còn không ngại thì anh ngại gì, cùng lắm cho anh ngủ ở đây là được.
Tạ Tử Gia bĩu môi nói:
Trương Khác vẫn nằng nặc đòi về phòng ngủ, Tạ Tử Gia quay sang Trần Tĩnh oán giận nói:
- Nếu không có em ở đây, có khi đuổi y cũng chẳng chịu về.
- Em chỉ toàn nói bậy.
Trần Tĩnh cũng sợ ban đêm ở một mình cùng Trương Khác, sợ tâm tư kia không che giấu được nữa:
- Em sao có thể mong người khác rải sẵn đường cho mình được.
- Đúng là buồn.
Tạ Tử Gia ôm lấy đầu Trần Tĩnh, vò tóc Trần Tĩnh rối tung lên, Tạ Tử Gia tuy thông minh nhưng chưa có kinh nghiệm, đặc biệt ở chuyện quản lý và sản xuất cụ thể thế này:
- Buồn quá, chúng ta phải bắt đầu từ đâu đây?
- Em buồn thì phát tiết lên tóc của em ấy.
Trần Tĩnh giãy dụa kháng nghị, vuốt lại mái tóc, bắt cô nhóc không chịu yên phận ngồi xuống:
- Ý đồ của Cẩm Hồ là muốn hình thành quần thể sản nghiệp lớn ở Hải Châu, Kiến Nghiệp. Nếu tất cả thuận lợi, mọi linh phụ kiện cần sản xuất điện thoại di động sẽ có ở trong quần thể sản nghiệp này. Chúng ta mặc dù có được toàn bộ kỹ thuật, nhưng không nên tham lam, hiện chủ yếu nhất là hấp thụ kỹ thuật này, đồng thời cần lập công ty thiết kế ĐTDD.. À phải, lần này em có thể chính thức mang tiền tiêu vặt của em ra rồi đấy.
Tạ Tử Gia nhíu mày:
- Tài khoản của em bị đóng băng hơn nữa năm rồi, thôi được, mặc dù rất đau đầu song vẫn phải lần nữa đối diện với ông già ngoan cố đó... Em phải dẫm bọn họ dưới chân.
Đêm ngày 5 tháng 11 Trương Khác tới Bắc Kinh, tới sáng ngày 13 mới về Kiến Nghiệp, tới nơi cũng chẳng được nghỉ chút nào, La Quân, Lý Viễn Hồ biết tin đều phái xe tới đón y.
Diêu Văn Thịnh đứng dựa ở cửa xe ngáp nói:
- Giờ này còn chưa tới giờ tôi đi làm cơ.
Trương Khác bảo xe công ty đưa Trần Tĩnh và Tạ Tử Gia về trường, chiếc BMW đỏ của Trần Tĩnh vẫn đỗ trong bãi đỗ xe ĐH Đông Hải, y cùng Diêu Văn Thịnh đi gặp La Quân.
Lấy xe xong, Trần Tĩnh lái về Hải Châu luôn, cô muốn nói chuyện với Lưu Minh Huy, giữ hắn lại Cao Khoa Khoa Vương.
Cẩm Hồ sẽ công bố phương án cụ thể trước đại hội nhà phân phối, Cao Khoa Khoa Vương ắt vì thể mà được giới truyền thông chú ý, công tác cần chuẩn bị rất nhiều.
Về tới Hải Châu trước buổi trưa, Trần Tĩnh không tới Khoa Vương mà tới nhà máy của Cao Khoa Khoa Vương ở tây trấn Ích Long.
Đó chính là nhà máy đầu đĩa đầu tiên của Ái Đạt, tiền thân là một nhà máy Thanh Đạt từng làm giả đầu video của Yến Vũ, từ mùa thu sau khi quyết định ủy thác một phần đầu đĩa cho Tần Nguyên sản xuất, trang thiết bị sản xuất ở đây liệt vào danh sách đào thải.
Với Cẩm Hồ mà nói nhân viên kỹ thuật và thợ lành nghề mới là tài sản quý giá.