Mục lục
Quan Lộ Thương Đồ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Trẻ con đừng hỏi lung tung. Trần Dục cười lảng đi.

- Biết ngay là anh biết mà. Vợ Trần Dùng lườm chồng: - Em cũng rất muốn biết làm sao anh lại biết đấy, có phải đã vào đó phong lưu khoái hoạt rồi không?

- Thì anh cũng nghe đồn thôi mà. Trần Dục cười hì hì ứng phó với chất vấn của vợ: - Cái nơi chém người không thấy máu đó tới một lần thì nhà ta uống gió trừ cơm cả tháng. Mùa hè đó, cái thằng ấy chỉ biết sinh sự thị phi ở Tân Vu, nghe nói nó đánh con trai Bân lão đại một trận trước cửa tiểu khu nhà mình, Bân lão đại còn phải xin lỗi nó, cuối cùng nó không vừa ý còn lật tung hộp đêm Hoàng Hậu lên.

Cố Hiểu Mai thân với mẹ Vệ Lan, biết con trai Bân lão đại lái xe va phải thím Vệ không chịu xin lỗi, về sau gây ra nhiều chuyện lớn như thế, có vẻ giống Trương Khác cố ý sinh sự thị phi, rồi vụ án La Quy Nguyên, Bân lão đại bỏ công rất lớn, nói vậy đây là một âm mưu dàn xếp tinh vi. Chỉ là chuyện này liên quan quá lớn, Cố Hiểu Mai không thể nói bừa như đám Trần Dục.

Vu Tinh không thích nghe Trần Dục dùng giọng điệu khinh bỉ nói về Bạch mã hoàng tử của mình, bám lấy Trần Ninh: - Về sau thế nào chị nói đi, anh em là cái loại vô dụng, ngay cả buộc dép cho con gái cũng không dám, nếu chị tìm bạn trai phải tìm người như Trương Khác.

- Đừng nói lung tung. Trần Ninh ngượng ngùng nói: - Anh ấy tự nhiên buộc dép cho chị rồi đi mất, trước ngày hôm nay chị không biết anh ấy là ai, có lần chị nhìn thấy anh ấy trước cổng trường, có điều anh ấy ngồi trong xe, hôm nay cũng nhìn thấy, anh ấy không nhận ra chị và Vu Trúc nữa rồi...

Hôm tới trường Đh Đông Hải báo danh, dù Trương Khác không nỏi gì, nhưng nhìn phản ứng của y, chắc chắn Trương Khác đã nhận ra mình, không lý nào lại quên được Trần Ninh, nhưng Vu Trúc sẽ không nói ra điều này.

Cố Hiểu Mai nhìn vẻ mặt Trần Ninh ửng hồng có chút thất vọng lại có chút chờ mong, còn con trai mình cúi mặt đau khổ, thầm thở dài, bà đã qua thời trẻ, ít nhiều được tâm tư của hai đứa, cho dù không nghĩ tới bí mật ẩn kín sau lưng Trương Khác, riêng khí chất và ngoại hình anh tuấn Trương khác đủ hấp dẫn với con gái rồi.

Di động vang lên, Cố Hiểu Mai lấy ra xem, là số lạ, ấn nghe thì thấy tiếng của Quý Bân: - Thư ký trưởng Cố, tôi là đội trưởng đội CSHS Quý Bân, tôi báo với chị tin mới nhất, tên lừa đảo bị đưa tới cục công an, biết đá phải sắt, liền ngoan ngoãn khai ra rất nhiều điều, Tân Vu có khả năng tồn tại tập đoàn chuyên môn ăn vạ kiếm tiền, phó cục trưởng của chúng tôi đang chuẩn bị lật nhào cái tập đoàn tội phạm này... Tôi tới Bệnh viện Nhân dân không gặp được công tử thị trưởng, nhưng gặp được chủ nhiệm Giang Thượng Nguyên đang thị sát bệnh viện.... Một cỗ xe của Cty vận tải hồi trưa xuất phát từ Tân Vu, trên xe có cô bé sốt cao nôn ọe, cô bé và cha mẹ bị coi là mắc bệnh truyền nhiễm đuổi xuống đường cao tốc. Trương công tử lái xe về Tân Vu nhìn thấy, đưa cô bé tới Bệnh viện Nhân dân, vừa rồi còn lái xe tới đưa cô bé và cha mẹ về quê, chủ nhiệm Giang thị sát biết việc này, chỉ thị cho công ty vận tải tới Tân Huyện xin lỗi, tôi cũng sắp đi cùng họ....

Cố Hiểu Mai giờ mới biết vì sao chiếc xe Porsche của Trương Khác có mùi lạ, cầm di động đứng ngây hồi lâu mới nói: - Vậy làm phiền đội trưởng Quý và giám đốc Tiêu của công ty vận chuyện tới tiểu khu Tân Áp đón tôi, tôi đi cùng mọi người tới Tân Huyện.

Tân Vu vì phát triển sản nghiệp du lịch nên rất coi trọng phối hợp quản lý chuỗi sản nghiệp liên quan, hình thành tiểu tổ lãnh đạo chuyên môn, vừa vặn Cố Hiểu Mai là lãnh đạo tiểu tổ giao thông vận tải. Đương nhiên chuyện này Cố Hiểu Mai có thể không quản, nhưng có cơ hội để hiểu thêm về Trương Khác sao có thể bỏ qua được.

- Hả? Em tới Tân Huyện lúc này à? Vu Vệ ngạc nhiên hỏi, trời u ám, một tiếng nữa là tối rồi, hôm nay lại là giao thừa.

- Lãnh đạo vất vả quá, có phải Tân Huyện xảy ra chuyện rồi không? Trần Dục đùa, dù thấy Cố Kiến Mai lúc nghe điện thoại sắc mặt biến đổi, nhưng có vẻ không giống nghe được tin tức xấu gì.

- Có một đôi vợ chồng nông dân đưa đứa con bị bệnh lên xe của Cty vận tải từ Kiến Nghiệp về, đứa bé nôn lên xe, đôi vợ chồng đó bị đuổi xuống xe.... Chủ nhiệm Giang biết chuyện yêu cầu người phụ trách công ty vận tải tới xin lỗi, em là lãnh đạo tiểu tổ giao thông, nếu đã biết chuyện không thể ở nhà. Cố Hiểu Mai giải thích nguyên do, nghĩ một lúc lại nói thêm: - Buổi chiều trên đường cao tốc không có xe, Trương Khác lái xe đi qua, đưa đôi vợ chồng và đứa bé đó vào bệnh viện, vừa rồi cậu ấy vội lái xe đi là tới bệnh viện để đưa đôi vợ chồng vừa đứa bé kia về quê... Anh nhớ cậu ấy rửa xe không, là bị đứa bé bị sốt nôn lên đấy.

Trần Dục và Vu Vệ đưa mặt nhìn nhau, mặc dù đôi vợ chồng kia bị đuổi xuống xe giữa đường cao tốc làm người ta xót xa, nhưng Trương nha nội đưa hai vợ chồng và đứa con đó vào bệnh viện, rồi đêm giao thừa đích thân lái xe đưa họ về quê làm bọn họ không tin, hoàn toàn đảo lộn hết cả rồi. Trong ấn tượng của bọn họ, nếu trên đường có gặp một mỹ nữ bị nạn mới làm tên nha nội danh tiếng thối hoắc này sinh lòng thương xót.

- Thảo nào hôm nay tuyết rơi, mặt trời chẳng thấy đâu. Trần Dục cười hăng hắc:

Vợ Trần Dục đưa tay nhéo ông ta: - Suốt ngày chỉ nghe anh nói xấu sau lưng người ta, một vị thị trưởng tốt như thế, làm sao sinh ra được đứa con hư hỏng? Anh một lần nào tiếp xúc với cậu ấy chưa, không không có quyền phán xét người ta … em thấy anh mới có tâm địa xấu đấy.

- Mẹ, con đi cùng mẹ... Vu Tinh đầu óc vận chuyển rất nhanh, nhận ra cơ hội làm quen Trương Khác ở ngay trước mắt, lập tức hết sức nhiệt tình bám lấy tay Cố Hiểu Mai làm nũng.

- Đây là mẹ đi công tác con theo làm cái gì? Cố Hiểu Mai nghiêm mặt tách tay con gái ra, nhìn con gái quay đầu đi, con tưởng cô bé giận rồi, lắc đầu thở dài: - Hiện giờ trẻ con thật khó quản.

Vu Trúc mặt âm trầm liếc mắt nhìn Trần Ninh, thấy cô mỉm cười mắt hướng về phía trước chẳng biết thả hồn về đâu, cắn răng cúi mặt xuống.

Đợi ở cổng tiểu khu một lúc xe của công ty vận tải và xe của Quý Bân đi tới, Cố Hiểu Mai nói với chồng: - Em có khả năng về hơi muộn, lại làm anh khổ cực rồi.

Vu Vệ cười: - Đây gọi là sau lưng mỗi nữ nhân thành công, đều có một nam nhân âm thầm dâng hiến.

- Anh cũng ba hoa từ khi nào thế? Cố Hiểu Mai lườm chồng, thấy có một chiếc xe của ĐTH rẽ tới, biết là công ty vận tải đi xin lỗi nông dân được lập làm ý nghĩa điển hình rồi.

Phụ trách Cty vận tải và Quý Bân đi xuống chào hỏi, Cố Kiến Mai vào xe, lúc này thấy con gái cầm một cái túi chạy tới, vẫy tay không cho xe đi.

- Con muốn làm cái gì? Cố Hiểu Mai thò đầu ra khỏi cửa sổ, nghiêm mặt muốn giáo huấn đứa con gái ương bướng ngang ngạnh này.

- Mẹ thế nào cũng phải mang quà đi xin lỗi phải không? Đặc biệt là cho em bé bị bệnh. Vu Tinh rụt rè nói, nhưng giấu túi đồ ra sau lưng, nhìn vẻ mặt đó như không cho cô bé lên xe thì đừng hòng lấy được đồ của nó.

Cố Hiểu Mai dở khóc dở cười, chỉ đành nói: - Chỉ lần này thôi đấy.

Vu Tinh tức thì mặt mày hớn hở, mặt sáng bừng, quay đầu lại gọi Trần Ninh: - Chị Tiểu Ninh, nhanh lên nào.

- A.. Chị á? Trần Ninh rất muốn đi, nhưng vẫn ngượng ngùng lắc đầu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK