Trương Khác đưa tay ra chọn sách, di động trong túi lại đột ngột runglên, giật mình, ngón tay chạm vào mu bàn tay mát lạnh như ngọc của TrầnPhi Dung cũng đưa lên lấy sách, thấy cô rụt tay lại, Trương Khác mỉmcười xin lỗi, y không cố ý, lấy di động ra:
- Hôm nay lắm việc quá, toàn việc lặt vặt, nếu lại là chuyện lặt vặt nữa thì bọn họ biết tay mình, lâu lắm rồi mình không chửi ai.
Nhìn số máy, là Diệp Kiến Bân gọi từ Hong Kong.
Trương Khác nhận điện thoại:
- Có chuyện gì mà đột nhiên gọi điện thoại, thấy mỹ nhân bên cạnh tôi nhiều quá nên ghen tị phá đám người ta tình tứ hả?
Nghe Trương Khác nói lung tung, Trần Phi Dung đỏ mặt trừng mắt nhìn y,Trương Khác luôn chiếm lợi mồm mép với các cô gái, thấy Trương Khác cười nhả nhớt chỉ biết lắc đầu, đi ra chỗ khác không làm ảnh hưởng tới y nói chuyện, cô luôn nhịn không quan tâm tới mây mù bí mật bao phủ xungquanh Trương Khác.
- Chính quyền Đài Loan vừa tuyên bố bỏ tỉ giá NTD, làm NTD trong chớpmắt hạ xuống 3%, chứng khoán các quốc gia Châu Á cũng tụt theo, bão lạinổi lên rồi.
Diệp Kiến Bân hưng phấn nói:
- Cậu cũng nên nhúc nhích đi chứ, đừng suốt ngày trốn trong trường dụ dỗ các cô bé nữa.
Đồng NTD bị bỏ rơi là điều có thể dự kiến, cơn bão tài chính ở Hàn Quốc có thể bộc phát sớm rồi.
- Được, tối có máy bay thì tôi đi ngay.
Trương Khác sảng khoái đồng ý, chẳng phải là chuyên môn vì chuyện quỹđầu tư, còn vì cơn bão tài chính lan tới Nhật Hàn sẽ làm ảnh hưởng trựctiếp tới sản nghiệp điện tử ở Châu Á.
Chu Du cũng định tới Malaysia đàm phán chuyện mua cổ phần xí nghiệp bộtgiấy, hắn đang ở Kiến Nghiệp, Trương Khác liền gọi hắn tới cùng mình điHong Kong trước, lại gọi điện cho Phó Tuấn đặt vé mánh bay, xác định 4giờ còn vé trống, tiếp đó gọi điện cho Đường Thanh, bảo cô không cầnchuẩn bị về nghỉ lễ Quốc Khánh nữa, y sẽ ở lại Hong Kong với cô.
- Vậy Phi Dung thì sao, bọn mình đã chuẩn bị kế hoạch nhiều ngày rồi.
Đường Thanh do dự hỏi:
- Hay là đưa bạn ấy đi theo đi, dù sao bạn ấy ở lại Kiến Nghiệp một mình cũng rất buồn.
- Cô ấy ở ngay đây, bạn nói với cô ấy đi.
Trương Khác vẫy tay gọi Trần Phi Dung, đưa di động lên nói nhỏ:
- Đường Thanh muốn nói chuyện với bạn.
Trần Phi Dung nhận lấy di động, khi nói chuyện còn mím môi nhìn Trương Khác, nói:
- Mình không phải trẻ hư, sao có thể trốn học mấy ngày liền được? Các bạn chơi vui vẻ nhé.
Trương Khác chẳng biết câu này cô nói với Đường Thanh hay nói với mình.
Phó Tuấn mau chóng lái xe tới thư viện, đợi Chu Du qua tụ họp, TrươngKhác chỉ kịp gọi điện báo cho Đỗ Phi, nhờ hắn xin nghỉ phép hộ, không để đám Ngụy Đông Cường tưởng rằng mình đã mất tích, rồi lên xe tới sân bay quốc tế.
Trên đường đi Trương Khác lại liên lạc với Trần Tín Sinh, Tô Tân Đông ở Hải Châu, Tiêu Tấn Thành ở Nhật, thành Hán Chương ở Mỹ.
Ntd bị bỏ rơi, cơn bão tài chính khả năng sẽ tập kích Hàn Quốc trong thời gian gần.
Trần Tín Sinh có kế hoạch hai ngày nữa tới ĐNÁ tìm nhân thủ thích hợpcho kế hoạch Vườn Sồi, Trương Khảo bảo hắn tạm hoãn chuyến đi, tới HongKong quan sát thế cục biến hóa.
Vũ bão nổi lại, mọi người tập trung ở Hong Kong là tiện nhất, y luônliên lạc với Hứa Tư và Đường Thanh, biết mấy ngày hôm nay trời Hong Kong luôn có mưa.
Hứa Tư và Đường Thanh đều ở Hong Kong, bất kể là gặp ai đều khiến ngườicòn lại bị lạnh nhạt, nếu như có thể Trương Khác không muốn làm bất kỳcô gái nào phải buồn chút nào, cả hai đều là trái tim và linh hồn của y, nghĩ thôi đã thấy lòng đau nhói.
Ai bảo mình tham lam như thế?
Bay tới bầu trời Hong Kong, nhìn màn mưa ướt sượt phía dưới, lúc nàythành phố đã sáng đèn, trông cứ như toàn bộ sao trời rơi xuống dòngsông.
- Ở trên tầng mây còn nhìn thấy sao băng đấy...
Trương Khác vừa hạ cánh liền gọi điện cho Hứa Tư, cô ở chung cư cao cấp Ảnh Loan Viên, y không thể tới đó được.
Tương Vi đã chính thức phụ trách chức vụ tổng giám đốc điều hành của Việt Tú, đích thân tới sân bay đón Trương Khác.
Bọn họ trực tiếp tới khách sạn Bán Đảo, Diệp Kiến Bân đợi hắn ở đó, lúc này Đường Thanh và Thịnh Hạ cũng đang trên đường tới.
Diệp Kiến Bân ở khách sạn Bán Đảo tới 5 tháng rồi, dùng lời hắn mà nói thì ở thêm nữa sẽ khó chịu nôn mất.
Hắn nói thế chỉ là vờ vịt thôi, từ mùa thu tới giờ, Tôn Tĩnh Hương luôn ở Hong Kong, hắn lại sướng đến quên đường về nhà luôn rồi ấy chứ, nếuchẳng phải hôm nay chính quyền Đài Loan không bất ngờ tuyên bổ bỏ tỉ giá cố định của NTD chỉ e hắn chẳng nhớ tới mình, Trương Khác biết thừa.
Xe tới khách sạn, vừa vặn Đường Thanh và Thịnh Hạ tới nơi, bọn họ đangđi lên bậc thềm khách sạn nghe Trương Khác liền quay đầu lại.
Trong nước đã là mùa thu, Hong Kong vẫn còn giữa mùa hè, Đường Thanh tay cầm chiếc ô hồng, mặc áo liền váy màu lam, chẳng cần son phấn, yêu kềuđứng dưới cột đèn giả cổ, trông giống tinh linh mỹ lệ trong đêm mưa,giây phút nhìn thấy Trương Khác từ xe đi ra, môi xinh khẽ hé, ánh mắtbừng bừng say đắm.
Trương Khác giang tay ra, nghênh đón cô công chúa thẹn thùng nhào vàolòng, khẽ ôm lấy mông cô nàng, mũi ngửi hương thơm thanh mát, ngây ngấtnhư chìm trong mộng.
- Bọn mình trốn ra đấy, giám thị túc xá là bà già vừa cổ quái vừa nghiêm khắc, nếu vừa muộn quá là không được đâu...
Đường Thanh ôm chặt lấy cổ Trương Khác, khẽ nói:
- Vậy thì đừng về nữa là được mà.
Trương Khác ôm vòng eo nhỏ nhắn của Đường Thanh, tới chào Thịnh Hạ:
- Đỗ Phi không bỏ thời gian tới đây được, nếu cô muốn gặp nó thì phải tự tới Kiến Nghiệp thôi...
- Ai thèm nhớ hắn.
Thịnh Hạ mạnh miệng nói.
Đi vào khách sạn, trừ Diệp Kiến Bân, Nick Leeson ra thì Cát Minh Đức cũng đã tới đó.
Trương Khác không vội nói chuyện, Đường Thanh đợi y tới giờ vẫn chưa ăncơm, liền tới tầng thượng ăn cơm, sau đó Đường Thanh và Thịnh Hạ đixuống khu mua sắm, để đám Trương Khác bàn công việc.
- Kinh tế Đài Loan mấy năm qua tăng trưởng chậm, nhưng còn chưa tới mépsuy thoái, không có vẻ giống không chịu nổi công kích, nhưng chính quyền Đài Loan đột nhiên tuyên bố thả nổi NDT, đúng là đả kích lớn với thịtrường tài chính châu Á, chỉ số Hang Sheng Index chiều nay giảm tới 300điểm...
Diệp Kiến Bân giới thiệu sơ qua tình huống.
Trước khi tới đây Trương Khác đã mua báo tối Hong Kong xem rồi, trừ lúcmới tuyên bố thả nổi thì NDT có dao động sụt giảm trong thời gian ngắnra thì sau đó tương đối ổn định:
- Kinh tế Đài Loan không có vấn đề lắm, đại khái là thừa lúc tiền sụtgiá, bảo hộ xí nghiệp xuất khẩu không bị tác động quá lớn... tôi nghĩcác quỹ đầu cơ quốc tế không quá hứng thú với NDT, đây chỉ là một ngòithuốc nổ, khiến thị trường tài chính Châu Á càng thêm bấp bênh, cũngtăng thêm tự tin cho đám cá mập tiếp tục hủy hoại kinh tế Châu Á.
- Đúng thế kinh tế Đài Loan không có sơ hở lớn, còn hệ thống tài chính Hàn Quốc thì thủng lỗ chỗ từ trên xuống dưới..
Cát Minh Đức thở dài:
- Bốn con hổ nhỏ đã đại bại, bốn con rồng nhỏ hai mươi năm qua thành tựu kinh tế chói lọi, nên mọi người còn mang hi vọng nhất định. Hôm nay tự tin đó bị khoét một lỗ.
Từ sau khi thu tay ở Indonesia, đám Trương Khác không đi theo đám đầu cơ quốc tế cắn xé lung tung, mà tập trung đoản vị ở thị trường ngoại hốiquốc tế với đồng won.
Mặc dù sau khi Thái Lan bùng phát nguy cơ tài chính, các quốc gia Châu Á tăng cường cảnh giác, nhưng không thể lấp đầy tất cả các khoảng trống.
***
Đoản vị (short position): Là số cổ phiếu hoặc trái phiếu mà một ngườikinh doanh không phải là người sở hữu chúng. Ví dụ trong hợp đồng quyềnchọn bán (put options), một người sẽ mua quyền chọn bán cho một số lượng cổ phiếu nhất định do anh ta nắm giữ với giá ở thời điểm hiện tại bằnggiá thị trường. Nhưng trong tương lai, giá cổ phiếu trên thị trường giảm xuống, anh ta sẽ đi mua những cổ phiếu giá thấp đó và về bán lại vớigiá bằng giá trong hợp đồng tức là giá cao hơn, anh ta sẽ ăn chênh lệchvà trả được số nợ đi vay để mua.
Hi vọng khái niệm này giải thích được phần nào thắc mắc hôm nọ của giomuadong.