Trương Khác gần đây chăm chỉ tăng cường học tiếng Hàn, so với tiếng Anh, tiếng Nhật còn kém, song đối thoại đơn giản không thành vấn đề.
- Giám đốc Trần của quý công ty hôm qua còn lộ diện ở trong nước tôi mới nghĩ anh tới Nhật Bản, không phải có người chuyên môn đi tra hành trình của anh.
Lý Hinh Dư cắn môi, có chút tức giận nói:
- Tôi tới đây đốt thời gian, không phải tới thăm dò tình báo quý công ty.
Trương Khác cười:
- Tôi cũng không có ý đó, chỉ là hai người đều ở nơi đất khách gặp nhau cảm thấy rất bất ngờ, nếu cô để bụng, tôi xin thu lại câu vừa rồi. Tôi cũng vừa ở chỗ Samsung về mà.
- Không cẩn đầu.
Lý Hinh Dư không phải cô gái đanh đá, Trương Khác hơi lùi bước một chút là cô cảm thấy áy náy vì thái độ vừa rồi:
- Tôi nói cũng có chỗ không ổn.
Lòng thì thắc mắc:" Sao mình cứ gặp cái người có tính hơi vô lại này suốt thế nhỉ?"
- Triển lãm mới bắt đầu chưa lâu, cô sẽ không xem khu trưng bày của chúng tôi xong là về ngay chứ?
- Không đâu, rất nhiều công ty đưa ra sản phẩm mới lạ, anh cũng đi dạo xung quanh đấy à?
Lý Hinh Dư không ngại có thêm một người bạn đi cùng, chỉ là hoài nghi Trương Khác có thể thoát thân được hay không.
- Tôi đương nhiên có thể tháp tùng cô rồi...
Trương Khác lấy một chiếc Iplayr từ chỗ trưng bày đưa cho Lý Hinh Dư:
- Người Hàn Quốc cũng có thói quen ăn Tết, đây coi như quà năm mới tặng cô, vừa rồi tôi thấy cô xem bọn họ giảng giải rất chăm chú.
Lý Hinh Dư bối rối nhận lấy, cúi đầu cám ơn rất trang trọng, giống các cô gái truyền thống Hàn Quốc trong phim, mặc dù cô ăn mặc khá thời trang.
Trương Khác tới hội triển lãm cũng là định đi dạo xung quanh, tìm kiếm các kỹ thuật mới có thể quật khởi trong tương lai không xa mà y không ý thức được, tới trước khu trưng bày của Sony còn nhìn thấy "người bạn cũ" Độ Biên Kính Nhất.
Độ Biên Kính Nhất từng phụ trách sự vụ mắt đọc của Sony, do Cẩm Hồ, Phillips, Ti, C-Cube kết minh bài trừ Sony khỏi SVCD, khiến Sony tuyên bố từ bỏ cuộc chơi sản xuất mắt đọc.
Năm 97, lượng tiêu thụ toàn cầu của Sony hơn 50 tỷ USD, hơn Ái Đạt 100 lần.
Độ Biên Kính Nhất từng tới Hải Châu, nhưng không hề biết gì về Trương Khác, không ngờ có một đôi nam nữ thân phận quái dị đi với nhau xuất hiện ở đây.
Hai cô gái tiếp thị chạy tới phát tờ rơi, mặc trang phục phần bên trên giống như y phục không gian, phía dưới lại là bikini xẻ cao, chẳng hiểu ai thiết kế kiểu trang phục tuyên truyền này.
Trương Khác ban đầu không chú ý lắm, cùng Lý Hinh Dư trò chuyện vui vẻ, chỉ thuận tay nhận lấy một tờ quảng cáo, cho tới khi một cô gái cứ ngây ra nhìn y, Trương Khác mới chú ý nhìn kỹ, nhận ra là cô gái Thượng Hải gặp ở quán bar tối qua, không ngờ ban ngày còn đi tới đây làm thêm kiếm tiền.
Cô gái đó tựa hồ rất sợ Trương Khác vạch trần chuyện cô tiếp rượu ở quán bar, mặt trắng bệch, cô gái bên cạnh không phải cô bạn đi cùng tối qua.
Trương Khác hôm qua đã chú ý tới cặp đùi nuột nà của cô gái này, tuy không có dung mạo thiên kiều bá mị như Lý Hinh Dư bên cạnh, xong tuyệt đối có thể xếp vào hạng mỹ nữ loại một, nhìn biểu hiện tối qua tựa hồ mới bị người ta kéo xuống nước.
Trương Khác lấy một tờ giấy trong tay cô, hơi khom người cáo ơn, thấy dáng vẻ bất an của cô gái, không nói gì, cùng Lý Hinh Dư rẽ sang một khu khác.
Lý Hinh Dư cũng chú ý tới vẻ mặt kinh hoàng của cô gái đó khi nhìn thấy Trương Khác, đi tới khu trưng bày của Toshiba còn nhìn không được quay đầu lại, cô gái kia vẫn đang nhìn y, nghi hoặc hỏi:
- Hai người biết nhau, vì sao lại vờ như xa lạ?
- Điều đó phải xem quen nhau thế nào.
Trương Khác quay đầu lại, cô gái Thượng Hải hốt hoảng quay đi:
- Cô ấy chưa chắc muốn tôi nhận ra ở trường hợp này, là bargirl quen tối qua.
-....
Lý Hinh Dư trố mắt nhìn y:
- Dù không sao cả, nhưng làm chuyện đó, khi nói ra với một cô gái. chẳng lẽ anh không thấy nên tế nhị che dấu một chút à?
- Chỉ uống rượu với nhau thôi mà, có gì phải che dấu?
Trương Khác giang tay, nghi hoặc nhìn cô:
-...
Lý Hinh Dư hơi cong môi lên, đúng là chẳng có gì để kháng nghị, ngẩng đầu lên nhìn, vừa vặn thấy màn hình đang chiếu một đoạn quảng cáo.
Trên màn hình là con phố bình thường của Nhật Bản, vang lên tiếng nhạc jazz trong giọng hát tiếng Nhật, với tiết tầu nhanh, Mộc Thôn Thác Tai với mái tóc dài che kín tai từ xa chạy tới theo tiết tấu nhạc, thấy hai bên tai cô đeo tai nghe màu trắng, giây nghe nối tới lòng bàn tay, chỉ lộ ra một góc sáng bạc chiếu về phía mặt trời.
Màn hình chuyển sang một chiếc xe buýt, váy quây, giày cao gót, Long Tùng Tử trang phục công sở còn cách trạm xe buýt một quãng, thấy xe liền chạy tới, tai cắm tai nghe, giây nối vào túi xách của cô.
Khi lên xe đúng lúc cửa khép lại, túi đập vào cửa, làm người ta nghĩ máy bên trong va chạm hỏng mất, Tùng Long Tử vẫn chìm đắm trong âm nhạc, nở nụ cười dịu ngọt với lái xe, tiếng nhạc không hề dừng lại...
Mộc Thôn Thác Tai lại từ xa xa xuất hiện trước ống kính, chạy tới bờ biển mới dừng lại, nhảy lên một chiếc thuyền sơn trắng, nhắm mắt giang tay mặc chiếc Iplayr rơi xuống sàn thuyền, âm nhạc vẫn vang lên, màn hình lại chuyển sang Tùng Long Từ đi vào văn phòng, đặt chiếc Iplayr lên bàn làm việc...
Cuối cùng chỉ có câu quảng cáo:" Hưởng thụ âm nhạc mọi lúc mọi nơi, Iplayr I-D-E-A."
Rất nhiều khách tham quan ngẩng đầu xem quảng cáo, chẳng phải vì có gì tuyệt vời mới mẻ, quảng cáo chỉ dài 15 giây này đã thể hiện được tính năng chống va đập, thuận tiện mang theo người của Iplayr, có điều thu hút khách tham quan chủ yếu là vì nam nữ nhân vật chính trong bộ phim Love generation đang làm điên đảo Nhật, Đài Loan, Singapore, ngày nào chiếu bộ phim là doanh thu các khu giải trí Tokyo sụt giảm mạnh.
- Các anh mời được Mộc Thôn Thác Tai và Tùng Long Tử làm đại sứ quảng cáo cơ à? Nhất định khu trưng bày sẽ đông nghịt người.
Lý Hinh Dư hơi khom người, có vẻ hơi mỏi chân.
- Hợp đồng ký trước mùa thu, chúng tôi cũng có cảm giác như vớ được báu vật...
Trương Khác hỏi có cần tới khu nghỉ ngơi bên cạnh ngồi một lúc không.
Lý Hinh Dư cười nhu mì, theo Trương Khác tới khu nghỉ ngơi, lấy chiếc Iplayr Trương Khác tặng cho giơ lên:
- So với chiếc Iplayr, tôi càng chú ý tới Mộc Thôn Thác Tai hơn...
Bật máy lên phát hiện bên trong có lưu trữ bài hát mới nhất của Mộc Thôn Thác Tai và Tùng Long Tử:
- Vì sao lại hợp tác với TI? Các anh không đủ tự tin à?
- Coi như vậy đi...
Trương Khác cũng không phủ nhận, thấy Lý Hinh Dư ra hiệu mình nghiêng đầu đi, liền làm theo, để cô nhét một cái tai nghe vào.
- Ừm, chất lượng âm thanh tốt hơn tưởng tượng.
Lý Hinh Dư khẽ lắc lư cơ thể, nói hết sức ngây thơ:
- Chẳng trách Tại Thù căng thẳng như thế, tiếc là người ở tổng bộ lại không bận tâm...
Thật khó tưởng tượng nổi cô gái thuần khiết đáng yêu thế này mấy năm sau lại lựa chọn phương thức thê lương từ bỏ cuộc đời trong một chung cư lạnh lẽo.
- Này...
Lý Hinh Dư nhìn thấy cô gái tiếp thị vừa này đứng ở bên kia khu nghỉ ngơi nhìn sang, đẩy vai Trương Khác.
Trương Khác nhìn cô gái Thượng Hải, không biết cô ta có việc gì.
Cô gái do dự đi tới, dùng tiếng Nhật nói:
- Có thể nói chuyện riêng với anh vài câu không...
Đợi nhìn rõ thẻ đeo trước ngực Trương Khác hỏi thêm:
- Anh không phải nhân viên ở đây à?