Diệp Kiến Bân nhớ tới live show của Giang Đại Nhi là tâm huyết của Tôn Tĩnh Hương mấy năm qua, không thể tùy tiện phá hỏng, đành nhẫn nhịn, phất tay vảo vệ sĩ lùi lại, không dây dưa với đám cầu thủ lưu manh này, ngồi lại cũng mất hứng nói: - Đổi chỗ nhé.
- Ừ, đổi chỗ khác đi. Trương Khác ngứa mắt với bản mặt của đám ngôi sao bóng đá trong nước, nếu thuận theo ý y thì phải tới vả mỗi tên hai phát, mới đỡ tức được.
Tôn Tĩnh Hương, Giang Đại Nhi, Đường Thanh, Hứa Duy đứng dậy đi ra ngoài.
- Em là Giang Đại Nhi! Một tên cầu thủ ngồi gần cửa sổ nhận ra Giang Đại Nhi, bật dậy như lò xo, hưng phấn hô lên: - Cô ấy là Giang Đại Nhi, mọi người thấy không, người thật còn đẹp hơn cả trên TV nữa, con bé tiểu minh tinh mà anh chơi so với cô ấy chỉ là rác rưởi, đây mới là cực phẩm... Sao các em lại đi, anh là fan hâm mộ của em, có thể qua đây uống với anh một ly không?
Giang Đại Nhi cúi đầu không để ý tới bọn chúng, theo đám Tôn Tĩnh Hương đi ra ngoài, bên này ồn ào quá mức, nhân viên clb đi tới định can thiệp, tựa hồ nhận ra đám người này là ngôi sao bóng đá nội địa tới giao hữu, truyền thông Hong Kong tuyên truyền ầm ĩ, bọn họ hơi do dự, thấy sự thể không nghiêm trọng lắm, hơn nữa đám Trương Khác hiển nhiên muốn bỏ đi cho yên chuyện, liền đứng yên quan sát diễn biết.
- Sao vội đi thế? Cô bé bên cạnh kia có phải tiểu minh tinh mới vào nghề không? Trông rất hấp dẫn đấy? Chẳng lẽ mời các em uống rượu phải trà tiền phục vụ à, bao nhiêu tiền, 8 vạn hay 10 vạn, anh trả được hết...
Tên đó muốn đuổi theo, Phó Tuấn bước tới đặt tay lên vài hắn, trầm giọng nói: - Đừng có tới Hong Kong bêu mặt... Nắm khớp vai hắn đẩy về ghế sô pha.
Đám ngôi sao bóng đá này ra ngoài uống rượu tán gái đã bao giờ chịu thua thiệt? Ỷ vào đông người cùng cơ thể vận động viên thể thao to khỏe, nhào tới muốn đánh Phó Tuấn.
Trương Khác rời Kiến Nghiệp, cơ bản trừ Phó Tuấn đều có thêm hai ba vệ sĩ khác, Diệp Kiến Bân cũng có vệ sĩ đi theo, Giang Đại Nhi hiện ở Hong Kong danh tiếng rất cao, chẳng phải lo an toàn mà mang vệ sĩ là đề phòng có người hâm mộ nhận ra cần vệ sĩ duy trì trật tự còn kịp thời rời đi. Đám Trương Khác ngồi trong góc nói chuyện, vệ sĩ tất nhiên không thể tới quá gần gây trở ngại bọn họ nói chuyện, lúc này thấy có kẻ gây sự, đều kéo cả tới.
- Bọn chúng có thằng chó nào dám ra tay trước, đánh gãy chân cho tôi, xem ngày mai bọn chúng ghi 18 bàn hay bị ghi 18 bàn. Trương Khác mặt âm trầm, bóng đá nam thối nát, kiếp trước y chỉ có thể nhịn, nhịn hơn 10 năm, lúc này trất nhiên không nể nang gì bọn chúng.
Phó Tuấn tóm lấy cổ tay tên tóm cổ áo mình, nghe Trương Khác nói thế dùng sức bóp mạnh, làm tên đó kêu oai oái.
Đám cầu thủ này giớ mới biết thế nào mới là người đông thế mạnh, nghe Trương Khác giọng tàn nhẫn như thế, trong lòng hơi ngán, đánh nhau, người khác gãy chân gãy tay cùng lắm là nghỉ mấy tháng, còn bọn chúng tiền đồ hủy hết luôn, bị Trương Khác dọa như thế, cũng bị số đông vệ sĩ chuyên nghiệp làm sợ hãi, đám cầu thủ không dám ra tay.
Thấy đám cầu thủ này không dám ra tay, oán hận Trương Khác vẫn không nguôi, bóng đá Trung Quốc bị đám khốn kiếp này làm thành ra như thế, vậy mà tên nào tên nấy ví căng phồng, cau mày lại bảo Phó Tuấn: - Anh cầm danh thiếp của giám đốc Diệp đi tìm phía khách sạn, hỏi xem đám người này có tư cách gì mở trong Ảnh Loan Viên, hi vọng bọn họ nghĩ tới những người khách khác, trục xuất hết đám rác rưởi này đi... Nếu bọn họ từ chối, nói với phía khách sạn, thương vụ Cẩm Hồ sẽ tính chuyện mua Ảnh Loan Viên.
Ném lại câu này xong đám Trương Khác bỏ đi.
Ra khỏi clb, Diếp Kiến Bân không giận đám rác rưởi kia nữa, cười mắng Trương Khác: - Tên tiểu tử cậu thích ra vẻ oai phong, vì sao lấy danh thiếp của tôi ra đuổi người.
- Người ta muốn sàm sỡ chị Tôn mà. Trương Khác cười cợt nói: - Hơn nữa danh thiếp của tôi lấy ra không có tác dụng.
- Thực sự muốn đuổi bọn họ đi sao? Vào thang máy, Giang Đại Nhi bỏ kính xuống, nghi hoặc hỏi: - Đâu cần làm lớn chuyện như thế..
- Tiểu cô nương đúng là ngây thơ. Diệp Kiến Bân cười lớn: - Đám rác rưởi đó là do chính quyền Hong Kong mời sang đấy, làm sao tôi nói đuổi là đuổi được? Cho cô năm phút, đoán xem tên tiểu tử Trương Khác này có mưu đồ gì?
- Trương Khác rất giỏi mưu ma chước quỷ. Đường Thanh ôm cánh tay Trương Khác, nói với Giang Đại Nhi: - Bọn chúng ngày mai đá với đội Hong Kong, đuổi không được chúng, nhưng có thể hành chúng cả đêm ngủ không yên, xem xem mai ai lấy rổ đựng bóng.
- Tôi đâu có xấu xa như mọi người nói! Trương Khác kêu oan tày trời, nhưng miệng cười hết sức quỷ dị: - Nếu ngày mai đội bóng đá quốc gia thua, kiếm vài phóng viên viết bài chất vấn bọn chúng có phải tham gia cá độ bóng đá không, nếu không kết quả làm sao tệ như thế.
- Thế mà cậu còn ra vẻ vô tội được? Diệp Kiến Bân tròn mắt, nhưng lại nói: - Đám rác rưởi này đúng là cần có người xử lý.
Bọn họ không đi tìm chỗ khác uống rượu, mà tới căn hộ của Tôn Tĩnh Mông ở Ảnh Loan Viên, có cả quầy bar nhỏ, bọn họ ở trong phòng uống rượu tán gẫu, nửa tiếng au Phó Tuấn tới nói Tạ Viễn Long phó chủ tịch hiệp hội bóng đá muốn tới xin lỗi.
- Không gặp, anh Diệp đâu có giao tình gì với ông ta. Trương Khác phất tay: - Chị Tôn bị ủy khuất còn chưa nguôi giận kìa.
Phó Tuấn thấy Tôn Tĩnh Hương và Diệp Kiến Bân vẫn ngồi đó trò chuyện vui vẻ, Trương Khác đã nói thế rồi, hắn cũng chẳng hỏi gì thêm, lấy lời Trương Khác từ chối Tạ Viễn Long tới xin lỗi, còn muốn tiếp tục ép phía khách sạn đuổi người.
Thực tế mà nói chuyện đúng là do mấy tên ngôi sao bóng đá gây lên, hơn nữa hành vi thô bỉ như lưu manh của bọn chúng khiến phía khách sạn căm ghét, nếu đuổi được chúng, khách sạn tất nhiên không giữ, nhưng những kẻ này không thể đuổi đi được. Quản lý khách sạn cũng lo thương vụ Cẩm Hồ mua Ảnh Loan Viên thật, tới lúc đó bọn họ thành người làm công cho thương vụ Cẩm Hồ rồi... Phía khách sạn liền trực tiếp đẩy cho cục TDTT đã mời đội bóng nam tới, muốn bọn họ phải quan viên tới điều đình, nếu không bọn họ chỉ có cách đuổi người bảo vệ lợi ích của những khách khác.
Đã quá mười giờ rồi, quan viên cục TDTT làm gì còn ai trực ở đơn vị, nên liên lạc nhân viên công tác phụ trách chiêu đãi đội bóng trước, thấy cả phó chủ tịch hiệp hội bóng đá bị từ chối rồi, chẳng tới để người ta xua đuổi nữa, liền phản ánh tình hình với Tào Chi Khanh cục trưởng cục TDTT.
Nhân viên công tác bình thường không biết thương vụ Cẩm Hồ, chứ Tào Chí Khanh biết tổng giám đốc thương vụ Cẩm Hồ là Diệp Kiến Bân cháu của Diệp Trăn Dân, hiện vẫn mang danh phó chủ nhiệm phòng liên lạc TW trú ở Hong Kong.... Hơn nữa giới truyền thông Hong Kong vốn có ý kiến về trận giao hữu bóng đá do cục TDTT tổ chức này, nếu để xảy ra scandal đội bóng quốc gia vì hành vi không thích hợp bị đuổi khỏi khách sạn, cục TDTT lại chẳng bị chửi cho thối mặt.
Tào Chi Khanh không dám chậm chễ, ngay lập tức tới Ảnh Loan Viên, lúc này đã là 12 giờ hơn.
Tạ Viễn Long muốn tới nơi xin lỗi bị từ chối, phía khách sạn lại chính thức thông báo muốn bọn họ chuyển chỗ ở, tức tìm mặt, gọi ban huấn luyện tới chửi một trận, cảnh cáo ban huấn luyện, nếu nay mất mặt tới mức bị đuổi khỏi Ảnh Loan Viên, thì đám huấn luyện này về sau đừng kiếm ăn trong làng bóng đá nữa.