Một năm trước, Hứa Duy và Trần Phi Dung đã ngủ ở đây hai đêm, nhưng giờ cô mới hiểu được chị mình vì sao khi đó không nói gì, vì sợ trong nhà có suy nghĩ quá mẫn cảm.
- Chuyện viện tử nhà mình là sao vậy chị?
Hứa Duy không hỏi tới gian nhà này nữa, mà hỏi tới viện tử nhà mình, trước kia cậu cô đưa người tới mua nhà, ra giá rõ ràng cao hơn giá trị rất nhiều, Hứa Duy đã hoài nghi rồi, nhưng vì cậu mình ra mặt, nên không nghĩ nhiều.
- Mượn danh nghĩa của công ty mua, tới giờ vẫn để trống.
Hứa Tư tiếp tục nói xuôi theo ý của Trương Khác, những lời hôm nay của y chẳng qua muốn Hứa Duy hiểu tài phú khổng lồ của Ái Đạt không sợ bất kỳ sự chỉ trích nào, Hứa Tư có cống hiện vào đó, có quyền chung hưởng tài phú ấy.
Tôn Tĩnh Hương và Giang Đại Nhi lần đầu tiên nhìn thấy trạch viện này, ai ngờ được trong ngõ Đan Tĩnh cũ kỹ lại có một nơi ở tinh xảo trang nhã như thế.
Giang Đại Nhi trước kia đã nghe Hứa Tư kể về nơi này, cảm thấy hơi khoa trương, giờ tận mắt nhìn không còn nghĩ tới nữa.
Tôn Tĩnh Hương chỉ vào ngay lần đầu tiên đã muốn kéo Hứa Tư đi xem xem trong ngõ Đan Tỉnh còn trạch viện nào thích hợp để ở nữa không.
Nơi này không an bài người chiêu đãi, nhưng trang thiết bị đầ đủ, Lý Nguyệt Như đi cả ngày lưng chừng gối mỏi, về nhà nghỉ trước. Giang Đại Nhi pha cà phê đưa ra hậu viện uống.
Hậu viện có khu nghỉ ngơi chuyên môn, có thác nước đổ xuống ao nước nhỏ, cây leo bò kín sân, vô cùng tĩnh mịch.
Chẳng cần ai phải nói gì, Tôn Tĩnh Hương nhìn một cái đoán ra ngay đây là chỗ kim ốc tàng kiều của Trương Khác, cô đương nhiên không đi tranh chấp thân phận gì với Đinh Văn Di, nhưng cũng muốn có một nơi ở riêng tư cùng Diệp Kiến Bân, nói với Hứa Tư:
- Tôi quyết định rồi, tôi nhìn trúng trạch viện đối diện, tôi thấy nơi đó cũng để trống, tôi phải tìm ai xử lý chuyện này? Nơi này do ai thiết kế vậy?
- Chị tìm nhà thiết kế chuyên nghiệp đi.
Hứa Tư mỉm cười không trả lời, bất kể thế nào cô cũng không để Trương Khác đi giúp Tôn Tĩnh Hương thiết kế phòng:
- Chuyên nghiệp vẫn tốt hơn.
Tôn Tĩnh Hương cười giảo hoạt:
- Vậy mai tôi mời nhà thiết kế chuyên nghiệp của tôi tới xem.
Hôm sau, Dương Vân đại biểu cho Ái Đạt ký hiệp nghị đại lý năm sau, đại hội nhà tiêu thụ của Ái Đạt như vậy là kết thúc, hoàng hôn có một cuộc họp báo nho nhỏ, do Dương Vân công bố tin tức tường thuật ra ngoài.
Mạng lưới tiêu thụ của Ái Đạt có thể nói là không may may tổn hại.
Kết quả này các phóng viên và người cùng nghành đổ tới Hải Châu vào ngày 25 đều cho rằng không thể, nhưng tới trưa ngày 26 đều biết cục diện đã được xác định.
Tối ngày 26 tỏa tiểu lâu góc phía đông nhà khách Văn Sơn sáng đèn suốt cả một đêm, bóng người qua qua lại lại trước cửa sổ, người bên trong cả đêm không nghỉ ngơi.
Lưu Minh Huy xử lý xong công việc không rời đi, hắn nằm trên giường trong một căn phòng ở tòa tiểu lâu đó lăn qua lật lại, lòng lo lắng căn bản ngủ không nổi, Tiểu Mân gọi điện tới hắn cũng chẳng còn tâm tình nào để ý.
Mười hai giờ đêm nghe thấy Tạ Chiêm ở tầng hai gọi phục vụ mang đồ ăn khuya tới, Lưu Minh Huy muốn chạy tới giúp, nhưng không bỏ thể diện xuống được, tới tận sáng sớm, Tạ Chiêm mới gọi hắn lên tầng trên.
Trừ Triệu Cẩm Vinh, Trần Gia Thiện đã về phòng nghỉ ngơi, tất cả các nhân vật chủ chốt của Khoa Vương đều đông đủ, trong lòng Lưu Minh Huy không dễ chịu gì, biết bọn họ đã trao đổi xong công việc rồi, chỉ thông báo ình biết mà thôi.
- Phương án thảo luận trước kia cần thay đổi.
Tạ Kiếm Nam chỉ ghế sô pha bên cạnh Tạ Chiêm bảo hắn ngồi xuống:
- Phương án thay đổi, kết cấu quản lý cũng thay đổi theo, Tạ Chiêm không làm tổng giám đốc nữa mà do tôi kiêm nhiệm, anh ta làm phó tổng giám đốc chủ quản thị trường, anh vẫn ở phòng thị trường, nhưng công tác nội bộ sẽ phân công rõ ràng hơn, Trần Tĩnh phụ trách mảng marketing, anh phụ trách mảng tiêu thụ. Ngoài ra Khoa Vương lập phòng nghiên cứu, anh có nhân tuyển nào tiến cử không?
Lưu Minh Huy bàng hoàng nhìn Tạ Kiếm Nam.
- Không phải lôi kéo người từ phía bọn họ.
Tạ Kiếm Nam giải thích rõ, nhân viên kỹ thuật khác với nhân viên tiêu thụ, pháp luật có điều khoản quy định rõ ràng về chuyện này, hơn nữa hắn không dám chọc giận Trương Khác thêm nữa:
- Anh tiếp xúc với các doanh nghiệp khác có quen biết ai không?
Lưu Minh Huy khi ở Ái Đạt đa phần tiếp xúc với nhà phân phối, làm sao quen nhân tài ở lĩnh vực kỹ thuật?
Tạ Kiếm Nam cũng chẳng hi vọng mấy vào hắn, nói tiếp luôn:
- Đại hội vẫn cử hành như bình thường, chỉ là phương án lập nên hệ thống tiêu thụ sẽ thay đổi, tác riêng thành phố loại một ra, ở các địa khu tăng thêm đại lý cấp tỉnh, chỉ thu tiền đảm bảo 200 - 400 vạn... Ngoài tích cực khai tháng thị trường trong nước ra, chúng ta còn đánh vào thị trường ĐNÁ, chúng ta không có năng lực độc lập khai thác nơi đó, phải tìm đại lý ở Hong Kong...
Lưu Minh Huy biết không có phần cho hắn ý kiến gì nữa, Khoa Vương đã mô phỏng Ái Đạt ở mức độ cao nhất, bao gồm tìm đại lý khai thác thị trường ĐNÁ.
Khác với Tạ Kiếm Nam cả đêm không ngủ, Trương Khác về tới nhà là ôm chăn nhung ngủ một giấc ngon lành, nếu nói còn có gì chưa hài lòng là ngủ một mình quá cô đơn, ban đêm Đường Thanh lén lúc gọi điện thoại tới, thế là y tán tỉnh cô nàng một phen, phòng Đường Thanh đã mắc đường giây riêng rồi, không sợ đang tán gẫu hứng khởi thì Đường Học Khiêm hoặc Cố Kiến Binh ở phòng khác nhấc điện thoại lên nghe.
Buổi sáng Tô Tân Đông đưa nhóm Tôn Thượng Nghĩa, Cát Minh Đức đi làm quan với tình hình quản lý của Ái Đạt.
Trương Khác buổi sáng ở nhà nghiền ngẫm lại tính toán quá phức tạp của mình, y đang do dự tài sản nhãn hiệu điện tử Ái Đạt xử lý làm sao cho có lợi. Có lợi nhất là đem nhãn hiệu này vào viện nghiên cứu, cấp quyền sử dụng loạt sản phẩm đầu đĩa Ái Đạt, dù sao Trương khác muốn làm một loạt sản phẩm kỹ thuật số như máy MP3, USB v..v..v... Nhưng cách này liệu có tăng thêm cản trợ cho phương án bán Ái Đạt không?
Mười giờ sáng, Diệp Kiến Bân gọi điện thoại tới bảo y mau bật TV, đang có cuộc họp báo của Khoa Vương.
- Cuộc họp báo của Khoa Vương có gì hay mà xem?
Trương Khác làu bàu, Diệp Kiến Bân còn không cho cúp điện thoại, y đi ra thư phò, bò lên ghế sô pha, kiếm mãi mới ra cái điều khiển bật TV lên, nhìn thấy khuôn mặt nỗ lực khôi phục ung dung trấn tĩnh của Tạ Kiếm Nam trước ống kính, đứng ở bên cạnh hắn là Trần Tĩnh vẽ mắt đánh phấn rất đậm, đại khái là che đi quầng mắt thâm đen rồi, chắc hôm qua bọn họ thức cả đêm thảo luận đối sách.
Tạ Kiếm Nam thì mặc xác, nhưng mỹ nhân yêu kiều Trần Tĩnh tiều tụy như thế làm y thấy tội lỗi.
Tạ Kiếm Nam đại biểu Khoa Vương tuyên bố điều chỉnh sách lược kinh doanh, công khai tuyên bố với giới truyền thông năm sau sẽ căn nhắc khai thác thị trường ĐNÁ.
Trương Khác nói vào điện thoại kẹp ở cổ:
- Đó là chuyện trong dự liệu, có gì lạ khiến anh gọi điện thoại cho tôi?
- Cậu không được nghe đoạn trước rồi, Tạ Kiếm Nam làm tổng giám đốc, Tạ Chiêm làm phó tổng giám đốc.
Diệp Kiến Bân giọng rất hưng phấn:
- Tạ Kiếm Nam tới Hải Châu làm tổng giám đốc, vậy chuyện Hải Thái hắn phải buông tay rồi... Bọn chúng quyết tâm giữ Khoa Vương đấy.
- Nghe cái giọng đắc ý của anh kìa.
Trương Khác khinh bỉ:
- Hai điều này là chắc chắn, bọn chúng vẫn có tự tin lớn vào thị trường đầu đĩa, còn Tạ Chiêm đúng là không đủ lãnh đạo một doanh nghiệp lớn. Còn nữa Khoa Vương ném ra 350 triệu tranh Tiêu Vương, các cổ đông của Khoa Vương nếu không muốn doanh nghiệp của mình bị liên lụy thì hợp đồng với ĐTH TW phải tiếp tục thực thi.
- Vậy chẳng phải nói Tạ gia kinh doanh chuỗi siêu thị sẽ trở nên thận trọng hơn sao?
Diệp Kiến Bân hưng phấn là ở chỗ đó.