Huống chi Vương Hải Túc còn chưa rõ lắm Hồ Tôn Khánh coi trọng đứa cháu này thế nào. Làm tốt quan hệ với Hồ Kim Tinh, chưa hẳn có thể được Hồ Tôn Khánh thích, dụng tâm sẽ nhận được nghi vấn của Hồ Tôn Khánh cũng nói không chừng. Nói chung không thể vội vàng hành sự, phải chuẩn bị một phen mới được.
Trong lòng Hải Túc nghĩ như vậy, thái độ đối đãi với bên này liền phát sinh biến hóa vi diệu. Có lẽ bản thân hắn cũng không cảm thấy được. Những lời khiến người huyết mạch sôi sục của hắn liền bớt đi. Bữa tiệc rất nhanh kết thúc.
Nói đến thì Mông Nhạc, Đỗ Phi cũng không yên lòng việc ở tiệm Internet. Ngày đầu tiên tiệm kinh doanh, họ hận không thể mắt cũng không nháy mắt một chút nhìn chằm chằm vào nơi đó.
Trương Khác cùng Đỗ Phi, Mông Nhạc trực tiếp quay về tiệm Internet, Vương Hải Túc cũng không đi theo, nói phải về công ty. Xe của hắn đậu ở bãi đỗ xe đầu ngõ, Tịch Nhược Lâm đưa hắn đi lấy xe.
Nhìn Tịch Nhược Lâm cùng Vương Hải Túc thần thái thân mật sóng vai rời đi, Mông Nhạc chán nản nhìn theo.
Trương Khác khe khẽ thở dài, nếu như nữ nhân mà mình thích thân thiết với nam nhân khác ở bên cạnh, tâm tình cũng sẽ không dễ chịu. Nam nhân thông thường ở loại chuyện này dễ bị coi thường, cũng dễ lý giải Mông Nhạc.
Trương Khác cùng Thời Học Bân một trái một phải ôm vai hắn, lôi hắn về tiệm Internet. Thời Học Bân còn không quên khuyên bảo hắn nghĩ thoáng một chút:
- Chân trời có chỗ nào không có cỏ thơm, tội gì phải tìm ở ĐH Đông Hải, ĐH Đông Hải vốn đã thiếu cỏ, năm nay gặt hái còn không tốt...
Trương Khác cũng vô tâm nở nụ cười, không quản nỗi đau trong lòng Mông Nhạc, đau quen rồi là được.
Phòng quản lý của tiệm Internet bố trí trên lầu hai, Mông Nhạc ở lại đại sảnh, Trương Khác cùng Đỗ Phi đến phòng quản lý nghỉ ngơi nói chuyện. Tôn Tĩnh Mông thấy được họ trở về, cũng không lên mạng nữa, đi đến hỏi Trương Khác lúc nào thì đi xem nhà.
Trương Khác phải đợi Lương Quân gọi điện thoại cho y, lúc này vẫn chưa vội.
Đỗ Phi hỏi Trương Khác:
- Mày nghĩ sao lại đi giới thiệu Hồ Kim Tinh tiếp xúc với Vương Hải Túc?
- Ha ha.
Trương Khác nở nụ cười, hai tay ôm gáy, nói:
- Dã tâm là thứ rất không ổn định. Nam nhân nếu không có thứ này, là hoàn toàn không được đâu...
Lại nghiêng đầu hỏi Tôn Tĩnh Mông:
- Nói như vậy có đúng không?
Tôn Tĩnh Mông tức giận lườm y:
- Sao tôi hiểu được? Con người anh cả ngày cứ nghĩ long nhong ở ĐH Đông Hải, lại còn trà trộn qua đây, mượn cơ hội hướng dẫn con gái lên mạng rồi sờ tay người ta. Anh có dã tâm thật đấy, mới buổi sáng đã chiếm tiện nghi của mấy người rồi? Có cần hướng dẫn tôi lên mạng luôn không?
- Khụ.
Không biết thằng vô liêm sỉ nào của CLB Côn Trùng không có cốt khí như thế, dám đem sự tình này tùy tiện lấy ra huyền diệu, thấy ánh mắt Tôn Tĩnh Mông có vẻ khinh bỉ cùng xem thường, Trương Khác ho khan hai tiếng, bỏ qua câu hỏi này của cô, lại quay qua tiếp tục nói chuyện với Đỗ Phi:
- Dã tâm vô cùng bành trướng, là phúc hay họa cũng khó mà dự liệu được...
- Mày là muốn đưa cho bọn Hồ Tôn Khánh một quả địa lôi...
Đỗ Phi ngầm hiểu, cười lặng lẽ:
- Ngưu tầm ngưu mã tầm mã, nếu họ thực sự là một loại người, nói không chừng còn phải cảm tạ công lao chỉ dẫn của mày nữa đấy...
- Chỉ sợ dã tâm của Vương Hải Túc còn chưa đủ lớn, làm xáo trộn cục diện không đủ lớn...
Khi Trương Khác nói như vậy, trên mặt không có vẻ lạnh lùng khi thực hiện âm mưu gì, lại còn cười rộ lên phơi phới. Tôn Tĩnh Mông trợn mắt nhìn một lúc, nghĩ một hồi, nhưng cũng sẽ không thừa nhận bị nụ cười của Trương Khác hấp dẫn, xem thường nói:
- Thần kinh...
Rồi xoay người lật xem quyển tạp chí trên bàn công tác.
Trong thế giới lạ lùng của quan trường, quy tắc phân loại người rất đơn giản, hoặc là trong vòng tròn, hoặc là ngoài vòng tròn, đơn giản mà lại thô bạo, với lại dính dáng cực lớn. Vương Hải Túc tự cho là nịnh bợ Hồ Kim Tinh để mượn con đường Hồ Tôn Khánh tiến thân vê sau.
Vương Hải Túc muốn đầu kỳ sở hảo, từ trong phạm vi phân công quản lý của Hồ Tôn Khánh để kiếm vài hợp đồng phần mềm béo bở, nhưng công ty phần mềm có phân lượng, càng có thể đầu kỳ sở hảo hơn, lại kinh doanh nhiều năm hơn tại Kiến Nghiệp có cả khối.
(Đầu kỳ sở hảo: đánh vào sở thích, tâm lý người khác)
Tuy nhiên dã tâm là một hạt giống có sinh mệnh lực rất mạnh, gặp phải đất đai nào cũng phát triển được. Ai biết được Vương Hải Túc cuối cùng có thể sẽ quấy ra một cục diện lớn hay không? Trương Khác nghĩ như vậy, cũng có chút chờ mong.
Cẩm Hồ tiến vào Kiến Nghiệp, động tác rất lớn, khi trở lại cũng không muốn trực tiếp làm quan trường Kiến Nghiệp quá xáo trộn. Nhưng lúc này ở trên một số phương diện lại không thể không làm một số chuẩn bị trước, miễn cho La Quân ngày nào đó đột nhiên điều đến nơi khác, Cẩm Hồ tại Kiến Nghiệp sẽ trở nên quá bị động.
Trương Khác suy nghĩ việc này, Đỗ Phi lại nghĩ đến một việc khác:
- Tao thấy Tịch học tỷ cùng ông họ Vương cũng không phải cùng đường, để họ Vương nhanh cất bước nhanh hơn, cũng dễ để cho giữa cổ và họ Vương sớm có quyết đoán...
- Tâm tư của tao cũng không xấu xa như mày đâu...
Trương Khác sẽ không thừa nhận y có loại tâm tư này, nếu không phải vì Mông Nhạc, y cũng sẽ không đi làm loại việc trợ giúp kiểu này, nhân tố từ nhiều phương diện đã thúc đẩy y gieo cái hạt giống này.
- À, được rồi. Mặc dù họ Vương đáng ghét, nhưng lời ổng nói cũng không phải hoàn toàn không có đạo lý, mày cảm thấy tương lai của sản nghiệp phần mềm trong nước thế nào?
Đỗ Phi nghiêm túc hỏi ý kiến của Trương Khác.
- Nói thế nào đây.
Trương Khác suy nghĩ một chút:
- Mượn Cẩm Hồ mà nói, vẫn đang vì sản phẩm của mình phát triển phần mềm cài đặt. Mấy năm sau, đầu tư vào phát triển phần mềm cũng vẫn duy trì ở mức cao. Thậm chí tao đã làm cho Vườn Sồi chuyên môn thành lập một tổ để đi phát triển nhân Linux. Cẩm Hồ xem phát triển phần mềm như kỹ thuật hạch tâm.
- Cuối cùng, bộ môn phát triển phần mềm sẽ là một trong những chi nhánh quan trọng nhất trong hệ thống nghiên cứu phát triển của Cẩm Hồ. Nhưng đầu tư của Cẩm Hồ đối với phát triển phần mềm tạm thời còn chưa phải vì thị trường bên ngoài, chủ yếu là vì thỏa mãn nhu cầu của bản thân. Mở rộng hơn một chút, cũng là thỏa mãn nhu cầu của các sản nghiệp tương quan -- Đây cũng là mục tiêu tương lai của Cẩm Hồ. Nhưng loại xí nghiệp lấy phát triển phần mềm để thỏa mãn tự thân của bản thân như Cẩm Hồ là không nên đi vào ngành phần mềm.
- Khoản đầu tư này cùng nhu cầu mặc dù sẽ càng lúc càng lớn, hơn nữa bộ phận phần mềm này phần lớn đi cùng với phần cứng, trên phương diện bảo hộ quyền tài sản tri thức có ưu thế tự nhiên. Nhưng khoản nhu cầu này, các công ty phần mềm bên ngoài rất khó nhúng tay vào... Đây chính là nhận thức của Cẩm Hồ đối với sự phát triển của ngành phần mềm tương lai. Về phần cái khác thì tự mày định giá đi.