Mục lục
Quan Lộ Thương Đồ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hoàng hôn trời lại bắt đầu đổ mưa, ngồi bên trong xe, hé ra một khe cửa kinh nhỏ, ngửi thấy được hơi thở của mưa, xe đi trên đường, cảm nhận được không khí tĩnh mịch hiếm hoi của Hong Kong.

Sầu ly biệt không lớn lắm, nhìn hai cô gái thanh tú tíu tít trò chuyện hàng ghế trước, Trương Khác đa phần thời gian ngắm mưa bên ngoài, sắp đi rồi lại không thể gọi điện chào Hứa Tư một câu.

Tới đại sảnh đợi Thịnh Hạ đi ra Trương Khác mới cùng Trần Phi Dung vào làm thủ tục xuất cảnh, Diệp Kiến Bân và hai trợ lý đã tới trước.

Sắp đi vào phòng khách, Trương Khác ôm lấy cơ thể ấm áp thơm tho của Đường Thanh vào lòng.

- Không gọi điện cho cô ấy sao?

Đường Thanh ghé sát vào tai Trương Khác hỏi nhỏ:

-...

Trương Khác cúi đầu nhìn đôi mắt trong veo của cô, lắc đầu:

- Không cần.

Tay siết chặt cơ thể Đường Thanh hơn một chút.

- Gọi đi.. Khi bạn ở cùng cô ấy, mình cũng hi vọng bạn còn nhớ tới mình.

Đường Thanh áp mặt lên lên ngực y, nói:

- Bạn là đồ tham lam... Nhất định phải nhớ mình, nếu không mình không tha cho bạn.

Tất nhiên Trương Khác thế nào cũng không thể gọi cho Hứa Tư trước mặt Đường Thanh, cô cho phép là một chuyện, y không thể không nghĩ tới tình cảm của cô, nhân lúc Đường Thanh nói chuyện với Thịnh Hạ mới ra ngoài gọi điện, Diệp Kiên Bân đợi y nói chuyện xong đi tới trêu:

- Thấy đau đầu chưa?

- Tôi chỉ nợ tình cảm, sao so được với món nợ xác thịt của anh.

Trương Khác đá xoáy lại:

Nghe nói mỗi lần Đinh Văn Di tới Hong Kong, Diệp Kiến Bân cả ngày không bò ra khỏi phòng được, Nick Leeson còn lắm mồm đi tuyên dương khắp nơi, một lần còn lỡ miệng với Tôn Tĩnh Hương, chẳng biết sau đó Tôn Tĩnh Hương xử lý hắn ra sao, chắc là nợ xác thịt trả xác thịt, lại thêm một ngày không lết nổi ra khỏi phòng nữa, cả hai cô gái đều đang ở tuổi hổ báo cả mà.

Diệp Kiến Bân cười khổ không thôi, tên tiểu tử này thô bỉ như tế, lấy cái gì đấu khẩu với y.

Thời tiết Hong Kong khác hẳn với Kiến Nghiệp, ở Hong Kong mấy ngày, Trương Khác bị hai cô gái kéo ra bãi biển suốt, nhiệt tình nhất là Trần Phi Dung, khiến làn da hiện không còn trắng muốt như trước nữa, giống như phết một lớp mật ong mỏng, càng bóng, càng tăng thêm khỏe khoắn tươi trẻ.

May bay hạ xuống sân bay quốc tế Kiến Nghiệp thì đã là 9 giờ, ra đại sảnh mặc áo sơ mi dài tay mà vẫn cảm thấy hơi lạnh.

Cả Thịnh Hâm và Vườn Sồi đều phái xe tới đợi ngoài sân bay, Diệp Kiến Bân để Phó Tuấn và hai trợ lý vào xe của mình, hắn biết Trương Khác đối đãi với các cô gái xinh đẹp đặc biệt dịu dàng chu đáo, không dám tự ý chủ trương bảo Trần Phi Dung lên xe khác, hắn chủ động ngồi vào ghế phụ lái, quay đầu lại nói chuyện với Trương Khác.

Trần Phi Dung mấy năm qua thân thiết với Đường Thanh nên khoảng cách với Trương Khác cũng gần hơn rất nhiều, không thể không nhìn ra địa vị của Trương Khác ở Cẩm Hồ, song nhìn ra thì chỉ thế mà thôi, Trần Phi Dung càng nhìn thấy nhiều cái vô lại của Trương Khác hơn.

Người ngoài đều luôn mang cảm giác thần bí sùng bái với người ra ngoài một bước đều có trợ lý vệ sĩ đi kèm, nhưng cô hoàn toàn không có cảm giác đó, Diệp Kiến Bân trên xe cũng chỉ tùy ý nói chuyện vụn vặt trong nhà, hai ngày nữa em họ hắn kết hôn, hắn và Trương Khác thảo luận chuẩn bị quà hôn lễ thế nào, còn muốn đề cử Trần Phi Dung và Đường Thanh cùng làm phù dâu.

Còn về Trương Khác, rời khỏi chiếc xe sang trọng, đại khái chẳng ai nhận ra khác biệt giữa y và sinh viên đại học bình thường, trừ đẹp trai một chút, mồm miệng hơi dẻo một chút.

Trần Phi Dung không xen vào cuộc nói chuyện giữa Trương Khác và Diệp Kiến Bân, ngồi chìm trong thế giới riêng, chuyến đi Hong Kong này với cô như tuyệt vời một giấc mộng, lại còn thoát được bị đeo bám quấy nhiễu.

Đang suy nghĩ thì nghe thấy di động của Trương Khác vang lên, cô nhìn thấy y rút chiếc i19 đặc chế của mình ra, Trần Phi Dung bất giác nắm chặt chiếc di động lớp vỏ màu ánh trăng bao phủ hoa văn khắc tinh xảo.

Ở sân bay Diệp Kiến Bân nhìn thấy chiếc di động của Trương Khác, cũng muốn Cẩm Hồ làm riêng cho mình một cái, Trương Khác mở miệng đòi ngay 10 vạn, Diệp Kiến Bân không nói một lời lấy chi phiếu ra viết, hỏi:

- Cậu có mặt mũi nhận tờ chi phiếu này sao?

Trương Khác cướp lấy chi phiếu, châm chọc:

- Cẩm Hồ hỗ trợ Thịnh Hâm chưa đủ à, chút tiền này anh cũng có mặt mũi muốn chiếm?

Cuối cùng tất nhiên không thể mặt dầy cho chi phiếu của Diệp Kiến Bân vào túi, thứ sản phẩm không dùng để bán này chính là để cho những người như Diệp Kiến Bân tham ô.

Điện thoại do Tôn Thượng Nghĩa từ Đài Loan gọi tới, Liễu Chí Thành mấy ngày qua suy nghĩ, tối nay chính thức mở tiệc nhận lời ra mặt chủ trì kiến thiết hạng mục nhà máy Tinh Viên.

Trương Khác chuyển di động sang phía tai trái, chẳng phải là muốn tránh Trần Phi Dung, mà lo cô vố ý tiết lộ tin tức ra ngoài, Liễu Chí Thành còn chưa tới Hong Kong, tuyệt đối không thể để lộ ra chút tin tức nào.

Công nghệ của Đài Tích Điện chủ yếu ở tầm trung và thấp, Nhật Hàn ĐNÁ và trong nước là khách hàng chủ yếu, mặc dù cơn bão tài chính khiến bọn họ phải ra sức khai thác thị trường Ây Mỹ, nhưng mới điều chỉnh, tất nhiên không tránh được tác động của cơn bão tài chính, điều này chắc chắn làm tăng mâu thuẫn giữa tầng quản lý của Đài Tích Điện.

Trương Trung Mưu không thể không biết chút gì về hạng mục nhà máy tinh viên Malaysia, một lượng lớn kỹ sư hết hạn hợp đồng đều lựa chọn rời Đài Tích Điện thế nào cũng khiến ông ta cảnh giác.

Có điều Malaysia xây dựng nhà máy tinh viên không ảnh hưởng lớn tới Đài Tích Điện, cả Singapore sau khi xây dựng nhà máy tinh viên cũng lỗ lớn, vì bọn họ không có môi trường phát triển thuận lợi như ở Đài Loan, tin rằng nhà máy ở Malaysia cũng không thể lay động địa vị của Đài Tích Điện ở Châu Á.

Ông ta căn bản không hề biết rằng Quách Tùng Duyên bí mật chuyển hạng mục vào trong nước.

Trương Trung Mưu giữ thái độ chẳng nóng chẳng lạnh với Liễu Chí Thành, đi cũng được, không đi cũng được, dù thế nào cũng phải nể giao tình gần 20 năm, sẽ không gây khó dễ.

Khí độ Trương Trung Mưu không đại biểu cho cao tầng Đài Tích Điện, trước cơn bão tài chính, một số mâu thuẫn đều còn đè nén được, hiện cơn bão lan tới cả Nhật Hàn, khiến vận hành kinh doanh của Đài Tích Điện bị tác động lức, cần điều chỉnh một số chức vụ và nghiệp vụ, liền có kẻ nhảy ra chỉ trích Liễu Chí Thành muốn dựng lên lá cờ khác ở Malaysia.

Thực ra trong mắt họ Malaysia bị cơn bão tài chính tàn phá nặng nề, chẳng biết tới bao giờ mới hồi sinh, lúc này chính quyền Malaysia không thể tiếp tục ủng hộ kế hoạch nhà máy tinh viên.

Ngay cả người người ủng hộ kế hoạch lớn nhất là Quách Tùng Duyên cũng bị cơn bão tài chính liên lụy, không khả năng lấy ra 300 triều đầu tư như ban đầu.

Bọn họ lúc này lấy việc đó ra nói chẳng qua muốn làm khó dễ Liễu Chí Thành thôi.

Nếu là lúc khác Liễu Chí Thành còn có thể nhịn, nhưng thà làm đầu gà chứ không làm đuôi phượng, huống hồ tiếp tục ở lại Đài Tích Điện chỉ khiến người ta o ép, những điều đó khiến ông ta quyết định ủng hộ đưa nhà máy tinh viên tới nội địa.

Nhận điện thoại của Tôn Thượng Nghĩa xong, Trương Khác bảo tài xế của Diệp Kiến Bân đưa Trần Phi Dung về trường trước, sau đó kể đơn giản tình hình với Diệp Kiến Bân, gọi điện cho Diêu Văn Thịnh, bảo hắn thông báo cho Vương Duy Quân một lát nữa cùng tới báo cáo cho La Quân.

Đi qua đường Thiên Thành, Diệu Văn Thịnh và Chu Tiểu Quân cùng tới, chui vào xe Trương Khác.

Diêu Văn Thịnh hà hơi về phía Diệp Kiến Bân, hỏi có hơi rượu không, hắn vừa đi tiếp nhà đầu tư, nửa chừng nhận được điện thoại của Trương Khác, mọi việc hiện lấy kế hoạch nhà máy tinh viên làm trọng, nên kéo Chu Tiểu Quân tới tụ họp với Trương Khác.

Ở trong khách sạn, Diêu Văn Thịnh lấy nước lạnh rửa mặt, còn đánh răng, vẫn lo có hơi rượu để lại ấn tượng xấu với lãnh đạo.

[/QUOTE]

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK