Trương Khác mỉm cười, xoay mặt nhìn con đường ngoài cửa sổ.
Con đường chỉ có hai ba làn xe chạy, ánh đèn đường bị tán cây ngô đồng rậm rạp che đi có vẻ u ám, hai bên là những tòa nhà xây theo phong cách những năm 80.
Trương Khác rất quen thuộc với nơi đây, bởi vì nơi này rất gần ĐH Sư phạm, ĐH Lâm Nghiệp, nhiều sinh viên đều thích đến gần nơi này thuê phòng, có một số là bởi vì muốn làm thêm ngoài trường, ở KTX trường học thì không tiện, có một số người thì muốn cùng bạn gái hoặc bạn trai sống thử với nhau. Trong kiếp trước, Trương Khác tốt nghiệp từ ĐH Đông Hải, đã ở trọ ở con hẻm Quản Gia hết 1 năm.
Trương Khác nhìn ánh đèn hiu hắt từ khu chung cư ngoài của sổ xe đến xuất thần, tìm kiếm những căn nhà mà y quen thuộc. Có chút mới lạ, cảm giác được Trần Tĩnh giảm tốc độ xe, y mới định thần lại, thấy ở con hẻm đằng trước đỗ vài chiếc xe, cửa cầu thang khu chung cư đang vây kín người, con ngõ nhỏ cũng bị chiếm hết một nữa.
- Hình như đã xảy ra chuyện gì rồi?
Trần Tĩnh từ từ lái xe qua, xuyên qua khe hở từ đoàn người có thể thấy được có chiếc xe cứu thương màu trắng đang đậu ở phía trước, còn có người ở phía trước bảo mọi người tránh đường.
- Xảy ra chuyện gì vậy anh?
Trương Khác ấn cửa sổ xe xuống, hỏi một người đàng ông trung niên đang đứng ở vỉa hè, mặc quần cộc, cầm quạt hương bồ hóng mát, ngẩng đầu nhìn xung quanh chỗ cửa cầu thang.
Anh ta liếc nhìn Trương Khác, không nói gì, có vẻ không muốn trả lời người ngồi trong xe xa hoa như Trương Khác. Thấy được có một thanh niên hiếu kỳ tới hỏi thăm, một chị hơn 50 tuổi chủ động giới thiệu tình huống cho Trương Khác, chị ta thở dài một hơi mới nói: - Ài, trong khu chung cư có một cô luẩn quẩn trong lòng nên uống thuốc trừ sâu -- vợ chồng đều là công nhân của xưởng kim khí, nửa năm trước đều đã nghỉ làm rồi, mỗi tháng lĩnh sinh hoạt phí 100 đồng, còn có một đứa con, cả nhà đã rất lâu rồi chưa ăn thịt. Buổi chiều ngày hôm nay cô vợ dẫn đứa con đi chợ, đứa con thèm ăn mặn, đứng trước quầy thịt sống chết không chịu đi. Cô vợ vét túi còn đúng 1 đồng, muốn mua một miếng thịt về nấu cho đứa con ăn. Thời buổi này ai lại mua thịt với 1 đồng tiền chứ, ông chủ quầy thịt không để ý tới cô vợ, hình như cũng nói mấy lời khó nghe, cũng không biết rốt cuộc có mua thịt được không, trở về luẩn quẩn trong lòng liền uống thuốc trừ sâu...
-... Thịt mua được rồi. Một chị da hơi ngăm đen đi tới bổ sung: - Tối nấu thịt cho đứa con ăn, đợi đứa con ngủ mới uống thuốc trừ sâu, người chồng thì sửa xe đạp ở ven đường, trở về mới biết vợ đã uống thuốc trừ sâu... Nghe cô vợ vẫn còn hơi thở, cũng không biết đưa đến bệnh viện có cứu được hay không nữa.
Trần Tĩnh từ nhỏ cẩm y ngọc thực, quả thật không biết cầm 1 đồng mua thịt sẽ bị người ta xỉ nhục sẽ có cảm giác thế nào. Cô nhìn xe cứu thương phía trước rời khỏi con hẻm từ đầu kia, cũng không biết có thể làm được việc gì, thấy Trương Khác vẻ mặt ngưng trọng, mím môi, hình như đang suy nghĩ đến việc bi thương gì đó, hình như cũng không nghe hai chị bên ngoài cửa sổ xe đang nói cái gì. Trần Tĩnh lấy hết tiền từ trong bóp da, thò người ra ngoài cửa sổ xe nói với hai chị kia: - Hai chị là hàng xóm của họ hả, số tiền này không nhiều lắm, không quản thế nào, có thể giúp tôi chuyển số tiền này cho họ được không?
Một chị ngoài của sổ xe nhìn sấp tiền trong tay Trần Tĩnh, do dự nhìn người bên cạnh, người đàn ông cầm quạt hương bồ, mặc quần cộc, vừa rồi không để ý tới Trương Khác lại rất có chủ trương liền nhận lấy tiền, tiện tay đếm đếm rồi nói: - Chỗ này có 800 đồng, hai chị nhớ giúp tôi, lát nữa tôi sẽ lấy thêm trong nhà 100 đồng. Ài, hai vợ chồng nuôi một đứa con thật không dễ dàng gì, bình thường đều là người rất sĩ diện...
Xe cứu thương đã ra khỏi ngõ, nghe người trước mặt nói có người chủ động muốn đưa đứa trẻ về nhà chăm sóc. Xảy ra chuyện như vậy, hàng xóm sẽ chủ động vươn tay giúp đỡ một chút. Trần Tĩnh cũng không biết mình còn có thể làm cái gì nữa, vừa rồi đưa tiền ra ngoài cửa sổ, nửa thân mình đều dán lên người Trương Khác, nhưng cũng không cảm thấy có chỗ nào bất thường. Cô thấy Trương Khác trầm mặc không nói lời nào, mới hỏi y: - Hay là tôi đưa anh về trước?
- Đi theo xe cứu thương đến bệnh viện đi! Trương Khác nói, thấy Trần Tĩnh có vẻ nghi hoặc, y giải thích: - Trong nhà ngay cả tiền mua thịt ăn cũng không có, chắc cũng không có tiền trả viện phí đâu. Chúng ta cùng đi qua xem sao...
Mặc dù nửa năm sau năm 2001, Trương Khác mới thuê trọ ở hẻm Quản Gia hết 1 năm, nhưng không gặp qua đôi vợ chồng này, nhưng vẫn nghe nói qua bi kịch này, lúc này đã xảy ra đối với đôi vợ chồng trẻ cũng chỉ là khởi đầu của bi kịch.
Người vợ được đưa đến bệnh viện cấp cứu kịp thời thì tính mạng sẽ không có đáng ngại, -- nhưng vào năm 99, bệnh viện của TP.Kiến Nghiệp còn chưa có thực thi chế độ lục sắc thông đạo cứu trước trả viện phí sau, hoặc là tài chính địa phương phụ một phần phí chữa bệnh.
Bệnh viện một mặt cấp cứu người vợ uống thuốc trừ sâu, rửa ruột cho người vợ, một mặt lấy đình chỉ cấp cứu để ép người chồng giao tiền viện phí. Người chồng thật vất vả mới vay mượn từ hàng xóm gom góp được 1000 đồng, nhưng chỉ đủ trả phí xuất hành cho xe cứu thương, phí cấp cứu trị liệu. Người vợ sau khi cấp cứu còn phải nằm viện quan sát vài ngày, phải chuẩn bị sẵn phí nằm viện 3000 -- người chồng đến tận sáng còn chưa xoay sở được tiền, về đến nhà uống hết nửa bình thuốc trừ sâu còn lại...
- A...
Trần Tĩnh nghe Trương Khác nói như vậy, mới nghĩ đi theo đến bệnh viện trực tiếp giao tiền tận tay cho người ta càng thích hợp hơn, nhưng cô cũng không lấy lại tiền từ trong tay người đàn ông. Trong bệnh viện có thể dùng chi phiếu tính tiền, hoặc là thông báo người khác đưa tiền qua là được.
Trần Tĩnh khởi động xe men theo sát đá bọc vỉa hè, đi qua con đường tắt bị bu kín, vòng qua đường Yến Hồ Tây, vừa lúc thấy được xe cứu thương từ phía nam đường Yến Hồ Tây quẹo qua đường Hồ Nam, cô liền đạp chân ga nhanh chóng đuổi theo xe cứu thương, đi theo phía sau xe cứu thương vào bệnh viện Nhân Dân tỉnh.
Mặc dù ban đêm, trước khu cấp cứu của bệnh viện Nhân Dân tỉnh vẫn rất bận rộn, nhìn các nhân viên y tá bác sĩ chuyển người vợ lên cáng cứu thương rồi khiêng vào khu cấp cứu, mượn ngọn đèn, thỉnh thoảng thấy được người vợ, sắc mặt trắng kinh khủng, khóe miệng lại sùi bọt mép, thanh niên từ trong xe cứu thương đi ra mặc áo sơmi xanh bằng vải thô, dính rất nhiều dầu máy, xem tướng mạo cũng chỉ khoảng 30 tuổi, trong ánh mắt đầy vẻ áy náy cùng lo lắng, chắc anh ta chính là chồng của người tự sát.
- Tôi đi vào trước, cô gửi xe xong thì tìm tôi. - Trương Khác cầm lấy ĐTDĐ rồi xuống xe trước.
- Này. Trần Tĩnh gọi Trương Khác lại, cô mới nhớ vừa rồi đưa cho người ta hết tiền rồi, mới thò tay ra với Trương Khác: - Tôi không có tiền gửi xe.