Lúc này cái thiếu nhất của Trương Khác chính là nhân viên nghiên cứu trung và cao cấp. Không có đủ nhân viên nghiên cứu, dù y có nhiều tài chính đầu tư vào cũng sẽ không có hiệu quả gì. Không có đủ nhân viên nghiên cứu, nhân viên kỹ thuật công trình, cho dù đưa vào có nhiều, kỹ thuật có tiên tiến, cũng không thể hấp dẫn, tiêu hóa.
Then chốt vẫn là người, yêu cầu số lượng lớn nhân viên kỹ thuật công trình cùng nhân viên nghiên cứu phát triển.
Mặc dù bọn Đỗ Phi mở lớp đào tạo mạng máy tính, không có khả năng huấn luyện ra nhiều nhân viên nghiên cứu trung cao cấp hợp cách, nhưng thêm chút cố gắng, một số người tư chất cũng được, có cơ sở nhất định trải qua huấn luyện bước vào cánh cửa kia vẫn là có thể.
So với tiệm Internet Sáng Vực mà nói, Trương Khác càng chú trọng bọn Đỗ Phi mở lớp đào tạo mạng máy tính này. Lớp huấn luyện này thật sự có thể làm được, đối với hệ thống Vườn Sồi sẽ là một bổ sung rất quan trọng.
Đương nhiên rồi, chỉ cần lợi dụng tốt tài nguyên của ĐH Đông Hải, lớp đào tạo mạng máy tính vẫn rất có tương lai.
Nhân lúc cùng nhau ăn trong phòng làm việc, mọi người quây lại thảo luận chi tiết về việc mở lớp.
Muốn mượn danh nghĩa của đại học Đông Hải, thì phải thương lượng với trường, tốt nhất có thể từ Vườn Sồi nhận được tài trợ, ở trên chương trình học nghiêng về hướng Vườn Sồi, còn mời các giảng viên có kinh nghiệm, xin giấy phép của các bộ môn có liên quan, còn phải quảng cáo tuyên truyền nửa tháng, sau đó mới chính thức khai giảng.
Cách nghỉ đông chỉ còn lại nửa tháng, muốn làm nhiều chuyện như vậy thì quả thật phải ra roi thúc ngựa thì mới bắt kịp được.
Hiệp hội sinh viên sáng nghiệp thành lập từ tháng 10 đến nay, thành viên nhận vào rất nhiều, nhưng thành viên nòng cốt cũng chỉ có sáu người Đỗ Phi, Mông Nhạc, Thời Học Bân, Đổng Dược Hoa, Thi Tân Phi, Tịch Nhược Lâm. Ngay từ đầu Trương Khác đã tuyên bố là chỉ đến chơi, nửa sức lao động cũng không tính vào.
Về phần kế hoạch mở lớp đào tạo mạng máy tính, y cũng coi như một cố vấn. Bọn Đỗ Phi căn bản là không có hy vọng xa vời Trương Khác có thể giúp được gì. Những người khác thì sẽ không thoải mái như vậy, phân công xong đều tự đi làm việc của mình, còn phải chú ý đến bài vở bài tập. Lấy lời của Tịch Nhược Lâm mà mói thì:
- Trong khoảng thời gian này phải bù đầu bù cổ rồi.
Trương Khác từ trong túi quần móc ra hai chùm chìa khóa, ném lên bàn công tác:
- Chỗ tao ở, Mông Nhạc cùng Tịch học tỷ đi rồi, hai chùm chìa khóa này là hai căn phòng dưới lầu của tao, mọi người chắc phải thường xuyên thức đêm, nửa đêm về KTX cũng không tiện. Cứ ở lại đây đi, chỉ có một yêu cầu là, không được dẫn gái hoặc trai về...
Thời Học Bân hưng phấn hét toáng lên, đoạt lấy một chùm chìa khóa, nói với Tịch Nhược Lâm:
- Bà lựa chọn cùng Mông Nhạc ở dưới một mái hiên, hay là suy nghĩ cho tui một cơ hội gần quan được ban lộc? Không được dẫn trai gái về, chúng ta có thể cùng nhau mà.
- Không phải là nam sinh một phòng, nữ sinh một phòng sao?
Tịch Nhược Lâm nắm lấy một chùm chìa khóa khác, không để ý tới lựa chọn của Thời Học Bân.
- Quên nói một câu, tiền thuê mặc dù không nhiều, những vẫn phải trả...
Trương Khác lại bổ sung một câu.
- Không phải chứ. Nơi này sa hoa như thế, tiền thuê chắc phải mắc lắm. Bọn Thời Học Bân trong công ty mỗi tháng cũng chỉ lĩnh 600 đồng tiền trợ cấp, trả được tiền thuê sao?
Mông Nhạc vừa nói vậy, Đổng Dược Hoa, Thi Tân Phi liền liên hợp lại một trái một phải bóp lấy cổ hắn:
- Bọn tao làm trâu làm ngựa cho mày, mỗi tháng mượn 600 đồng tiền trợ cấp, mày còn muốn bắt chẹt nữa...
Lại quay đầu hỏi Trương Khác:
- Tiền thuê bao nhiêu?
- Cái này quả thật tao không quan tâm lắm, bốn gian hai phòng, một tháng 2000?
- Vậy tính một tháng 2000 được rồi. Một gian phòng hết 500, mày có thể đổi tên là Mông lột da rồi đấy.
Thời Học Bân vẫn chỉ đầu mâu vào Mông Nhạc, quay đầu lại tức giận bất bình bóp cổ hắn:
- Các huynh đệ vì mày bán mạng, mày lại dự định mỗi tháng phát cho huynh đệ 100 đồng tiền tiêu vặt sao!
- Được rồi, được rồi, tiền thuê nhà do công ty phụ cấp...
Đỗ Phi cười giải cứu Mông Nhạc, lúc này Trương Khác đề xuất cũng không phải là vấn đề tiền thuê hai căn nhà này, sau này công ty hữu hạn Sáng Vực muốn phát triển lên, ngoại trừ lừa gạt chút sức lao động từ sinh viên, vẫn phải thông báo tuyển dụng một nhóm công nhân chính thức để duy trì công ty hoạt động bình thường.
Đỗ Phi có thể minh bạch ý của Trương Khác, lúc này trả tiền thuê nhà, Sáng Vực cũng có thể hưởng dụng phân phối ngang như chất lượng sinh hoạt Vườn Sồi dành cho công nhân, cho dù phải trả tiền thuê nhà, với hoàn cảnh khu dân cư hoàn thiện như vậy cũng khá rẻ rồi. Đây vốn là hạng nhất phúc lợi Vườn Sồi dành cho công nhân.
Lúc này, Thời Học Bân, Đổng Dược Hoa muốn vội vã đi xem nhà. KTX tám người một gian vui thì vui, nhưng chạy đến khu nhà nghiên cứu sinh của Đỗ Phi ở xem qua, liền cảm thấy nhân sinh đại học hai năm nay của họ đã trôi qua uổng phí.
Vào ở khu nhà thế này mới là cuộc sống sinh viên nên hưởng thụ, đáng tiếc tài nguyên của quốc nội còn xa mới có hậu đãi như vậy. Lúc này có thể sở hữu một gian phòng độc lập, mọi người đều còn có thể ở cùng với nhau, tự nhiên rất khiến người khác chờ mong.
Huống chi Đỗ Phi và Mông Nhạc vì sắp xếp diện tích kinh doanh càng nhiều hơn, khi chia phòng quản lý, phòng tài vụ cùng với phòng làm việc của CLB Côn Trùng, đều tận khả năng tiết kiệm diện tích.
Bọn Thời Học Bân, Đổng Dược Hoa chỉ có ở trong phòng làm việc của Sáng Hiệp ở trường mới có bàn công tác, đương nhiên không hài lòng chen chúc ở trong phòng quản lý để thảo luận sự tình, thúc giục muốn đến chung cư Thanh niên vừa xem vừa thảo luận luôn.
Nhanh chóng thu dọn thức ăn còn thừa, sau đó đều chạy đi xem nhà.
Đã ở cùng với nhau thời gian dài như vậy, bọn Thời Học Bân, Đổng Dược Hoa, Thi Tân Phi cũng biết trước khi nhập học có thể cải tạo khu nhà ở nghiên cứu sinh thành "Khách sạn thương vụ", gia thế người này sẽ không đơn giản, cũng biết Lương Quân, trợ lý cho tổng giám đốc Thế Kỷ Cẩm Hồ, chủ thầu xây dựng của Vườn Sồi cùng ngõ Học Phủ là anh họ của Trương Khác.
Chú ba của Trương Khác còn là đại cổ đông kiêm chủ tịch của Thế Kỷ Cẩm Hồ, cho dù ở trước mặt mọi người dạy bảo ba tên Hàn Quốc, bị đưa vào đồn công an cũng có thể bình yên vô sự thoát thân -- bên trường học không dám hó hé một tiếng, cho nên Trương Khác ở trong khu chung cư Thanh niên sở hữu một căn nhà xa hoa, bọn họ không cảm thấy bất ngờ một chút nào.
Điểm đơn thuần giữa tình bạn trong trường học là sẽ không quan tâm gia thế của đối phương, sẽ chỉ quan tâm đối phương có vừa mắt hay không thôi. Ngoại trừ những mỹ nữ kinh thế hãi tục đều vây quanh Trương Khác, bọn Thời Học Bân cũng nhìn không ra Trương Khác có chỗ nào không vừa mắt.
Bọn Thời Học Bân cũng sẽ không truy nguyên hỏi gia thế của Trương Khác, cũng sẽ không chủ động lấy gia sự của họ ra để nói, mọi người vui vẻ đến với nhau, cam tâm tình nguyện vì Sáng Vực kính dâng ra sức trẻ.
Năm 97, tiền thuê phòng 500 đồng/1 tháng đối với sinh viên mà nói vẫn còn tương đối mắc, nhưng sau khi xem qua, Thời Học Bân, Đổng Dược Hoa liền hét toáng lên đáng giá, điều kiện còn tốt hơn cả khu nhà của lưu học sinh, mà giá tiền thuê một tháng của khu nhà dành cho lưu học sinh còn phải 800.
Mỗi căn nhà trong khu chung cư Thanh niên đều được tinh trang sửa chữa qua, ngoại trừ căn nhà của Trương Khác, các nhà khác thậm chí đồ đạc đơn giản cũng đều đồng nhất. Đồ đạc đơn giản mà không đơn sơ, điều hòa thiết bị nhà bếp đầy đủ mọi thứ. Thuộc về loại nhà trọ kiểu khách sạn sách va li vào là có thể ở. Chỉ cần có thêm hai nhân viên nữ xinh đẹp thì có thể so với các khách sạn xa hoa.
Then chốt nhà ở đây đều cung cấp Internet. Năm 97, quốc nội có được mấy nhà nghỉ khách sạn có phục vụ internet? Có hay không vẫn là một ẩn số.
Thi Tân Phi lập tức lớn tiếng quyết định muốn đưa bạn gái của hắn ở trong đội bóng rỗ nữ của trường vào Sáng Hiệp -- Trương Khác nói không thể đưa gái trai vào đú đởn, nhưng Thời Học Bân rất nhanh liền "lĩnh hội" một ý khác của Trương Khác: Nội bộ có thể đú đởn với nhau.
Trương Khác đối với việc này chỉ có thể cười khổ bất đắc dĩ.
Tại quốc nội, vớu tài sản kỹ thuật của xí nghiệp dân doanh rất khó vay được nợ của ngân hàng -- đây là chỗ giới hạn của xí nghiệp dân doanh. Hạng mục cho vay với mức độ không lớn thì không phải trắc trở như vậy.
Nhưng đầu tư vào hạng mục kỹ thuật liền trên 100 triệu như Cẩm Hồ, hầu như không có một cơ quan tài chính trong nước nào có khả năng. Cẩm Hồ mở rộng hệ thống kỹ thuật, phần lớn chỉ có thể dựa vào tài chính của bản thân. Nhưng chỉ cần đưa ra tài sản cố định đi vay, lấy lực ảnh hưởng của Cẩm Hồ, vẫn rất nhiều ngân hàng nguyện ý mắc câu. Những căn hộ này sau khi xây lên sẽ do Vườn Sồi mua về.
Vì đề cao hiệu suất sử dụng tài chính, Vườn Sồi đem căn hộ đi thế chấp để vay tiền, tiền thuê nhà thu được, chỉ cần có thể trung hoà lợi tức vay là được.
Mặc dù Trương Khác không có ý đầu tư vào bất động sản, nhưng bất động sản trong tương lai 10 năm sẽ tăng giá trị trên diện rộng là điều không thể nghi ngờ. Loại hành vi tăng phúc lợi cho công nhân thế này, Cẩm Hồ không chỉ không cần tăng thêm giá thành, còn có thể kiếm lời khi tương lai giá bất động sản tăng lên.
Thời Học Bân tương đối thoả mãn với hoàn cảnh, cảm khái nói:
- Trước đó có nghe nói đãi ngộ của công nhân Vườn Sồi tốt kinh khủng, quả thật danh phù kỳ thực, nếu như công ty nào có thể cung cấp điều kiện ở tốt như vậy, tao tốt nghiệp lập tức qua đó làm...
- Mày nói đúng thừa!
Mông Nhạc vỗ tay vào gáy hắn một cái:
- Hiện tại mày có thể ở rồi, mày nói mày dựa vào cái gì có thể vào ở. Lúc này mày dám hai lòng hả?
Thời Học Bân lặng lẽ cười, nhìn trong phòng thậm chí ngay cả đệm chăn, khăn trải giường đều chuẩn bị đầy đủ hết, nói:
- Không bằng hôm nay dọn đến ở luôn đi?
Trương Khác ngả hai tay:
- It’s up to you.
Đồ đạc trong phòng y còn chưa mua thêm, y phải đợi đồ đạc mua thêm sau đó mới có thể vào ở.
Trương Khác cùng họ cười đùa một lúc, trước hết về khu nhà nghiên cứu sinh, cho dù có lêu lổng, mỗi ngày y phải check mail, văn kiện bằng giấy cũng cả sấp. Mặc dù rất nhiều mail sau khi y nhìn xong cũng không biết đưa ra ý kiến gì, tối đa reply hai chữ "đã duyệt", nhưng phải tỉ mỉ đọc, để bảo đảm y đối với hệ thống Cẩm Hồ khổng lồ thủy chung có thể nắm rõ như lòng bàn tay.
Trương Khác cũng phải reply email cho Đường Thanh, nói cho cô chung cư Thanh niên có ba căn hộ bị y lấy ra làm "Nhà trọ tập thể" rồi, nhưng sát vách gian phòng của mình, đặc biệt để lại cho cô một phòng -- không biết như vậy có thể gạt được Đường Thanh hay không. Hứa Tư cũng gửi qua một email, nói cho y hành trình và thời gian ngày mai đến Kiến Nghiệp.
Trương Khác nhìn thời gian, mới 9 giờ 30p, còn kịp gọi hai cuộc điện thoại.
Trương Khác cầm lấy ĐTDĐ, đi lên sân thượng, trước tiên gọi cho Hứa Tư. Khi gọi cho Đường Thanh thì Thịnh Hạ bắt máy, Đường Thanh thì đang tắm, bảo y một lát nữa thì gọi lại.
Trương Khác ngồi trên ghế mây, từ hướng đông nam có thể rõ ràng thấy chung cư Thanh niên chỉ cách một bức tường.
12 căn hộ của chung cư Thanh Niên chia làm ba khu độc lập.
Khu thực nghiệm chính thức khởi động, hơn 400 nhân viên liền vào chỗ. Hai ngày này, phía nam, trước con đường Đông Hoa, một khu nhà bốn căn hộ, công nhân của khu thực nghiệm rầm rộ tiến vào. Ban đêm, ánh đèn sáng rực làm cho ngõ Học Phủ chân chính có cảnh tượng phồn vinh.
Ở giữa, cũng là khu nhà mà bọn Trương Khác đang ở, tạm thời còn chưa sắp xếp người vào ở, chỉ có Trương Khác vào ở trước.
Thấy lẻ loi chỉ có căn phòng phía Đông Nam trên tầng 10 có ánh đèn, trên cánh cửa sổ thủy tinh phía bắc còn hiện ra bóng ngươi cao to, không biết là của Thời Học Bân hay là Đổng Dược Hoa. Bọn kia xem ra quả thật muốn ngay đêm hôm nay vào ở rồi.
Phía bắc, khu nhà chỉ cách Học viện Âm nhạc một con đường, trong bốn tòa nhà có hai xem như bồi thường di dời, giao cho giáo viên thanh niên của ĐH Đông Hải sử dụng. ĐH Đông Hải rất nhiều giáo viên, phải phân phối như thế nào cũng là chuyện đau đầu của các lãnh đạo trường ĐH Đông Hải, Trương Khác sẽ không đi hỏi đến.
Hai tòa nhà còn lại thì cho công nhân của xí nghiệp sáng nghiệp có thể vào ở, cũng đã có rất nhiều người xin thông qua hai ngày này chính thức vào ở. Tiền thuê sẽ hơi cao chút, nhưng so với chất lượng nhà như vậy cũng đã rất rẻ rồi.
Khu sáng nghiệp Vườn Sồi cùng Quỹ đầu tư mạo hiểm đã chính thức đưa vào hoạt động ba tháng rồi, xí nghiệp nhận được phê chuẩn vào cũng đã có gần 50, trong đó có một nửa xí nghiệp sáng nghiệp hình thức KHCN, nhận được đầu tư phiêu lưu của Quỹ đầu tư mạo hiểm Vườn Sồi.
Trương Khác khẽ thở dài một hơi, bận rộn hết một năm, lúc này mới tính có một cơ sở, hơn 400 nhân viên có thể nói là động lực hạch tâm để tương lai Cẩm Hồ quật khởi.
Căn cứ vào kiến nghị của Đàm Vân Tùng, Vườn Sồi sẽ cùng các trường đại học Đông Hải, ĐH Khoa học và Công nghệ Kiến Nghiệp, ĐH Sư phạm Kiến Nghiệp, ĐH Bưu điện Kiến Nghiệp, tiến hành hợp tác chế độ "hai thầy" bồi dưỡng nghiên cứu sinh. Nghiên cứu sinh tham gia hình thức bồi dưỡng chế độ hai thầy, ngoại trừ một thầy ở trường học, khu thực nghiệm Vườn Sồi còn phái ra một nhân viên nghiên cứu trung cao cấp chỉ đạo họ.
Lợi ích làm như vậy, có thể tăng tốc bồi dưỡng nhân tài, cũng có thể bồi dưỡng ra nhân viên kỹ thuật công trình cùng nghiên cứu có tố chất cao chân chính hợp yêu cầu. Vườn Sồi cũng sẽ tạm thời thu được một nhóm sức lao động giá rẻ, cũng có thể đủ khẳng định nhóm người này sau khi tốt nghiệp, không có nguyên nhân đặc biệt là sẽ không cự tuyệt đến Vườn Sồi công tác.
Đương nhiên, làm như vậy cũng có chỗ bất lợi đối với Vườn Sồi, khả năng kỹ thuật thương nghiệp bị lộ bí mật là rất cao, quản lý thành phẩm sẽ phải đề cao trên diện rộng, còn phải trả tiền bồi dưỡng thành phẩm cho những nghiên cứu sinh này.
Nói tổng thể thì vẫn là lợi lớn hơn hại. Đặc biệt là Cẩm Hồ đang trong thời kỳ mở rộng kỹ thuật nhanh chóng, rất thiếu thốn nhân viên kỹ thuật công trình cùng nghiên cứu hợp cách.