Đợi Trương Khác đi xa rồi, cô bé kia mới như tỉnh lại, lẩm bẩm:
- Người này kỳ lạ thật.
Cậu con trai thì cảm thấy bị Trương Khác làm mất mặt, cố ý bôi xấu y:
- Chắc là bị ngốc.
- Cho dù có ngốc cũng thật đáng yêu, anh ấy buộc dép ình mà.
Cô bé nghiêng đầu nhìn theo bóng lưng cô độc của Trương Khác, giọng mơ mộng.
Địch Đan Thanh nhìn thấy Trương Khác đi thẳng tới xe, không ngoái đầu lại nhìn một lầ nào, chiếc Volvo chậm rãi rãi khởi động, cùng chiếc Ford, Passat phóng thẳng đi, chớp mắt đã mất hút trong cơn mưa tầm tạ, cứ như y chờ suốt cả buổi chiều chỉ là để buộc dép cho cô bé bất ngờ xuất hiện kia.
Nhớ lại vẻ mặt chăm chú của Trương Khác khi buộc dép cho cô bé, như nâng niu níu giữ cái gì đó rất quý trọng, đột nhiên trong lòng bị nỗi buồn vô cớ lấp kín, cô cảm thụ được được sự mất mát đó, một cảm giác bi thương chảy nhè nhẹ trong lòng...
Vệ Lan vẫn cứ lặng người ra đó, nhìn theo phương hướng ba chiếc xe biến mất, không biết nghĩ gì.
Chủ sự đi rồi, đám lưu manh cũng tản đi hết.
Mãi một lúc sau Địch Đan Thanh mới hồi thần lại, bỗng dưng bực bội vì cảm xúc vừa rồi của mình, khẽ mắng:
- Thần kinh.
Chẳng biết là mắng Trương Khác hay là mắng bản thân.
- Đúng là phong lưu ngấm vào máu rồi, rảnh rỗi đi buộc dép cho người không quen biết, xì...
Địch Đan Thanh nói xong thì phì cười, cảm xúc vừa rồi mình thực không nên có, thấy Vệ Lan vẫn thất hồn lạc phách ngồi thẫn thờ ở đó:
- Em không phải động lòng thật rồi đấy chứ. Hừ, loại người này... Rõ ràng là đợi em, nhưng khi thấy cô gái xinh đẹp khác là lại, hừ..
- Á.
Vệ Lan giật mình ngồi thẳng dậy, tựa hồ thấy Địch Đan Thanh nói thế mới là hợp lý, cố cãi:
- Chị Địch, chị chỉ nói lung tung thôi...
Trong lòng lại cảm thấy hụt hẫng vô cùng.
Địch Đan Thanh chẳng có tâm trạng nào trêu ghẹo Vệ Lan lúc này, nhìn làn mưa mù mịt bên ngoài, cô biết ít nhất có tích tắc mình mơ ước thành cô bé bị tuột quai dép trong mưa kia. Nghĩ thế cười tự trào:" Mình có còn là cô bé nữa đâu, rõ ràng chỉ là tên nhóc đó phong lưu mà thôi." Khởi động xe cứ đi một lúc mới nhớ ra hỏi Vệ Lan:
- Em về nhà hay về chỗ chị.
- Em đã bảo với mẹ buổi tối ở nhà chị rồi.
- Được vậy chị tới nhà khách một chút.
Địch Đan Thanh bẻ tay lái:
- Tới nhà khách em cứ đợi chị trong xe, không cần xuống đâu.
Địch Đan Thanh còn tưởng đám Trương Khác đã về nhà khách trước rồi, nhưng tới bãi đỗ xe thì lại không thấy xe của đám Trương Khác ra, cô ta vào văn phòng lấy cặp hồ sơ, ra ngoài thì gặp phải Tần Dụ Cầm.
- Giám đốc Địch, chị có thấy Vệ Lan đâu không? Công tử của phó thị trưởng Trương mời cô ấy đi chơi...
- Làm tốt việc của cô đi.
Địch Đan Thanh cắt ngang lời cô ta, rít nhỏ giáo huấn:
- Tùy ý chạy tới lầu chính làm gì?
Thấy Tần Dụ Cầm muốn lên tiếng giải thích, đưa tay ra chặt lại, bảo cô ta ngậm miệng:
- Về đúng vị trí của mình.
Tần Dụ Cầm rất ủy khuất vâng lời rời đi.
Trời vẫn còn mưa, Địch Đan Thanh giơ cặp hồ sơ che đầu chạy ra xe, ném vào ghế sau:
- Đám Trương Khác còn chưa về nhà khách...
- Nhắc tới cậu ta làm gì, em không muốn nghe nói tới cậu ta.
Vệ Lan cong môi nói:
Địch Đan Thanh thầm nghĩ:" Ừ, mình nhắc tới cậu ta làm gì?" Rời nhà khách về nhà vốn có hai đường để đi, bất giác cô ta lái xe lên đường Thành Hà, nghĩ có khi Trương Khác đang ở trên đê.
Cô ta không biết tại sao mình lại nghĩ như thế, chắc vì Trương Khác vừa tới Tân Vu đã vội lên đê, quay đầu sang nhìn Vệ Lan, cô bé này khuôn mặt mang nỗi buồn vô cớ đang rầu rĩ nhìn màn mưa ngoài xe.
Xa xa trên bờ đê nhìn thấy ba cỗ xe, Trương Khác đút tay vào túi quần đứng nhìn ra dòng sông, nhìn bóng lưng của y, giống toàn thân được khảm vào một bức tranh yên vũ mông lung...
Thời gian tựa hồ lắng đọng lại, Địch Đan Thanh giảm bớt tốc độ, từ đường Thành Hà rẽ vào đường Giang Dư, bờ đê xa dần, nhưng tư thế của Trương Khác không có chút thay đổi nào.
- Chị Địch, em cứ về nhà khách trực đêm vậy, gần đây nhà khách cũng thiếu người.
Vệ Lan đột ngột nói:
- Sao đột nhiên không tránh cậu ta nữa?
- Chị Địch, nếu như chị biết rõ một người rất lăng nhăng, nhưng ở trong mưa giống như cậu ấy tới buộc quai dép cho chị, liệu chị có thu chân về không?
- Haiz...
Địch Đan Thanh ngẩn ra chốc lát, lập tức trêu Vệ Lan:
- Không phải là sa lưới tình rồi chứ?
- Không đâu.
Vệ Lan lắc đầu:
- Chỉ là đột nhiên em thấy không cần né tránh cậu ta như thế nữa.
Địch Đan Thanh chỉ cười, quay đầu xe lại theo đường cũ, xa xa thấy Trương Khác vẫn đứng im ở chỗ cũ.
Vệ Lan tới quầy phục vụ, Tần Dụ Cầm vừa thay xong y phục, gọi:
- Vệ Lan! Vệ Lan! Cả ngày nay cô chạy đi đâu thế, tôi gọi điện thoại cho cô mấy lần mà không được. Vừa rồi gặp giám đốc Địch, hỏi cô đi đâu, vô duyên vô cớ bị mắng ột chập.
- Tôi không về nhà, cô tìm tôi có việc gì?
- Trương Khác hẹn chúng ta đi chơi tối, tôi đồng ý thay cô rồi. Tìm cô nửa ngày trời, có điều cả chiều cũng không biết Trương Khác đi đâu, tới giờ vẫn chưa về, không phải chỉ là trêu đùa những cô gái nghèo như chúng ta đấy chứ?
Tần Dụ Cầm cắn môi lo lắng hỏi:
- Cô nói thử xem?
Vệ Lan cười.
Tần Dụ Cầm đợi tới tận 9 giờ tối vẫn không thấy Trương Khác về mới thất vọng rời đi, lúc đi còn oán trách:
- Thật đúng là, tự nói ra rồi tùy tiện bỏ quên người ta. Đúng là chẳng coi đám con gái nghèo chúng ta vào đâu, gọi một cú điện thoại cũng tốt mà, đâu phải không biết điện thoại nhà khách.
Vệ Lan chỉ cười không nói.
Phục vụ viên trực đêm có thể vào phòng nghỉ ngơi, phía bắc nhà khách có hai tầng lầu đều chuẩn bị cho vị khách có thân phận như Trương Tri Hành. Buổi tối nếu có người vào ở chỉ an bài ở nhà chính, thường thị không kinh động tới trong này.
Nhưng Vệ Lan lại nghiêm túc đứng trực ở quầy phục vụ cả đêm, ngoài vẫn cứ mưa suốt, nước mưa tí tách không ngừng, cho tới tận 6 giờ sáng, mặt trời đã tỏa nắng khắp thành phố đám Trương Khác mới trở về, toàn thân từ trên xuống dưới ướt sũng, tim Vệ Lan nhói một cái:" Chẳng lẽ đứng trên đê suốt cả đêm sao?"
Trương Khác nhìn cô một cái rồi lặng lẽ đi lên lầu.
Vệ Lan do dự không biết có nên mang nước nóng lên hỏi thăm một chút không thì Phó Tuấn đi xuống nói với cô:
- Pha hộ chúng tôi một ấm trà gừng mang lên được không?
Vệ Lan mau mắn gật đầu:
- Vâng, tôi mang lên ngay.
Người Phó Tuấn cũng đã ướt hết, đứng trong mưa gió cuồng loạn trên đê như thế, ô che thế nào cũng vô dụng.
Vệ Lan vội vàng chay tới nhà bếp thái gừng, lại kiếm chút đường đỏ mang lên, nhưng không thấy Trương Khác, Phó Tuấn nhận lấy trà gừng nói một tiếng "cám ơn" rồi để cô xuống lầu.
Sáng sớm giao giao ban, Địch Đan Thanh đi vào quan sát Vệ Lan rồi hỏi:
- Sao trông em tiều tụy thế, em đứng đây cả đêm đấy à?
- Vâng...
Vệ Lan gật đầu, mỏi mệt chẳng muốn nói nhiều.
- Cậu ta mấy giờ về?
Địch Đan Thanh đoán ngay ra:
- Sáu giờ sáng ạ, toàn thân ướt hết, chắc đứng trên đê cả đêm, hiện đang ngủ trong phòng.
"Vì sao?" Câu này từ hôm qua cho tới giờ vang lên trong đầu Địch Đan Thanh không biết bao lần, lấy một chiếc chìa khóa đưa cho Vệ Lan:
- Em tới phòng chị tắm rửa rồi ngủ đi, thiếu ngủ là kẻ thù của phụ nữ đấy.
Địch Đan Thanh chuẩn bị một gian phòng riêng ình ở nhà khách, đó là đặc quyền cô đáng có.
- Vâng...
Vệ Lan cầm lấy chìa khóa của Địch Đan Thanh về phòng tắm nước nóng, chui vào chăn ngủ say sưa, tới tận trưa Địch Đan Thanh gõ cửa mới tỉnh lại.
- Con bé chết tiệt này này, trần truồng ngủ như thế không sợ có tên đàn ông nào lén lút mò vào phòng à?