Mục lục
Quan Lộ Thương Đồ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chỉ Đồng và hai chị em Tích Dung Tích Vũ chạy đuổi nhau từ trên gác xuống, nhào thẳng vào lòng Trương Khác, lúc này cô bé mới nhìn thấy trong phòng khách có một đám người lạ, ngạc nhiên cho ngón tay vào miệng, mắt to ngây thơ nhìn đám chăm chú, hỏi:

- Trương Khác, bọn họ là ai?

- Bọn họ là chó sói đấy.

Trương Khác bẹo má Chỉ Đồng, thản nhiên cười đùa bảo Chỉ Đồng lên gác chơi.

- Anh nói dối, em không phải trẻ lên ba.

Chỉ Đồng phùng má lên.

- Đúng rồi, ai chả biết em bốn tuổi rồi.

Trương Khác bế Chỉ Đồng lên dọa:

- Nhưng chó sói cũng ăn thịt cô bé bốn tuổi.

Tạ Hán Tĩnh, Tạ Hán Minh đưa mặt nhìn nhau, Trương Khác nói mấy câu trẻ con này đương nhiên là chọc cười Chỉ Đồng, nhưng nghe ra cứ quai quái.

Giúp việc đi tới bế Chỉ Đồng đi, Trương Khác phủi vết bùn dính trên áo trên giày của Chỉ Đồng, cười nói:

- Không ngờ tập đoàn Chính Thái lại coi trọng lần đám phán này như thế, tới một lúc bao người, chỗ này lại nhỏ, hay là mọi người đám phán trước đi, tôi đi xem TV chốc lát.

Phòng khách ở biệt thự không phải dùng cho họp hành đàm phán, hai chiếc ghế sô pha, mấy cái ghế nhỏ, bốn năm người ngồi nói chuyện còn được, tập đoàn Chính Thái ngoại trừ ba người họ Tạ còn có sáu trợ thù chuyên nghiệp về tài vụ, pháp luật... Đúng là chẳng còn chỗ mà ngồi.

Trừ đàm phán giá mua cổ phần với Tạ Vãn Tình ra, thì quyền sở hữu sáu nhà máy giấy cũng là trọng điểm đàm phán, nghe thấy Trương Khác nói muốn ra ngoài xem TV, Tạ Hán Tĩnh hỏi:

- Ông Trương không có trở thủ sao?

Trương Khác đủng đỉnh nói:

- Tôi không giống các ông, bắt đầu đàm phán là tung ra điều kiện hà khắc, sau đó trong quá trình đàm phán từng bước nhượng bộ, mỗi một bước lùi tính toán rất nhiều. Tôi khác, tôi trước tiên sẽ tung giới hạn mà tôi có thể chấp nhận ra, sau đó dần dần gia tăng lợi thế, về phần lợi thế kiếm được bao nhiêu lợi ích, sau này tôi thong thả tính toán, chỉ cần không thấp hơn giới hạn của tôi là được...

Khuôn mặt luôn bình tĩnh của Tạ Hán Tĩnh nghe câu này thì hơi biến đổi, thái độ của Trương Khác lộ ra ngoài khẩu khí này là, đàm phán không được thì tan vỡ, không có chuyện nhượng bộ, thậm chí còn từng bước lấn tới.

Tạ Kiếm Nam tức giận nói:

- Cậu tưởng rằng sở hữu quyền mua lại sáu nhà máy là có thể uy hiếp chúng tôi sao?

Hắn tính dù Cẩm Hồ còn lại cái xác không cũng phải tiến vào, nên đã dự định trước Việt Tú có thái độ này.

- Không nên nói như thế.

Trương Khác cười khinh bỉ:

- Việt Tú chỉ hi vọng đem quyền mua lại và thương hiệu trói vào cùng Cẩm Hồ để bàn giá, đây là giới hạn của Việt Tú, tức là giá mà Hải Dụ có thể chấp nhận, bao gồm tất cả mọi chi phí Chính Thái cần phải trả, các vị còn có gì chưa hài lòng chứ?

Tạ Kiếm Nam ngẩn ra, không nói thêm gì cả.

Chuyến này bọn họ tới là chuẩn bị chia ra làm hai cuộc đàm phán, dù sao quyền mua lại của Việt Tú là điểm mấu chốt của việc đàm phán có tiến hành tiếp được hay không, điều này cần Chính Thái vì mua cổ phần của Cẩm Hồ phải chi trả hai lần, đây là quá trình đàm phán khá là phức tạp.

Nhưng không ngờ Trương Khác lại đem lợi ích của Việt Tú trói buộc vào Hải Dụ, tức là chỉ cần đem chỉ cần hai bên xác nhận giá trị toàn quyền của Cầm Hồ tới một mức nhất định là thành công, còn phân chia lợi ích giữa Hải Dụ và Việt Tú ra sao hoàn toàn không cần họ phải lo.

Bọn họ không biết Việt Tú là một cái công ty rỗng ruột do một tay Trương Khác lập nên, chẳng hề có quan hệ lợi ích phức tạp, đem hết quyền thương hiệu và mua lại vào Việt Tú chỉ là để ngăn cản quyền mua lại của Chính Thái, nâng giá mua lại của Chính Thái, còn Trương Khác tất nhiên không dỏi hỏi thêm lợi ích gì từ Hải Dụ.

Có điều giải quyết vấn đề rốt ráo một lần cũng là điều đám Tạ Hán Tĩnh mong muốn, còn về phần Trương Khác nói tăng lợi thế, tức là đàm phán mà có chia rẽ qua lớn, y có thể chia ra đàm phán.

Bọn họ chuẩn bị chia làm hai cuộc đàm phán, lúc này có hơi lúng túng.

Trương Khác ngay từ đầu đưa ra giá giới hạn không có ý y hiếp, nhưng ngữ khí của y lại có ý uy hiếp, Tạ Hán Tĩnh, Tạ Hán Minh không so đo ngữ khí với y, ngồi xuống nói chuyện với Tạ Vãn Tình. Còn Trương Khác ra phòng ngoài bật TV lên xem thật.

Tv đang phát đoạn quảng cáo của Ái Đạt, trên màn hình là Giang Đại Nhi trẻ trung động lòng người nói một câu tới nay đã lan truyền khắp Hải Châu:" Điện khí Ái Đạt sự lựa chọn mới của phim ảnh."

Trương Khác đã bỏ ý định đầu cơ thị trưởng đầu VCD kiếm một mẻ rồi chạy, muốn Ái Đạt trở nên hùng mạnh độ khó tăng lên gấp mười lần, thời hoàng kim của đầu VCD sẽ xuống dốc nhanh chóng, vậy lối thoát của Ái Đạt là ở đâu?

Trương Khác ngồi đó suy nghĩ vấn đề của y, Tạ Hán Tĩnh ngồi bên trong phòng tiếp khác có thể nhìn thấy lưng Trương Khác, ông ta cũng nghe thấy câu quảng cáo kia.

Nếu chỉ là đàm phán thôi thì không cần ông ta ra mặt, ông ta hứng thú với con người Trương Khác, mô hình của Cẩm Hồ rốt cuộc có phải do y sáng tạo ra hay không?

Quyền mua lại sáu nhà máy nếu ở trong tay người khác chẳng hề có sức uy hiếp, vì cùng với thời gian trôi đi, sáu nhà máy sẽ ngày càng phụ thuộc vào hệ thống quản lý, kinh doanh của Cẩm Hồ, khống chế sử dụng thương hiệu cũng ngày càng nghiêm khắc.

Nhưng quyền mua lại này nằm trong tay Việt Tú hoàn toàn khác biệt, Việt Tú có thể mau chóng khôi phục lại hệ thống quản lý và kinh doanh của Cẩm Hồ, một khi mua lại sáu công ty kia, thì Cẩm Hồ thực sự trở thành cái xác rỗng không đáng một xu.

Trước khi xác định được giá trị Cẩm Hồ, hai bên đưa ra điều kiện hạn chế đối phương của mình.

Tạ Vãn Tình không trở mặt được, cô giao Thái Phi Quyên làm chủ, Chính Thái đề xuất Hải Dụ và Việt Tú không được bước chân vào nghành nghiệp liên quan tới ngành giấy nữa, tránh bọn họ dùng thủ đoạn cũ lập nên một tập đoàn giấy thứ hai, rút sạch Cẩm Hồ đi.

Hải Dụ đề xuất Chính Thái lần này mua cổ phần giới hạn trong ba năm, trong vòng ba năm Chính Thái không được phép chuyển cổ phần cho bên thứ ba, ba năm sau, Hải Dụ và Việt Tú có quyền ưu tiên mua lại.

Quan trọng nhất là thời gian biểu mua lại sáu nhà máy phía dưới, quyền bao thầu kinh doanh với các nhà máy từ 8 - 10 năm khác nhau, quyền mua lại chỉ có thể tiến hành trong thời gian bao thầu.

Chính Thái tất nhiên phải đề phòng Việt Tú và Hải Dụ có hiệp nghị ngầm ký với các ban ngành có liên quan ở Hải Châu, một khi quá thời hạn bao thầu, Cẩm Hồ giải tán, Hải Dụ và Việt Tú tổ chức công ty thứ ba mua lại nhà máy giấy, lúc này bọn họ lấy giá ua cổ phần của Cẩm Hồ không phải ngu sao?

Thời gian biểu mua lại lại đẩy về phía trước, càng phát huy được ưu thế tài chính của Chính Thái, nếu không Chính Thái lấy đâu ra cớ dùng hình thức tăng vốn đầu tư tranh đoạt cổ phần.

Chính Thái đề xuất tiện độ mua lại và sát nhập trong 2 năm là 40%, trong ba năm là 80%.

Cứ dựa theo mô hình hiện nay của Cẩm Hồ tiếp tục phát triển, trong vòng ba năm sẽ lấy được quyền kinh doanh tuyệt đại đa số nhà máy giấy quy mô trên ngàn vạn, cho dù tiền mua lại tài sản nhà máy có thấp, nhưng tiền hành sát nhập lên 80% thì số tiền phải dùng cũng kinh người.

Vì đề phong Chính Thái thừa cơ tăng tiền đầu tư gia tăng cổ phần, chỉ có cách ngầm hợp tác với chính phủ đương địa, cố ý hạ giá thật thấp nhà máy giấy, rồi mua lại, nhưng lại khiến Chính Thái ngồi không hưởng lợi.

Trương Khác nghe được nội dung đàm phán, cười nhạt: Chính Thái toan tính hay thật.

Có điều Trương Khác chỉ quan tâm lần này kiếm được bao nhiêu tiền từ Chính Thái.

Đối với Tạ Vãn Tình, Thái Phi Quyên mà nói, bọn họ lo Cẩm Hồ sẽ giống Hải Thái, bị Chính Thái từng bước nuốt gọn, nên tỏ ra có chút do dự, vừa muốn tăng giá mua, vừa muốn tăng điều kiện tăng vốn đầu tư, mua lại, lập chướng ngại ngăn ngừa Chính Thái xâm chiếm.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK