Mục lục
Quan Lộ Thương Đồ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trương Khác chẳng bận tâm tới chi tiết của kế hoạch "trăm thành trăm hiệu", buổi tối y cùng Diệp Kiến Bân ăn cơm với đám Tống Bồi Minh, Lục Dật Quang, ăn tối xong cùng tới công trường xem kiến thiết khu thành phố mới, không hề biết rằng lúc này Trì Tá Tú Tàng đang nghiêm túc hành động nhắm vào Cẩm Hồ.

Lục Dật Quang có thể gọi là nguyên lão ba triều của Hải Châu rồi, từ khi Đinh Hướng Sơn làm bí thư thành ủy thì ông ta đã là phó bí thư thành ủy, rồi tiếp đó Chu Phú Minh, Đường Học Khiêm nối nhau lên làm bí thư thành ủy, ông ta không có cơ hội chấp chính, nói ra ông ta bị liên lụy từ vụ án của Đinh Hướng Sơn.

Trương Khác không rõ trong lòng Lục Dật Quang có oán hận hay không, nhưng y tin Lục Dật Quang nhìn rõ được tình thế, mà chú y lại có quan hệ không tệ với Lục Dật Quang, nên có cơ hội cũng nên thân cận thêm, xa lánh dễ gây oán giận.

Tống Bồi Minh hỏi Trương Khác:

- Đêm cậu không ở lại Hải Châu à?

- Tôi và anh Diệp đều là người có thể thức đêm không thể dậy sớm được.

Trương Khác lắc đầu:

- So với việc sáng sớm mai dậy đi Tân Đình, chẳng bằng đi ban đêm, sáng thong thả bàn việc, không cần cả ngày ngủ gà ngủ gật.

- Vậy bí thư Lục về nghỉ trước đi, tôi tiễn các cậu ấy ra phà.

- Tôi cũng là người thức đêm được, chúng ta cùng ra phà...

Lục Dật Quang tính ra ngang bối phận với Đường Học Khiêm, Trương Tri Hành không cần đi đưa chân Trương Khác, nhưng hiện Cẩm Hồ hiện phải ngẩng đầu nhìn rồi, tiến chân ra phà có là gì đâu.

Bến phà phía nam trấn Ích Long ban đêm vẫn hoạt động như thường, người qua sông không nhiều, chẳng cần phải xếp hàng, chỉ đi 20 phút là đã tới huyện Bắc Hà phía bắc Tân Đình, Đậu Duy Đào, Đào Thư Nghệ đã ở bến phà bên kia đón tiếp đám Trương Khác.

Trương Tri Phi và Lương Quân cũng ở Tân Đình, vốn họ không cần đón Trương Khác, nhưng Đậu Duy Đào đã tới, bọn họ không thể không theo.

Kiếp trước do công việc, Trương Khác tới Tân Đình không phải là ít, người khác thì nghĩ y lần đầu tiên tới đây.

Trương Tri Phi không ngờ phải bồi tiếp Đậu Duy Đào ra bến phà uống gió lạnh, y phục mỏng manh, đứng trên bến phà trống trải, bị gió thổi run cẩm cập, thấy Trương Khác và Diệp Kiến Bân xuống phà, đi tới xoa tay hỏi:

- Sao đêm không ở lại Hải Châu.

Hai ngày vừa rồi Hứa Tư có việc rời Hải Châu, Trương Khác không thể để Diệp Kiến Bân biết ban đêm y mò tới nhà Tạ Vãn Tình, cho nên chẳng thà đi ngay trong đêm, tất cả mọi lời giải thích đều là "bố láo" hết:

- Hình trình eo hẹp quá, cháu chỉ có thể ở lại Tân Đình hai ngày nên cháu tới sớm để nắm bắt thêm tình hình...

Rồi tới bắt tay những người khác:

- Bí thư Đậu, thị trường Đào, biết thế tôi không ở bên kia nói chuyện nhiều như thế, hại hai vị lãnh đạo phải đợi lâu.

- Khác thiếu gia và giám đốc Diệp là khách quý mà, thị trưởng Diêu hôm nay lên tỉnh, nếu không cũng tới đón mọi người.

Đậu Duy Đào mời đám Trương Khác lên bờ, đội xe nghênh tiếp của thành phố xếp hàng trên đó:

- Điều kiện của Tân Đình không bằng Hải Châu, chúng tôi chỉ có biểu lộ thành ý thế này thôi.

Ban đêm gió sông hơi lạnh, Trương Mai mặc chiếc áo gió mỏng, dưới ánh đèn phong thư tha thướt, lông mi trang điểm tỉ mỉ môi tô son đỏ chót, mặc một chiếc áo bó sát, trước ngực lộ ra một vùng lớn da thịt tuyết trắng, chiếc áo gió chỉ che tới gối, chiếc tất màu đen nối liền chiếc giày cao gót khiến cặp chân càng thêm thon thả, tràn ngập vẻ hấp dẫn thần bí.

Cô giái tên Cao Đình xuất hiện hai lần thì lần này lại không xuất hiện, còn có cả hai khuôn mặt lạ, Đậu Duy Đào không có ý giới thiệu, chắc là nhân viên công tác.

Lên bờ rồi mới biết phía Tân Đình vì đón tiếp bọn họ đã đóng cửa bến phà, cả đoàn người muốn qua sông ban đêm phải đợi bên ngoài, hơn mười ảnh sát duy trì trật tự, còn có một đám quan viên y phục đường hoàng xếp hàng đứng chờ, Trương Khác không ngờ Đậu Duy Đào làm ra thế trận lớn như thế, may là ông ta còn biết thói quen của y, không kéo cả đại đội phóng viên tới, Trương Khác dám chắc ông ta muốn thế lắm.

Uy phong thật, Trương Khác thản nhiên thừa nhận, nhưng y biết những người lỡ phà qua sông trong bụng hoàn toàn không dành cho bọn họ lời nào tốt đẹp.

Đào Thư Nghệ thấy Trương Khác và Diệp Kiến Bân nhìn đám quan viên trên bờ, giải thích:

- Bí thư Đậu tới bến phà đón mọi người, chẳng hiểu sao phía huyện Bắc Hà biết được, nên họ kéo tới góp vui.

Trương Khác khẽ gật đầu, y cũng chẳng cảm thấy gì.

Đậu Duy Đào ra chỉ thị:

- Thị trưởng Đào, bảo đồng chí Điền Mưu Đông đi cùng chúng ta, không còn sớm nữa, để các đồng chí khác giải tán đi, có chuyện gì mai hẳng nói.

Điền Mưu Đông là bí thư huyện ủy Bắc Hà, Diệp Kiến Bân đã gặp rồi, Trương Khác thì chưa nhưng cũng biết.

Cho dù không có kinh nghiệm kiếp trước, Trương Khác sao có thể không nghiên cứu nhân sự huyện Bắc Hà cho được.

Trương Mai nghe vậy chạy đi trước truyền đạt chỉ thị, Trương Khác và Đậu Duy Đào đứng trước xe trò chuyện, một lúc sau một nam tử chừng 38 tuổi da đen đúa theo Trương Mai đi tới, hắn ta cao bằng Trương Mai có đi giày cao gót, vóc dáng chắc khỏe, mang tới cho người ta cảm giác trầm ổn, chưa tới 40 tuổi đã thành người đứng đầu một huyện có thể coi là thành công trên quan trường rồi.

Trong tay Trương Khác sớm có tư liệu về hắn, Diệp Kiến Bân và chú y đều tiếp xúc qua, đánh giá cơ bản là khẳng định.

Diệp Kiến Bân gật đầu chào:

- Bí thư Điền, tôi lại tới làm phiền rồi.

- Giám đốc Diệp nói gì thế, tôi chỉ sợ các anh không tới...

Điền Mưu Đông cười ha hả, ánh mắt nhiệt tình nhìn sang phía Trương Khác, nhưng không ai giới thiệu nên không dám tùy tiện đưa tay ra.

Trương Khác không cần người khác giới thiệu, chủ động đưa tay ra nói:

- Làm phiền bí thư Điền phải đợi lâu rồi, sau này còn làm phiền bí thư nhiều hơn, mong bí thư không thoái thác.

Điền Mưu Đông chỉ sợ không có việc gì phiền tới hắn, nghe Trương Khác nói vậy trong lòng rất cao hứng, lại lo Trương Khác chỉ nói lời khách sáo.

Đám Trương Khác có ba chiếc xe theo qua sông, vì biểu thị tôn trọng, y và Diệp Kiến Bân ngồi vào chiếc Audi cũ của Đậu Duy Đào, y chẳng còn nhận ra được là xe sản xuất năm nào, nhìn qua gương chiếu hậu thấy Lương Quân vào chiếc Mercedes của hắn.

Xe đi tới thẳng nhà chiêu đãi chính phủ trấn Đông Sơn, đám Đậu Duy Đào không thể về khuya thế này, đêm cũng ở lại nhà khách luôn, tuy không hề có báo trước, nhưng phía bên Tân Đình đều chuẩn bị chu toàn cả rồi.

Xe tới nhà khách Đông Sơn, trừ Triệu Bằng, Đàm Thiên ra ở cổng còn có cả một đống người nghênh tiếp, trong đó có mấy người xuất hiện ở bến phà, Đậu Duy Đào bảo bọn họ giải tán, nhưng bọn họ không về nhà.

Trong đám đông đó Trương Khác nhìn thấy một người quen, còn định mai kiếm cơ hội tìm ông ta, không ngờ tối nay đã gặp được rồi.

- Phó chủ nhiệm văn phòng chính phủ Mông Học Khánh có ở đây không?

Trương Khác quay đầu lại hỏi Điền Mưu Đông.

Mông Học Khánh là một nhân vật nhỏ không đáng nhắc tới ở huyện Bắc Hà, Điền Mưu Đông có biết nhưng không thân thuộc, đó là thư ký của huyện trưởng tiền nhiệm, trước khi huyện trưởng đó điều đi được nâng nâng lên cấp phó khoa, nhưng huyện trưởng hiện giờ có mâu thuẫn rất sâu với huyện trưởng tiền nhiệm, nên Mông Học Khánh được cho an nhàn tới tận bây giờ, không còn làm phó chủ nhiệm văn phòng chính phủ nữa, tới nhà khách Đông sơn làm phó giám đốc.

Điền Mưu Đông hơi nghi hoặc, nếu Trương Khác biết Mông Học Khánh thì phải biết tình cảnh của ông ta lúc này chứ, nhưng Điền Mưu Đông chưa ngủ tới mức đi hỏi câu này, vẫy tay gọi Mông Học Khánh tới.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK