- Vậy tôi kiếm chỗ ở tạm, tôi đợi bất ngờ của cậu.
Trương Khác không phải là thuận miệng mà nói, trong lòng y sớm đã có tính toán rồi, nói:
- Anh đã xem kỹ bên Sa Điền chữa, ở đó có nhà ở tốt lắm.
Chu Du tất nhiên biết quần thể kiến trúc thời Thanh, nơi đó chắc chắn có chỗ ở không tệ, nhưng hoàn cảnh chỉnh thể của Sa Điền thì lại quá tệ, thêm vào chủ nhân của nó cũng không biết quý trọng, tùy tiện ngăn chia ra phân chia ở, rất là loạn, không phải chỗ ở tốt.
Với hiểu biết của Chu Du với Trương Khác, tất nhiên biết y còn điều giấu chưa nói, chỉ lắc đầu cười, đợi xem xem y còn trò gì nữa.
Thập niên 90, cư danh thành thị vẫn thói quen ở nhà phúc lợi do đơn vị cấp, chỉ có rất ít người giàu lên trước mới bố trí thêm nhà, thêm vào khi đó mua nhà ở nội thành là có thể chuyển hộ khẩu lên thành phố, mới hình thành thị trường nhà thương phẩm hẹp nhỏ tí ti.
Hôm mùng 2 tết thảo luận với Hứa Hồng Bá việc lừa người đầu tư vào khu vực trung tâm Sa Điền, ngoại trừ phát tán tin tức còn phải có một số hành động thực tế khiến người khác hiểu lầm mới được.
Phương pháp hữu hiệu nhất là lấy danh nghĩa của Cẩm Hồ bố trí vài chỗ ở trong ngõ Đơn Tỉnh và phố thị, người có chút đầu não sẽ liên tưởng nhà ở nơi này sẽ mau chóng tăng giá, tới thời điểm thích hợp tung ra tin đồn, cho dù là Chu Phú Minh nghe thấy cũng hiểu lầm Đường Học Khiêm có hành động gì đó.
Một mũi tên trúng nhiều cái đích tội gì không làm? Huống chi trong tay Cẩm Hồ có hơn 200 vạn, không cần gửi ngân hàng ăn tiền lãi.
Biệt thự bên Tiểu Cầm Hồ này chắc chắn là chỗ ở thích hợp nhất ở Hải Châu rồi, đây vốn là nơi chuẩn bị cho các lãnh đạo thành ủy, trị an không thành vấn đề, nhưng mỗi một mình Tạ Vãn Tình ở, không khỏi quá trống trải, phải thuê thêm giúp việc, đầu bếp, còn lái xe vẫn là người luôn lái cho cô.
Trương Khác nói với Tạ Vãn Tình chuyện muốn lấy danh nghĩa Cẩm Hồ chọn vài đại trạch viện có giá trị đầu tư ở ngõ Đơn Tỉnh để mua, đợi thành cải tạo khu Sa Điền, hoàn cảnh bên ngoài triệt để cải thiện, sẽ mời chuyên gia thiết kế về tiến hành cải tạo, giữ lại bề ngoài là kiến trúc cổ, bên trong đương nhiên phải càng mang vẻ hiện đại, thích hợp người ở mới được.
Cho dù Trương Khác không đem hết tính toán trong lòng giải thích ra thì Tạ Vãn Tình cũng không chất vấn gì, Cẩm Hồ chỉnh hợp toàn bộ nghành giấy ở Hải Châu, dù tiền thiếu thật thì 200 vạn cũng chẳng giải quyết được vấn đề, chỉ cần giữ tài chính lưu động nhất định là được, huống hồ còn có 20% cổ phần ở Hải Thái, có thể rút được khoản tiền nhất định, còn lợi nhuận của nhà máy giấy thì đầu tư vào việc không ngừng mở rộng sản xuất.
Chỉ là hiện giờ bộ khung của Cẩm Hồ chưa hoàn toàn được dựng lên, trong thời gian ngắn không tìm được chuyên gia phụ trách việc này.
Trương Khác không lo việc ấy, Hứa Hồng Bá thời gian này tập trung toàn bộ tình thần vào nghiên cứu bảo hộ khu thành cổ Sa Điền, đại trạch nào đáng chú ý một chút là ông sẽ biết.
Còn về giá cả, Trương Khác không muốn so đo chi li, thời này giá đất vốn ở mực thấp nhất, thêm vào Trương Khác vốn muốn nâng giá đất ở Sa Điền, Cẩm Hồ lại không dựa vào đầu tư địa ốc, giá cao thấp một chút không ảnh hưởng gì.
Cho nên chuyện này không cần người có chuyên môn phụ trách, quan trọng là phải làm thật rùm beng, làm một số người biết hành động của Cẩm Hồ, cho họ suy đoán.
Đương nhiên, tâm tư xấu xa này chỉ Trương khác và Hứa Hồng Bá hiểu, những người khác dù Tạ Vãn Tình hay Trương Tri Phi đều không rõ.
Những chuyện này đã định xong, không cần làm cấp tốc nữa. Nhân viên kỹ thuật của Vạn Yến từ ngày 6 tết lục tục tới Hải Châu, trong nhóm người đầu tiên tới Hải Châu còn có một nhân vật khá trọng yếu, Tô Tân Đông phó trưởng phòng sản xuất của Vạn Yến.
Trừ hứa hẹn lương cao cùng trà tiền đổi công ty ra, công việc của vợ và con của Tô Tân Đông cũng nhờ quan hệ điều vào trường trung học Văn Hội khu Thành Nam. Những nhân viên kỹ thuật, quản lý khác đều được Trương Khác sai Lưu Minh Huy giải quyết vấn đề công việc của người thân bọn họ.
Trương Khác dự tưởng giữa năm sẽ sản xuất ra máy mẫu, trước khi nhập đông sẽ sản xuất ra nhóm sản phẩm đầu tiên, như thế việc chọn đất xây dựng cơ sở sản xất là không hiện thực, phương pháp đơn giản nhất là mua một xưởng điện tử.
Trương Khác có tâm tình nghỉ tết, còn chính thức phát triển quan hệ nam nữ với Hứa Tư, Lưu Minh Huy thì thê thảm hơn nhiều, trước năm mới từ Hồng Kong trở về, Trương Khác liền điều cho hắn hai nhân viên phòng kế hoạch, một kế toán, lệnh hắn trù bị công tác tiền kỳ.
Hiện giờ đã khóa chặt mục tiêu một công ty điện tử tên Thanh Đạt ở Thành Nam, công ty này năm ngoái làm một việc không vẻ vang lắm, làm giả máy cat sét của Yến Vũ, bị Yến Vũ đánh tới tận nhà.
Điện tử Thanh Đạt thuộc về xí nghiệp tập thể trấn Ích Long khu Nam Thành, hiệu ích vốn không được tốt, không cần Yến Vũ lôi ra tòa kiện cáo, bản thân đã rơi vào vòng nợ ác tính, cuối năm tiền lương công nhân chưa có.
Quản đốc Trần Cường vốn tưởng rằng tháng Giêng được dễ thở hơn một chút, nào ngờ Lưu Minh Huy liên lạc mấy chỗ Thanh Đạt thiếu nợ, bọn họ ngày ngày tới nhà hắn đòi tiền, còn Lưu Minh Huy chính thức thảo luận với lãnh đạo trấn Ích Long việc thu mua điện tử Thanh Đạt.
Khi Trương Khác ở tỉnh thành, Lưu Minh Huy đã đàm phán đại khái chuyện này, xưởng điện tử Thanh Đạt quy mô ước chừng 30 mẫu, thời đó giá đất công nghiệp rất thấp, có một số nơi vì thu hút thương nhân đầu tư, thậm chí miễn phí sử dụng đất, trấn Ích Long đồng ý do chính phủ trấn tiếp nhận nợ của Thanh Đạt, còn toàn bộ nhà xưởng chuyển nhượng với giá 150 vạn.
Đồng thời nhóm bốn người Tô Tân Đông ngồi tàu hỏa tới Hải Châu. Trương Khác cùng Tương Vi, Lưu Minh Huy mở tiệc tẩy trần cho họ ở nhà hàng Tây Thành, định an bài cho bọn họ tới chỗ ở nghỉ ngơi, Tô Tân Đông nói:
- Chúng tôi ở trên tùa ngủ một ngày một đêm rồi, cả chẳng đường dài rảnh rỗi phát nản, đâu còn tâm tư nào nghỉ ngơi nữa.
Tô Tân Đông lần đầu tiên được gặp Trương Khác, trước đó chỉ được nghe nói, một ông chủ chỉ nghe người ta giới thiệu mà đưa ra tiền lương cao hiếm thấy nếu không phải là loại người đầu óc dễ kích động thì là loại người cực kỳ có khí phách.
Nhưng hai loại người này khó phân biệt rõ ràng được, nếu chẳng phải Trương Khác đã gửi 15 vạn vào tài khoản của hắn, chỉ e Tô Tân Đông chẳng tới đây góp vui làm gì.
Lương của Tô Tân Đông ở Vạn Yến cả năm chỉ có 4 vạn, đó là khoản lương không tệ, cho dù tới Hải Châu lãng phí một năm cũng có sao? Khi rời nhà Tô Tân Đông nghĩ như thế, thậm chí ông ta không muốn vội điều công tác của vợ tới Hải Châu, nhưng bên Hải Châu nhiệt tình như thế, ông ta không tiện từ chối.
Sau khi tới Hải Châu, lần đầu tiên gặp mặt, Trương Khác để lại cho Tô Tân Đông ấn tượng không tệ.
Trương Khác thấy hai người Đinh Hòe, Tô Tân Đông không muốn lãng phí thời gian, bảo Lưu Minh Huy an bài xe tới thẳng xưởng điện tử Thanh Đạt, muốn nghe ý kiến của hai người bọn họ.
Cá nhân Trương Khác rất hải lòng việc chọn lựa xưởng ở trấn Ích Long, nơi này gần khu bảo hộ rừng Tượng Sơn, tất nhiên diện mạo rất tốt, trong lòng Trương Khác trấn Ích Long thích hợp xây thành mới để sinh sống, trên thực tế mấy năm sau, Hải Châu vì theo đuổi hiệu quả kinh tế, không ngờ quy hoạch vùng đất tốt này vào khu công nghiệp ô nhiễm.
Đó là một trong số việc ngu độn nhất chính phủ Hải Châu làm, ngang hàng với việc rỡ bỏ toàn bộ Sa Điền xây dựng lại.
Nếu có thể Trương Khác đương nhiên sẽ cực lực ngăn cản chuyện này xảy ra.
Khi xe đi qua Tượng Sơn, Đinh Hòe không kìm được nói:
- Nhà máy chọn ở gần đây làm tôi thấy đau lòng.
Trương Khác cười:
- Người làm kỹ thuật cũng không phải là người toàn lý trí.
Bên nhà máy Thanh Đạt, sau khi tiếp nhận được điện thoại, trừ Trần Cường ra còn có một phó trấn trưởng tới đón nhóm người Trương Khác tới.
Thanh Đạt thành lập năm 87, hai ba năm đầu còn thịnh vượng, nhưng đi xuống rất nhanh, do không có nhân tài kỹ thuật chính quy, ngay cả một người tốt nghiệp đại học cũng không có, chỉ dựa vào mấy người tốt nghiệp trung học điện tử duy trì được nhà máy, Trần Cường làm được thế là rất khá rồi.
Đinh Hòe và Tô Tân Đông đi quanh nhà máy Thanh Đạt mấy vòng, trừ hỏi Trần Đồng một số vấn đề chi tiết thì không có thái độ, Trương Khác càng không tùy tiện nói lung tung.
Vị phó trấn trưởng kia mang có tính lãnh đạo, thiếu kiên nhẫn, thân thể bị tửu sắc khoét rỗng rõ ràng không có thể lực bằng đám Trương Khác, đi quanh nhà máy hai ba vòng, tốn mấy tiếng liền mà không thấy đám Trương Khác có lấy một lời mang tính định hướng, liền bực bội về văn phòng nghỉ ngơi.
Tới tận khi trời tối, hai người Đinh Hòe mới bày tỏ cái nhìn của mình với Trương Khác:
- Tạm được, có thể chấp nhận, đặc biệt là mấy kỹ thuật viên của nhà máy có thể giúp được việc.
Trương Khác có ý kiến của Tô Tân Đông và Đinh Hòe mới hạ quyết tâm mua nhà máy Thanh Đạt, nói thực cái giá chính phủ trấn Ích Long ra giá không cao, đại khái nguyên nhân là bọn họ nóng lòng thoát khỏi rắc rối của năm ngoái.
Trương Khác thảo luận với Lưu Minh Huy và Tương Vi, liền quay về văn phòng nhà máy, chấp nhận điều kiện của trấn Ích Long với vị phó trấn trưởng kia. Trương Khác không hề ép giá, làm vị phó trấn trưởng kia rất bất ngờ, mặt tỏ vẻ bực bội trông rất khó coi.
Trương Khác bảo Lưu Minh Huy ở lại đại biểu công ty mời lãnh đạo trấn Ích Long ăn cơm, rồi cùng Tương Vi và hai người Đinh Hòe về thành phố trước.
Thuê phòng cho hai người Đinh Hòe trong khách sạn Thành Kiến ở đông cầu Tứ Phượng, trước bữa tối cùng hai bọn họ tới phòng xem qua, Trương Khác nói với Tô Tân Đông:
- Điều kiện thời gian đầu có khó khăn một chút, tạm thời chỉ có thể ở khách sạn, đợi người nhà các vị tới, công ty sẽ giúp thuê phòng. Ngoài ra hiện này công ty chỉ có một cỗ xe đưa đón các vị đi làm.
Tô Tân Đông chưa quen với Trương Khác, nhưng cảm thụ rõ ràng được nhiệt tình chân thành của y, nói:
- Nếu tiện, có thể giúp chúng tôi thuê phòng ở trấn Ích Long được không, cách nhà máy càng gần càng tốt, Lão Đinh là người cứ có việc là quên mất nhà, ở gần nhà máy một chút anh ấy còn có thể về nhà ngủ, không làm văn phòng rối bung bét cả lên...
Trương Khác cười lớn, Tô Tân Đông đưa ra yêu cầu này không nằm ngoài dự liệu của y, bọn họ đều là loại người đặt sự nghiệp lên hàng đầu, liền đồng ý:
- Tôi sẽ bảo Lưu Minh Huy an bài cho hai vị, anh ấy phụ trách đảm bảo hậu cần cho hai vị, đám bảo các vị cùng người nhà ở Hải Châu không cần lo lắng gì về cuộc sống. Giờ không cần vội công tác, tôi bảo Tương Vi đưa các vị đi chơi Hải Châu vài ngày....
Đinh Hòe lắc đầu:
- Chỉ cần chuẩn bị mấy bộ máy tính ở khách sạn là chúng tôi có thể làm việc được rồi, phải xứng đáng với tiền lương công y trả cho chúng tôi. Muốn thăm thú Hải Châu, ít nhất đợi chiếc máy đầu tiên sản xuất ra rồi hẵng hay.
Lời này của Đinh Hòe làm Trương Khác nghe mà nở từng khúc ruột, người làm kỹ thuật thành thực, dễ quan hệ. Nói không chừng phải mời Tống Bồi Minh ăn cơm với đám quan liêu trấn Ích Long
Hai người họ làm kỹ thuật, không giỏi uống rượu, Trương Khác cùng họ ăn cơm ở khách sạn xong tới trung tâm ẩm thực.
Cải tạo trung tâm ẩm thực đã được hai tháng, mới có quy mô sơ bộ, ngược lại tiến độ khu nghỉ ngơi của người dân giữa cầu Tứ Phượng và trung tâm ẩm thực, tiến độ nhanh hơn một chút. Nhưng trời còn chưa chuyển ấm, cây cỏ mới chuyển tới trông còn tiêu điều chưa thành cảnh tượng gì, đoạn sông này đang nạo vét, trong không khí tanh mùi bùn, khưng không còn mùi thối của nhà máy giấy như trước kia.
Lần này Trương Khác lấy tiền bán cổ phần ở Hải Thái ra mua nhà máy điện tử với danh nghĩa cá nhân Trương Khác tại Cty Việt Tú. Dẫn hai người Đinh Hòe tới đây là để họ có thêm lòng tin, Việt Tú nắm 30% cổ phần của Cẩm Hồ không phải là công ty ma.
Hôm nay mới là mùng 6 tết, công trường vào đêm vẫn không nghỉ, Thiệu Chí Cương còn đỡ chứ Ngô Thiện Bảo, Thịnh Thanh những người trực tiếp kinh doanh, nóng ruột chỉ mong trung tâm ẩm thực sớn ngày hoàn thành, liên tục tới đây giám sát công việc.
Trương Khác dẫn hai người Đinh Hòe đi dạo quanh công trường, gặp được Ngô Thiên Bảo mặc áo khoác xanh thẫm, trông hết sức ục ịch, Trương Khác cười nói:
- Áo đẹp thế này mà đề ông chà đạp uổng phí.
Ngô Thiên Bảo cười xòa, chỉ công trường bên ngoài nói:
- Khác thiếu gia, phía ngoài kia cậu có thể giục lão Triệu tranh thủ thời gian chút không, nếu không bên trong này chúng tôi làm xong hết cả lại còn đợi hắn.
- Ông và lão Thiệu còn thân quen hơn cả tôi, ông cứ gọi điện thẳng cho anh ta, à hỏi xem anh ta có thời gian không, tôi giới thiệu vài người bạn cho anh ta làm quen.
- Khác thiếu gia đã gọi, hắn có bận cũng phải tới.
Ngô Thiên Bảo lập tức gọi điện cho Thiệu Chí Cương, thấy Ngô Tôn không cần đợi sai bảo đã gọi người mang bàn ghế tới cười mắng:
- Ngồi xuống đây nói chuyện chẳng phải là mời hai hàm răng đánh nhau hay sao?
Bất kể thế nào Ngô Thiên Bảo thấy con trai gần đây bắt đầu khá lên rồi, không còn dửng dưng chơi bời nữa, biết tới công trường học hỏi vài thứ, mới đầu tay chân còn lóng ngóng, nhưng Ngô Thiên Bảo cảm thấy rất mừng, thế nào cũng tốt hơn ngày ngày đưa tay ra vòi tiền.
Lưu Minh Huy lại tới trước cả Thiệu Chí Cương, hắn vừa ăn cơm cùng lãnh đạo trấn Ích Long về, nói với Trương Khác:
- Tên phó trấn trưởng kia tỏ ra không hài lòng vì chúng ta không ép giá, gặp riêng tôi ám thị hắn có thể giúp ép giá xuống 20 vạn nữa.
Trương Khác lòng nổi lên sự căm ghét, thiên hạ chẳng có bữa ăn nào miễn phí, tên phó trấn trưởng đó tất nhiên hi vọng được bên bọn họ báo đáp, có lẽ hắn hi vọng có 10 vạn chui vào túi riêng? Có điều bề ngoài không hề biểu hiện gì, hỏi:
- Liệu có phải hắn nói thay một người khác?
Trương Khác tất nhiên không vì 20 vạn mà phá hỏng nguyên tắc của mình, nhưng cũng phải đề phòng tiểu nhân khó chơi, dù sao sau này phải làm việc trên địa bàn trấn Ích Long.
- Không rõ nữa.
Lưu Minh Huy lắc đầu:
- Tôi cũng lo lắng điều này.
- Được, tôi biết rồi, chuyện này anh coi như chưa từng xảy ra, tôi sẽ mời Tống Bồi Minh ra mặt.
Trương Khác chỉ biết lắc đầu:
- Cứ làm theo giá trấn Ích Long đưa ra, hạng mục này có thành công hay không không ở 20 vạn đó, không cần vì chút lợi nhỏ mà vỗ béo đám sâu mọt này, càng không thể phá hỏng nguyên tắc của bản thân. Ngoài ra lấy ra một lúc 150 vạn, tài chính sẽ hơi căng, yêu cầu trấn Ích Long cho chúng ta thanh toán làm bốn lần.
Tống Bồi Minh ra mặt, cho dù tên phó trấn trưởng này có chuyển lời thay kẻ khác thì cũng không cẩn lo. Đám người này cho dù có tham lam tới cực điểm cũng không dám há miệng đớp càn, bọn chúng có lẽ sẽ nghĩ bên này đã đả thông quan hệ với Tống Bồi Minh, bọn chúng có mấy lá gan tranh ăn với Tống Bồi Minh?
Đương nhiên nhất định phải biểu thị một chút, sau này cần trấn Ích Long phối hợp tốt mới được.
- Nếu như mời được khu trưởng Tống ra mặt thì hẳn không có vấn đề gì nữa.
Lưu Minh Huy gật đầu, lần này làm việc với danh nghĩa Cty Việt Tú, nhìn bề ngoài không có danh tiếng vang vọng như Cẩm Hồ, nhưng thực tế hai công ty là một thể, hắn không phải lo.
Trương Khác nói lời này nói những lời này là biểu thị lập trường sau này của Cẩm Hồ và Việt Tú, Lưu Minh Huy mặc dù không tán đồng lắm, nhưng nghĩ lại với bối cảnh của Cầm Hồ đúng là không cần lằng nhằng với đám hề lố lăng này.
Trương Khác không để chuyện vặt xen ngang này làm phiền lòng, sau khi Thiệu Chí Cương tới, giới thiệu Tô Tân Đông cho hắn, Đinh Hòe trước kia ở Hải Châu một thời gian, tuy không quen Thiệu Chí Cương, nhưng cũng tính là biết nhau.