- Cậu ba ở Hồng Kông gạt em chiêu đãi đấy!
- Nói gì xa lạ vậy, em cũng theo chị gọi cậu rồi.
Trương Khác chung quy không thể ở trước mặt Đường Học Khiêm bảo Đường Thanh đêm cùng y ngủ một phòng, cũng không thể ban đêm đi tìm Trần Tĩnh di dạo bờ biển theo kiểu bạn bè.
Trương Khác ngồi trên bệ cửa sổ tại phòng ngủ, dựa lưng vào mặt tường đá cẩm thạch lạnh lẽo, hơi nghiêng mặt áp ĐTDĐ vào má, ngưng mắt nhìn mặt biển xanh thẳm dưới ánh trăng ngoài cửa sổ, nói chuyện cùng Hứa Tư:
- Cậu gọi điện thoại cho chị rồi hả?
- À, Hứa Duy gọi điện thoại cho chị rồi, chị mới nhớ tới gọi điện thoại hỏi thăm cậu ba một tiếng.
Ở trong điện thoại, giọng Hứa Tư rất nhẹ nhàng, như đại dương xanh thắm dưới ánh trăng, lặng yên lẻn vào trong tim lại tan ra:
- Mới biết em muốn ủng hộ cậu tăng cổ phần của Hải Liên...
- Trong thành phố lần này đưa ra đích chính sách, công nhân bình thường cũng có thể mua cổ phần, chẳng lẽ chị không muốn ba mẹ nửa đời sau không cần lo lắng vì tiền tài nữa?
Trương Khác ở trong điện thoại hỏi:
- Chị luôn dè dặt quá mức, có cơ hội như vậy cũng không cần chị phải dè dặt nữa, cậu sẽ an bài tốt...Cậu lại thông minh như thế.
- Đương nhiên rồi, mẹ chị nửa mù chữ, ba chị sơ trung thì bỏ học, nếu không phải cậu ba, chị và Hứa Duy có thể đều thi đỗ ĐH Đông Hải, trở thành sinh viên xuất sắc của ĐH Đông Hải sao?
Hứa Tư kiêu ngạo nói:
- Năm nay Tiểu Thiên bỏ danh ngạch vào ĐH Đông Hải, trực tiếp ghi danh vào ĐH Bắc Kinh rồi...
Tiểu thiên là con một của Thi Vệ Trung, nhỏ hơn Trương Khác hai tuổi, nhưng học chỉ thua Trương Khác một lớp, năm nay tham gia thi vào đai học.
- Đừng đắc ý nữa, biết nhà chị một ổ nhân tài rồi.
Trương Khác khẽ cười ra tiếng, còn nói thêm:
- Có cần phân tích với chị, xem có bao nhiêu nhân tài bằng cấp cao trên cả ĐH Bắc Kinh đang làm việc cho em không?
Trương Khác lại lấy thuốc ra hút, vừa nói chuyện với Hứa Tư vừa hút thuốc, nhìn từng làn khói thuốc lơ lửng dưới ánh trăng trong suốt.
Hai ngày kế tiếp là hội hiệp đàm chiêu thương dẫn tư của Hải Châu, Trương Khác đều là bán mệnh cũng phải giúp đỡ, như Trần Văn Thông, Hà Chiếu Khuê, Mã Văn Cừ, Diệp Trăn Dân cùng với các cao tầng chính phủ Hồng Kông, y đều đứng ra đi cùng, Tôn Thượng Nghĩa, Cát Minh Đức, Diệp Kiến Bân cũng đều bớt thời gian tham gia hội hiệp đàm.
Bên Hải Châu tổ chức hơn 40 xí nghiệp phái ra đại biểu, phần lớn đều là xí nghiệp đầu đàn trong các ngành nghề của TP. Hải Châu. Trong đầu Đường Học Khiêm không có tư tưởng tàn dư của chủ nghĩa bình quân, chính sách hắn phổ biến tại TP. Hải Châu chính là làm cho tài nguyên nghiêng về các xí nghiệp chất lượng cao. Lần này cũng không ngoại lệ. Các xí nghiệp dưới cờ công ty cổ phần Hải Châu đã chiếm 1/4 danh ngạch.
Đám người Trần Văn Thông, Mã Văn Cừ, Hà Chiếu Khuê lần này tổ chức hơn 80 Hoa thương Indonesia, các đại biểu của xí nghiệp người Hoa Indonesia tham gia vào hội hiệp đàm lần này đều là các xí nghiệp tương đối xuất sắc tại Indonesia, có tài sản rất cần dời đi và cũng có chất lượng cực kỳ cao.
Chim dậy sớm có trùng ăn, Trương Khác tự nhiên muốn bất công một chút với Hải Châu.
Buổi chiều ngày đầu tiên của Hội Hiệp đàm, Quách Tùng Duyên còn đặc biệt từ Malaysia chạy tới Hồng Kông, gặp mặt với nhóm Đường Học Khiêm.
Tập đoàn Vân Nguyên của Quách thị cũng có đầu tư tại Indonesia, thế cục kinh tế của Malaysia còn chưa có ổn định, khủng hoảng tài chính Châu Á vào tháng 6 năm 1998 đã có thêm dấu hiệu lan tràn, rút khỏi vốn từ Indonesia chuyển dời đến nội địa là quyết định sáng suốt nhất.
Tập đoàn Vân Nguyên đã sớm thực hiện đa nguyên hóa kinh doanh, mà các ngành nghề bên trong hệ thống Cẩm Hồ đều chủ yếu tập trung tại mấy lĩnh vực đó.
Mặc dù Quách Tùng Duyên muốn đầu tư vốn rút khỏi từ Indonesia vào trong hệ thống Cẩm Hồ, nhưng Cẩm Hồ cũng không thể tại trước mắt tập trung tinh lực đi phát triển các ngành nghề ngoài lĩnh vực.
Tập đoàn Vân Nguyên liền muốn lựa chọn người hợp tác khác tại quốc nội, lựa chọn đầu tiên đương nhiên là Hải Châu.
Người biết qua thảm trạng của bạo loạn bài Hoa Indonesia sẽ không khó lý giải sự cấp bách của tư bản người Hoa muốn rút khỏi Indonesia. Mà lúc này cục diện chính trị của Indonesia đang rất rối ren, cũng vô lực đi ngăn cản cục diện này lan tràn.
Đã từng phát sinh trên lịch sử, tư bản Người Hoa rút khỏi Indonesia là hỗn loạn mà bừa bãi, mù quáng mà xung động, càng nhiều người như trốn ôn dịch thoát ly tất cả quan hệ với quốc gia tội ác đó. Công tác tổ chức của thương vụ Cẩm Hồ mặc dù cực kỳ vội vàng, nhưng đã làm rất nhiều công tác.
Kéo tới Diệp Trăn Dân cùng cao tầng lãnh đạo của chính phủ Hồng Kông, mời Trần Văn Thông, Mã Văn Cừ, Hà Chiếu Khuê các lãnh tụ Hoa thương Indonesia đứng ra tổ chức, cũng đã cho các Hoa thương cấp thiết muốn chạy trốn khỏi Indonesia trong hỗn loạn bừa bãi trông thấy ánh rạng đông chói mắt.
Trước đó Đường Học Khiêm lo lắng thời gian hội hiệp đàm hai ngày quá vội vàng, sự thực nhưng chứng minh hắn còn chưa lý giải triệt để tâm tính của các Hoa thương Indonesia bức thiết muốn thoát đi.
Hoa thương Indonesia rất ít người có yêu cầu đề xuất đến nội địa thực địa khảo sát xí nghiệp, hầu như đều là sau khi đối với xí nghiệp Hải Châu có thêm một bước lý giải liền bức thiết thỉnh cầu hợp tác, tiến hành đàm phán thực tế, thậm chí có một số chi tiết còn chưa thể ước định còn có thể trước tiên ký các hiệp ước với điều kiện rộng rãi, để mau chóng dời đi các tài sản vô hình, hữu hình khỏi Indonesia.
Hai ngày sau, Đường Học Khiêm cùng Tô Dật Quần trước tiên về quốc nội, xí nghiệp thành viên của đoàn đại biểu chiêu thương dẫn tư hầu như đều tiến vào đàm phán hợp tác thực tế, tuyệt đại đa số đều bởi vậy muốn ở lại Hồng Kông thêm vài ngày, thậm chí cũng có đại biểu xí nghiệp trong hai ngày liền ký tên lên hiệp nghị hợp tác rồi, mang theo hiệp nghị hợp tác trước tiên trở về quốc nội tiến hành công tác chuẩn bị tiếp nhận.
Trương Khác trước đó phán đoán lần này có thể bàn bạc ra thành quả 300-500 triệu đôla, hai ngày hội hiệp đàm kết thúc không ngoài y sở liệu, chiêu thương dẫn tư lần này của TP. Hải Châu trong thời gian hai ngày đã bàn ra hợp đồng kim ngạch 460 triệu đôla. Năm 98, mục tiêu hàng năm Hải Châu đưa vào ngoại tư cũng chỉ 600 triệu mà thôi.
Ngày 30, hội hiệp đàm kết thúc vào buổi chiều ngày kế, Trương Khác đưa nhóm Đường Học Khiêm, Tô Dật Quần ra sân bay, lần này Đường Thanh cũng sẽ theo Đường Học Khiêm về Hải Châu trước, ngày nghỉ của đại học Hồng Kông đã sớm bắt đầu, Thịnh Hạ đã sớm trở về nội địa. Mấy ngày này cô đều đi theo bên người Trương Khác.
Đi cùng với nhóm Đường Học Khiêm vào đại sảnh chờ máy bay. Đây là sân bay quốc tế Hồng Kong năm nay mới bắt đầu đưa vào sử dụng.
Những năm gần đây, số lần bay đến Hồng Kông cũng nhiều, trước đây Trương Khác đã quen với sân bay Kai Tak. Đứng ở đại sảnh chờ máy bay còn có chút cảm giác ngơ ngẩn lúng túng.
Tự có nhân viên giúp nhóm Đường Học Khiêm tiến hành thủ tục kiểm tra. Trương Khác đừng với nhóm Đường Học Khiêm trong đại sảnh rộng rãi sáng sủa nói chuyện, nghe được có người lớn tiếng gọi tên của Đường Học Khiêm:
- Bí thư Học Khiêm, bí thư Học Khiêm... Thị trưởng Tô...
Trương Khác trong lòng đang suy nghĩ xác suất Đường Học Khiêm gặp phải người quen ở sân bay Hồng Kông nhỏ bao nhiêu, quay đầu nhìn qua, một trung niên béo trắng đang bước nhanh qua bên này, vừa đi vừa phất tay, bên người hắn còn đi theo một thanh niên đeo kính, ngoài 30 tuổi.
Trương Khác thấy Đường Học Khiêm cũng vẻ mặt nghi hoặc, nhưng Tô Dật Quần lại có phản ứng trước:
- A, đó không phải là bí thư Thành ủy Tân Đình Khám Duy Đào sao, sao hắn cũng vừa lúc ở Hồng Kông, có phải là ngồi chung máy bay với chúng ta trở về không?
Công việc hợp tác kinh tế ở khu vực lưu vực Tiểu Giang, giai đoạn hiện tại vẫn chỉ là bắt đầu đàm phán của các bộ môn cấp tỉnh hai vùng Đông Hải, Giang Nam. Mặt khác là giữa ba thành phố Kim Sơn, Kiến Nghiệp, Huệ Sơn tiến hành đàm phán hợp tác kinh tế khu vực. Tân Đình, Hải Châu tạm thời còn chưa tham gia.
Mặc dù Trương Khác chưa cùng quan viên chính của TP. Tân Đình gặp mặt qua, nhưng cũng không thể nói không nhận ra, nhưng loại nhận thức ở khu vực xa lạ, gặp phải cũng rất khó nói.
- Bí thư Khám cũng ngồi cùng máy bay với chúng tôi về nội địa sao?
Đường Học Khiêm cười nắm tay với Khám Duy Đào, tuy nói Hải Châu, Tân Đình phân ra thuộc hai tỉnh, nhưng giữa hai thành phố chỉ cách Tiểu Giang, quan viên hai vùng qua lại cũng coi như mật thiết. Đường Học Khiêm cũng là tại sân bay chợt thấy Khám Duy Đào nên nhất thời chưa kịp phản ứng.
- Chúng tôi vừa mới đến Hồng Kông, biết bí thư Học Khiêm cùng thị trưởng Tô muốn ngồi máy bay này về nội địa, chúng tôi cũng ở đây chờ mọi người...
Khám Duy Đào tha thiết nắm tay với Đường Học Khiêm, nắm đã lâu nhưng chưa buông ra, lại duỗi một tay qua nắm tay Tô Dật Quần.
Đường Học Khiêm cũng không có tự đại cho rằng bản thân có tư cách làm cho Khám Duy Đào sau khi xuống phi cơ đặc biệt đến đại sảnh chờ mình, chỉ là vì chào hỏi với mình vài câu.
Lúc này thanh niên đi theo Khám Duy Đào gọi điện thoại báo những người khác đến nơi đây tập hợp, xem ra vì tóm được hai người họ, đều rải nhân viên đi theo khắp đại sảnh chờ máy bay rồi.
- Vị này chính là Khác thiếu gia đại danh đỉnh đỉnh của Cẩm Hồ đúng không?
Khám Duy Đào nắm được tay của Đường Học Khiêm, Tô Dật Quần, quay đầu làm bộ mới nhìn thấy Trương Khác, trên mặt mang theo chút ngạc nhiên, thần sắc mừng rỡ, lơ đãng buông tay Tô Dật Quần ra, duỗi qua muốn nắm tay Trương Khác:
- Ngưỡng mộ đại danh đã lâu, tháng trước tôi đã bị tỉnh trưởng Lương giáo dục một phen rồi -- Tân Đình là hàng xóm với Hải Châu, lại không biết học kinh nghiệm của Cẩm Hồ, bị tỉnh trưởng Lương giáo dục một phen, nhưng vẫn nóng lòng muốn gặp mặt cậu một lần để mà nghe lời giáo dục của cậu, lại sợ cậu không có thời gian. Lần này xem như là tôi nắm được cơ hội rồi... Ngày hôm nay xem như là thật sự nhận thức được Khác thiếu gia của Cẩm Hồ rồi!
Nếu nói vô sỉ, quan viên quốc nội là mỗi người một vẻ, không quản cấp bậc cao thế nào, đều có thể nhìn qua không thấy vết tích bày ra tư thái thân mật khiến người khác không thể nào cự tuyệt như vậy. Nói thật chứ, Trương Khác chưa hẳn có thể làm ra loại trình độ này.
Những lời này của Khám Duy Đào đã tiết lộ "thiên cơ" rồi, họ ở đại sảnh để bắt Đường Học Khiêm, thật ra là chờ Trương Khác. Trương Khác đương nhiên cũng sẽ không ngờ nghệch đứng ở đại sảnh thực sự giáo dục Khám Duy Đào học tập kinh nghiệm của Cẩm Hồ.
Trương Khác thu liễm thần thái, cùng Khám Duy Đào nắm tay qua liền kiên quyết rút trở về, cười nói:
- Chút ác danh ấy của tôi, bí thư Khám cứ tha cho tôi đi, không cần ở tại sân bay Hồng Kông lớn tiếng tuyên dương ra đâu...
Lúc này, có ba nam nhân trung niên tới hội hợp. Khám Duy Đào thân thiết giới thiệu từng người cho nhóm Đường Học Khiêm, Trương Khác:
- Vị này chính là phó thị trưởng Đào Thư Nghệ, phụ trách chiêu thương dẫn tư của Tân Đình, là Thường ủy trong thành phố...
Đều nói dưới địa đồ lộ dao găm, Khám Duy Đào lại khai môn kiến sơn, không chút nào che giấu ý đồ ở trong đại sảnh sân bay chặn người.
Lúc này lại có hai cô gái chạy tới, là nhân viên của ban Thành ủy Tân Đình.
Trương Mai khoảng 30 tuổi, vóc dáng không cao, nhưng rất cân xứng, khuôn mặt thanh tú, môi hồng hào hơi dày, làm cho thiếu phụ này tăng thêm chút gợi cảm, không chừng là một nhân vật phong lưu.
Cao Tình 22-23 tuổi, trên người tràn đầy khí tức thiếu nữ thanh xuân, khi cười lên lộ ra hai má lúm đồng tiền, dáng vẻ tươi tắn.
Thấy được trong đội ngũ của Tân Đình còn có hai người phụ nữ này, trong lòng Trương Khác cũng phải cảm khái cơ cấu Chính phủ cũng là một nơi tốt để Kim ốc tàng kiều. Khám Duy Đào cũng không che giấu ý đồ họ xuất hiện ở chỗ này, chính là khẩn cấp chạy tới để chia một miếng bánh gato ngon ngọt hấp dẫn.
- Tin tức của họ cũng linh thông thật.
Địch Đan Thanh đứng ở bên cạnh Trương Khác nhỏ giọng nói, ánh mắt nhạy cảm của cô có thể nhận ra Trương Mai tại TP. Tân Đình đảm nhiệm nhân vật như của cô tại Tân Vu, sẽ tự nhiên sinh ra chút cảnh giác, có thể nói là địch ý cũng thoả đáng:
- Chúng ta cũng chưa chính thức thông báo cho phía chính phủ Tân Đình mà.
Trương Khác nắm tay với Trương Mai, tay vừa tiếp xúc liền cảm thấy rất ấm áp, nghĩ thầm Địch Đan Thanh nhìn như mị diễm, nội tâm chính là có phần cương liệt.
Một nữ tử xinh đẹp không có chỗ dựa vững chắc, có thể ở trong cái ao quan trường gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn, gặp được một người như Địch Đan Thanh thì có thể nói kỳ tích rồi.
Trương Khác cũng sẽ không hy vọng xa vời kỳ tích cũng có thể phát sinh ở trên người thiếu phụ phong lưu trước mắt.
Sau khi nhóm Đường Học Khiêm, Tô Dật Quần đăng ký thủ tục hoàn tất, cùng các quan viên TP. Tân Đình hàn huyên chốc lát liền vội vàng đi qua cánh cửa kiểm tra, Đường Thanh cũng lưu luyến đi theo sau cha.
Trong TP.Tân Đình, lần này chỉ có bí thư Thành ủy Khám Duy Đào, phó thị trưởng Thường vụ Đào Thư Nghệ dẫn vài nhân viên của Chính phủ chạy tới Hồng Kông, ngoài ra không có những người khác. Họ cũng vừa mới xuống phi cơ không lâu, không biết từ đâu biết được tin tức ngày hôm nay nhóm Đường Học Khiêm sẽ về Kiến Nghiệp, liền chạy tới đại sảnh chờ máy bay ôm cây đợi thỏ, chặn lại nhóm Trương Khác.
Lần này Tống Bồi Minh ở lại Hồng Kông phụ trách công tác chiêu thương dẫn tư một đoạn thời gian, đi cùng Trương Khác qua đây tiễn Đường Học Khiêm. Đợi nhóm Đường Học Khiêm đi khuất nhìn không thấy bóng hình, hắn mới cười nói với Đào Thư Nghệ bên cạnh:
- Các anh cũng thính tai thật đấy, từ đâu biết được tin tức vậy?