Từ Ấn Độ ra, ở Châu Á còn có những con mồi béo đó là hai con rồng lớn và bốn con rồng nhỏ.
Năm 97, quy mô thương mại đối ngoại trong nước tương đương với Hàn Quốc, nhưng nội địa mở một khe cực hẹp cho thị trường tài chính, đám cá mậpmuốn chui vào phải mất hai ba năm mới thành công.
Đná là nơi Nhật Bản đầu tư lớn nhất, nên ắt bị liên lụy kiến kinh tế suy thoái, thời gian này thị trường tài chính Nhật Bản chấn động liên tục,nhưng quy mô kinh tế Nhật Bản cực lớn, lượng dự trữ ngoại hối USD đứngđầu thế giới, đám cá mập nuốt nổi không?
Vậy chỉ còn lại bốn con rồng nhỏ Singapore, Đài Loan, Hong Kong, HànQuốc, quy mô kinh tế tầm trung, lượng dự trữ ngoại hối không quá lớn.
Nick Leeson nói:
- Trước đó Hong Kong là một cơ hội rất tốt.
- Hong Kong thì không cần tính tới nữa.
Trương Khác nói thẳng thừng luôn:
- Hợp tác lâu như vậy rồi tôi không muốn giấu anh nữa, bốn chúng tôi có quan hệ rất sâu với Ái Đạt.
- Hả?
Diệp Kiến Bân vốn được Nick Leeson giúp đỡ mới rửa sạch được gần 1 tỷHKD gửi vào tài khoản bí mật, Nick Leeson ngốc đến mấy cũng biết số tiền này từ Hong Kong chuyển ra, chỉ là không biết bọn họ có quan hệ mậtthiết với điện tử Ái Đạt:
- Mọi người đã làm một chuyện làm đám cá mập tà chính cực kỳ tức giận đấy.
- Bất kể về công hay về tư chúng tôi không thể kiếm lợi từ thị trường tài chính Hong Kong được.
Trương Khác cười nói:
Chỉ số Hang Sheng Index sụt giảm khởi nguồn từ công bố ngày 11 tháng 7của điện tử Ái Đạt, khiến cho đám cá mập mất đi mục tiêu công kích tuyệt hảo.
Người sáng suốt có thể nhìn ra đó là chính phủ TW sớm đã cảnh giác vớicơn bão tài chính ĐNÁ, Nick Leeson cũng nhìn thấy được bóng dáng chínhphủ TW ẩn sau đám Trương Khác, Diệp Kiến Bân.
Gạt đi đề tài này, Cát Minh Tín hỏi:
- Vậy bỏ đi Hong Kong, mục tiêu tiếp theo của đám cá mập là gì?
- Hàn Quốc.
Trương Khác nhìn đồng hồ, sợ Hứa Tư đợi quá lâu, nói luôn:
- So với cứ đi săn khắp nơi không mục tiêu, chẳng bằng chúng ta cố gắng hết mức tập trung vào đồng won.
Trương Khác bỏ đám Diệp Kiến Bân lại khách sạn Bán Đảo, đi tầu điện ngầm trới Trung Hoàn, bóng đêm rực rỡ mê người, gió biển mang theo mùi tanhlan tỏa khắp thành phố.
Đi vào nhà hàng Âu Cát Sĩ, bên tai truyền tới tiếng đàn cầm đê mê, côgái đánh đàn đứng sân khấu đặt góc nhà ăn mặc lễ phục mày đỏ sậm, tưthái ưu nhã mê đắm.
Từ khi cơn bão tài chính bùng phát tới nay, nhà hàng cao cấp ở Trung Hoàn vắng khách hơn nhiều.
Trương Khác nhìn một cái thấy ngay Hứa Tư ngồi ở bàn gần cửa sổ, mặc âuphục màu quít, lộ vai thơm trơn mịn, hai cánh tay đặt trên bàn dải khănmàu xanh lam, trông càng trắng muốn như ngọc, tay cầm bút chì, vừa giảndị vừa cao nhã, đủ thu hút mọi ánh mắt của nam nhân xung quanh.
Trương Khác nhẹ nhàng đi tới, ôm lấy Hứa Tư từ đằng sau, tham lam hítmùi thơm cơ thể cô cho những bõ ngày nhung nhớ, mấy giây sau mới đi tớighế ngồi đối diện:
- Đợi em lâu chưa?
- Không lâu.
Hứa Tư cầm di động trên bàn lên xem thời gian:
- A, 9 giờ rồi cơ à, cứ mải nghĩ lung tung không cảm thấy thời gian trôi đi.
- Chị đang vẽ gì đấy?
Trương Khác đưa tay ra định lấy khăn ăn Hứa Tư vẽ lên đó, nhưng bị cô giữ tay lại:
- Chưa xong, cậu chọn món thay tôi trước đi.
Trương Khác gọi phục vụ tới chọn món, rồi ngoẹo đầu nhìn Hứa Tư vẽ, thấy con phố dài với ngôi nhà có ban công, Hứa Tư bị Trương Khác chăm chúnhìn, không vẽ được nữa, đẩy giấy ăn cho y:
- Đó là Vườn Sồi mà thời gian qua cậu chẳng quan tâm, còn đây là thiếtkế ngõ Học Phủ, đã bắt đầu thi công rồi, cậu muốn sửa cũng không kịpđâu, cậu thấy sao?
- Muốn sửa cũng không kịp vậy chị đưa em xem là ép em khen chị à?
Trương Khác thực sự không quản tới chuyện của Thế Kỷ Cẩm Hồ, cho nên dùđã thi công, y chưa nhìn thấy phương án thiết kế của Hứa Tư là gì, cầmgiấy ăn lên xem một lúc, cười nói:
- Đây là phương án chuẩn xác rồi.
- Thật chứ.
Hứa Tư hớn hở nhìn Trương Khác:
- Không được nói cho tôi vui đâu đấy.
- Chuyện này à...
Trương Khác kéo dài giọng ra:
- Dù sao thì cũng đã thi công rồi, chị còn bận tâm gì nữa.
- Hứ.
Hứa Tư vờ giận lườm Trương Khác, gò má trắng muốt như tuyết đầu đông ánh chiếu mặt trời, đôi môi ướt át như nụ hoa đẫm sương xuân tràn đầy sứcsống cong lên kháng nghị Trương Khác trêu mình:
- Tôi có học thêm thiết kế kiến trúc, nhưng chỉ là sở thích thôi, không tự tin lắm, cậu nói nghe xem...
Hứa Tư dùng giọng nũng nịu hiếm thấy, làm Trương Khác nghe mà xương cốt mềm hết cả ra.
Trương Khác đưa tay ra vuốt gò má của Hứa Tư:
- Phố dài kiểu cổ tương đương với ngõ Học Phủ kéo dài gấp đôi, ban côngvắt qua đường lại lần nữa làm diện tích ngõ tăng thêm, không mời chị làm nhà thiết kế, bọn họ đúng là mù mắt, còn phải để em ám thị mấy lần...
Hứa Tư che miệng cười, mắt cong vút, chớp mắt đó cô như sáng bừng lên che lấp mọi ánh sáng xung quanh.
Ăn cơm xong, hai người tay trong tay đi dạo dưới bóng đêm mê ly của Trung Hoàn.
Không chỉ cải tạo ngõ Học Phủ, kiến thiết quy hoạch Vườn Sồi, TrươngKhác đều đã nói phải tuân thủ ý đồ của Hứa Tư, hai tháng qua quá nửathời gian Hứa Tư đều ở Kiến Nghiệp, Trương Khác cũng hai lần tới KiếnNghiệp, đều đi cùng với Đường Thanh, chẳng dừng lại chứ nói gì tới đixem tiến triển của Vườn Sồi.
Hứa Tư hết sức hứng thú bàn luận chủ đề này, Trương Khác vừa đi vừa nghe cô nói về ý tưởng kỳ diệu của mình.
Ý định ban đầu của Trương Khác là muốn dùng kế hoạch Vườn Sồi khơi lên ý chí sáng tạo của người trong nước, tất nhiên không thể làm trầm lắngnhư các khu công nghiệp, hơn nữa mộng tưởng xem ra không thực tế củaHứa Tư, Trương Khác sẵn lòng nhận lấy.
- Nói không chừng tôi có thể thành lập một cái phòng thiết kế đấy.
Hứa Tư nói có vẻ không chắc lắm.
Trương Khác nhìn trong mắt Hứa Tư tựa hồ có ngọn lửa đang bốc cháy, nắmbàn tay hơi lạnh vì mồ hôi của cô, lần trước ở Huệ Sơn cô từng nói mởquán bar quán cà phê ở những thành phố mình dừng chân, Hứa Tư rất ít khi bốc cháy vì mộng tưởng của bản thân.
- Không được sao, chỉ là thiết kế kiến trúc phụ trợ thôi, dù sao cũng đâu tranh được với nhà thiết kế chính quy.
Thấy Trương Khác không nói, Hứa Tư tự đánh trống rút lui trước, giọng nhỏ lí nhí:
- Có tranh cũng không được...
- Em đang nghĩ chị liệu có đồng ý để em làm cộng tác hay không?
Trương Khác vòng tay ôm lấy chiếc eo nhỏ của Hứa Tư, nhìn vào đôi mắt mỹ lệ của cô:
- Nếu muốn đem quần thể kiến trúc trong mộng tưởng thể hiện ra, còn bộphận chuyên nghiệp do chuyên gia xử lý, em cũng rất khao khát được thấy.
- Được à?
Mắt Hứa Tư sáng lên.
- Muốn em nói thật chứ?
- Ừ!
Hứa Tư nhìn Trương Khác mong đợi.
- So với người khác, em càng thích kiến trúc mộng tưởng của chị hơn, mặc dù chúng ta chưa thể hoàn toàn làm theo ý muốn. Nhưng ở mộng tưởng nàyxa xỉ một chút, em không thấy có gì không được.
- Vậy bên phía Việt Tú thì làm sao?
Hứa Tư lại có chút do dự, cô gần như có thể tưởng tượng ra lúc mình tập trung toàn bộ tinh thần vào công tác thiết kế.
- Không sao cả, ném cho người khác là được.
Trương Khác biết Hứa Tư vì mình mới một mình tới Hong Kong, về sau mìnhđem đại bộ phận cổ phần chuyển cho Tạ Vãn Tình, đại khái cô ngốc nàyngại không nói muốn rời đi. Nếu như cô đã nghĩ ra chuyện mình muốn làm, Trương Khác đương nhiên không trói buộc cô vài Việt Tú.
Hứa Duy hạ tuần tháng sáu về Kiến Nghiệp bảo vệ luận văn tốt nghiệp, rồi tới Đài Loan hội họp với Tôn Tĩnh Hương, Giang Đại Nhi. Trương Khácliền cùng Hứa Tư trở về căn nhà gần ĐH Hong Kong.