- Em này thật ra cũng có tư cách đến những nơi càng cao hơn...
Lúc này mọi người đều tụ tập trong tiệm Internet, cũng mặc kệ Thời Học Bân tại bệnh viện chết sống thế nào, vô tâm thảo luận giá của mấy chỗ ăn chơi tại Kiến Nghiệp.
Nói đến việc này, Trương Khác lại nhớ tới một việc còn chưa xảy ra tại ĐH Đông Hải: nam sinh của một KTX tốt nghiệp khóa 99 bỏ 1000 đồng dẫn gái về KTX, khiến cho em này rời khỏi vào sáng sớm hôm sau, thể lực bị hao tổn nghiêm trọng mà ngất tại trước cổng trường.
Không biết qua hai năm nữa còn có thể theo quỹ tích lịch sử mà xảy ra chuyện hoang đường như vậy hay không. Tuổi trẻ luôn phóng túng vô độ như thế, hỗn loạn mà hoang đường có thể mới là nét đặc biệt chân thực của tuổi trẻ.
Thi Tân Phi còn nói buổi trưa tại bệnh viện quân y thấy được vài tiểu hộ sĩ đẹp đến động lòng người, nói là nếu không có việc gì thường đến bệnh viện thăm Thời Học Bân, Mông Nhạc thở dài một hơi, nói:
- Tiểu tử Thời Học Bân không đáng phải vậy.
- Có gì mà đáng hay không.
Trương Khác nhàn nhã gác chân lên bàn làm việc, vừa cười vừa nói:
- Có cần tao kể cho tụi mày nghe chuyện xấu của tiểu tử Đỗ Phi hồi học cao trung hay không?
Nhìn phản ứng khoa trương của Đỗ Phi làm bộ muốn xông qua, Trương Khác cười ha ha.
Tịch Nhược Lâm đẩy cửa đi vào, bị khói thuốc lượn lờ trong phòng quản lý chật hẹp làm ho sặc sụa, lúc này bọn Trương Khác mới nghiêm trang không nói đến đề tài vừa rồi nữa.
- Hải Túc nói lát nữa sẽ cùng chúng ta đi thăm Thời Học Bân. Cô gái tên Tiểu Y kia vẫn là Hải Túc giới thiệu cho Thời Học Bân quen, xảy ra chuyện như vậy, ảnh cũng rất băn khoăn. Ảnh vừa mới đi tìm Hồ Kim Tinh rồi, đã dạy bảo cho nó một trận, Hồ Kim Tinh đáp ứng chi tiền viện phí...
Đỗ Phi nghiêng đầu nhìn Trương Khác, Trương Khác nghĩ thầm Vương Hải Túc nếu đi dạy bảo Hồ Kim Tinh thì đúng là có quỷ. Hắn đứng ra muốn bãi bình chuyện này, chẳng qua cũng là muốn lấy lòng bên kia, nhưng lại muốn ra vẻ ngang lẫm liệt, công chính vô tư đến đây muốn thuận lợi cả đôi bên.
Vương Hải Túc coi như là có chút năng lực, chí ít diện mục của hắn, bọn Mông Nhạc, Thời Học Bân rất khó nhìn thấu, không chừng Thời Học Bân thấy được Vương Hải Túc còn có thể tự trách nữa, trong lòng Trương Khác là nghĩ như vậy, nhưng vẫn thản nhiên cười nói với Tịch Nhược Lâm:
- Cũng được.
- Hải Túc đang ở dưới lầu, tôi đi gọi ảnh lên đây? - Tịch Nhược Lâm cao hứng nói.
- Bỏ đi, nơi này chật hẹp, chúng ta cứ đi xuống đi, dù sao ăn xong cơm tối mới đi thăm Thời Học Bân.
- Được rồi, mọi người mau xuống đi. - Tịch Nhược Lâm ngại khói thuốc trong phòng quản lý, liền đi ra ngoài trước.
- Tính cái chó gì đây, giới thiệu một cave cho Thời Học Bân quen...
Đổng Dược Hoa tức giận bất bình nói.
- Bỏ đi, rõ ràng là quen ở hộp đêm, Thời Học Bân còn tưởng là thật, có thể trách ai?
Trương Khác đưa số ảnh chụp tư liệu cho Đỗ Phi cất đi, lại phân phó bọn Đổng Dược Hoa:
- Nhưng ở trước mặt Vương Hải Túc, mọi người phải ngậm chặt miệng một chút. Nếu thật sự có chuyện gì, hắn vẫn sẽ giúp bọn Hồ Kim Tinh... Lần này cho qua.
Trương Khác cũng là để cho Vương Hải Túc có cơ hội ở trước mặt Hồ Kim Tinh tranh công.
Đổng Dược Hoa nói:
- Vương Hải Túc hình như rất quan tâm đến mày, lơ đãng thường hay nhắc tới mày lắm.
Trương Khác cười cười, cũng sẽ không cảm thấy ngoài ý muốn, sau đó cùng mọi người đi xuống lầu.
Tìm một nhà hàng ngay ở ngõ Học Phủ dùng cơm, Đỗ Phi kéo tay Vương Hải Túc cùng vào phòng bao của nhà hàng, thân thiết vô cùng nói:
- Anh Vương, đã thương lượng rồi, bữa cơm này cứ coi như bọn em mời anh...
Khi dùng cơm đều lòng đầy căm phẫn chỉ trích Hội Sinh viên súc sinh, đề tài tự nhiên không kéo tới được công viên phần mềm.
Ăn cơm xong phải cùng nhau lái xe đi thăm Thời Học Bân, Vương Hải Túc có một xe, Trương Khác không bảo Phó Tuấn lái xe theo, chỉ là bảo hắn lái Mercedes Benz đậu ở dưới lầu nhà hàng.
Khi Phó Tuấn tới đưa chìa khóa xe, Vương Hải Túc còn chưa có lưu ý, đợi ăn cơm xong thấy được chiếc Mercedes Benz S600 đậu ở trước nhà hàng, Vương Hải Túc trợn tròn cả mắt.
Trương Khác mỉm cười, giơ ra chìa khóa trong lòng bàn tay, nói:
- Xe của tổng giám đốc tập đoàn Cẩm Hồ, Vườn Sồi cũng có một chiếc, tôi và Đỗ Phi cũng xin lâu lắm rồi mới mượn được chạy cho đã. Anh có muốn thử không?
Nói như vậy cũng là cố ý dời đi lực chú ý của Vương Hải Túc, mình cử đến ĐH Đông Hải đi học vẫn là lấy danh nghĩa của Cẩm Hồ cùng ĐH Đông Hải nhúng tay vào. Nếu Vương Hải Túc tốt nghiệp còn ở lại trường dạy hai năm, mấy tin tức này hắn muốn hỏi thăm cũng không thể gạt được hắn.
Vương Hải Túc đương nhiên sẽ không cự tuyệt, lập tức đổi chìa khóa xe với Trương Khác. Hắn kéo Tịch Nhược Lâm vào trong Mercedes Benz, còn có Đổng Dược Hoa, Thi Tân Phi cũng đều ngồi vào trong xe Mercedes Benz,. Trương Khác cùng Đỗ Phi, Mông Nhạc thì lái xe Golf của Vương Hải Túc.
Đổng Dược Hoa cùng Thi Tân Phi muốn làm bóng đèn, liền cùng nhau vào ngồi ghế sau của xe Mercedes Benz, Đổng Dược Hoa thấy ghế sau xe có một xấp tài liệu liền nói:
- Ai bỏ đồ trên xe nè?
Vương Hải Túc quay đầu lại nhìn thoáng qua, hắn vừa mới nghe Trương Khác nói đây là xe cấp cho tổng giám đốc tập đoàn Cẩm Hồ, bên Kiến Nghiệp cũng chỉ có một chiếc, nghĩ thầm tài liệu không chừng là nhân vật quan trọng nào đó của Cẩm Hồ tại Kiến Nghiệp bỏ quên.
Vương Hải Túc làm bộ vô ý quay đầu lại cầm lấy tài liệu trong tay Đổng Dược Hoa. Hắn hạ cửa kính xe xuống, nhìn bọn Trương Khác ở phía trước đã khởi động xe xuất phát, liền ném tài liệu lên chỗ đồng hồ đo trước mặt và nói:
- Đợi đến bệnh viện rồi đưa cho Trương Khác, Đỗ Phi giữ...
Miệng mặc dù nói như vậy, nhưng một quyển tài liệu thiếu hứng thú như thế, đối với hắn lại có lực mê hoặc không đỡ được, đáng tiếc ba người Tịch Nhược Lâm, Đổng Dược Hoa, Thi Tân Phi đều ở trong xe, hắn cũng không thể mở ra xem một chút, không chừng bên trong chính là một phần tài liệu cơ mật ẩn chứa thương cơ vô hạn.
Vương Hải Túc ở trên đường lái xe cố ý đi chầm chậm, khi chạy tới bệnh viện thì bọn Trương Khác đã vào trong tòa nhà rồi. Vương Hải Túc cầm tài liệu vứt trong xe cùng Tịch Nhược Lâm, Đổng Dược Hoa, Thi Tân Phi đi vào trong bệnh viện. Khi lên bậc thang, như nhớ tới cái gì, Vương Hải Túc nói với Tịch Nhược Lâm:
- Chúng ta tay không vào thăm không phải là không được tốt lắm sao?
Hắn lại nói với Đổng Dược Hoa, Thi Tân Phi:
- Mọi người lên lầu đi, tôi cùng Nhược Lâm đi ra ngoài mua chút đồ...
Cũng không đợi hai người Đổng Dược Hoa, Thi Tân Phi nói cái gì, liền kéo Tịch Nhược Lâm đi về bên hông phía đông bệnh viện, bên ngoài có mấy cửa hàng bán hoa, tiệm trái cây. Đi tới cổng bên hông, Vương Hải Túc sờ sờ túi quần, nói:
- À, anh để quên điện thoại trong xe rồi.
Hắn liền đưa chìa khóa xe cho Tịch Nhược Lâm:
- Em đi giúp anh lấy điện thoại cái, chắc là để trên chỗ đồng hồ đo, anh đi ra ngoài mua giỏ trái cây...Mọi người cứ chờ anh ở chỗ cầu thang, nhanh thôi.