Chiếc Toyota Crown của Triệu Cẩm Vinh đi qua phía trước, Phó Tuấn nhắc Trương Khác một tiếng.
Triệu Cẩm Vinh có một trang viên tư nhân ở gần đây.
Trương Khác khoanh tay trước ngực chẳng buồn để ý, hai ngày trước y được Hứa Thụy Binh cho biết tập đoàn Tân Thành ở Tân Gia Pha đề xuất yêu cầu rút đầu tư khỏi Cẩm Thành.
Khi Cẩm Thành khai phát Tây Sa Điền, tập đoàn Tân Thành trái phiếu công ty ngắn hạn đầu tư vào 300 triệu, đại khái khi đó Triệu Cẩm Vinh không ngờ chuyện khai phát tới giờ vẫn chưa xong.
Tới đường Tân Đình, thế mưa giảm hẳn, bầu trời đột nhiên bừng sáng, Triệu Cẩm Vinh có lẽ nhìn thấy xe của Trương Khác, giảm tốc độ đợi.
Dù vẫn có giọt mưa lớn lộp độp rơi, song thế mưa nhỏ đi rất nhiều, Triệu Cẩm Vinh thò đầu ra khỏi xe, nước mưa chảy từ trán xuống, trông có chút khốn đốn.
Dẫu thễ nào thì ông ta cũng được coi là một kiêu hùng ở Hải Châu, đành người không đánh vào mặt, Trương Khác bảo Phó Tuấn đỗ xe bên đường xem ông ta muốn nói gì?
- Tạ gia muốn tới Hải Châu cắt lúa mạch rồi.
Triệu Cẩm Vinh nhìn thanh niên còn ít tuổi hơn con mình, người có thể dậm chân làm Hải Châu rung chuyển, tức thì trong lòng trào dâng rất nhiều tình cảm phức tạp:
- Tạ gia muốn tới Hải Châu cắt lúa mạch rồi.
Nhìn đôi mắt lạnh nhạt của Trương Khác, nhất thời không biết nói gì, đành lập lại lần nữa, tin rằng y có thể hiểu hàm nghĩa trong câu đó.
- Vậy thì sao?
Trương Khác hỏi lại:
-...
Triệu Cẩm Vinh cứng họng, ông ta không còn là kiêu hùng của Hải Châu nữa, lòng hiểu rõ, người duy nhất có thể cứu Cẩm Hồ là thanh niên này, gian nan nói:
- Chẳng lẽ Cẩm Hồ không muốn triển để đánh gục Khoa Vương sao?
- Thế thì liên quan gì tới Tạ gia đến Hải Châu cắt lúa mạch?
- Tạ gia còn có thể giữ quan hệ hợp tác với Cát gia ở Khoa vương chính là vì muốn liên hợp với Cát gia tới Hải Châu cắt lúa mạch, bọn chúng còn kéo theo địa ốc Tinh Điển của Kiến Nghiệp, theo tôi biết Cẩm Hồ cướp công trình cải tạo ngõ Học Phủ trong tay Tinh Điển. Khác thiếu gia không nhìn ra mối liên hệ trong này sao?
Trương Khác nhớ tới nữ nhân xinh đẹp nhưng độc ác như rắn rết kia, Tạ gia đúng là lắm thủ đoạn, chẳng những không bỏ thị trường ĐNÁ, còn xúi được cha con Cát Minh Tín tham gia vào sản nghiệp địa ốc trong nước.
Nhãn quang của Cát Minh Tín cũng không tệ, đây đúng là lựa chọn chính xác, thị trường với 1.3 tỷ dân trong nước cùng nên kinh tế còn phát triển cao tốc, là khu vực trọng tâm chuyển dời sản nghiệp tư bản tương lai, tới sớm đương nhiên có ưu thế lớn.
Nghe ngữ khí của Triệu Cẩm Vinh thì lần này Tạ gia gạt bỏ tập đoàn Đại Nhã rồi.
- Có lẽ có chút liên hệ.
Trương Khác hơi cau mày lại, bình đạm nói:
- Nhưng tôi vẫn không nhìn ra lời của ông có dụng ý gì?
- Cho tôi nửa năm, nửa năm là đủ rồi, sản nghiệp Tây Sa Điền có thể biển thành một tỷ, hai tỷ tài phú thực sự.
...
Môi Trương Khác hơi nhúc nhích, nhưng không nói gì.
- Cẩm Hồ chỉ cần cho tôi vay 300 triệu, tôi có thể nhường ra 20% cổ phần Cẩm Thành, thậm chí nhiều hơn nữa.
- Điều kiện này chắc ông cũng đàm phán với Tạ gia rồi hả?
Điều kiện Triệu Cẩm Vinh đưa ra chẳng hề làm Trương Khác động lòng.
Triệu Cẩm Vinh nhìn không ra trong lòng Trương Khác nghĩ gì, ông ta đưa ra cái giá lớn nhất có thể:
- Đương nhiên nếu Cẩm Hồ có ý nhập cổ phần, tôi có thể suy tính nhường ra quyền khống chế cổ phần.
Trương Khác vừa muốn xem bọn chúng chó cắn chó lại muốn nhìn Tạ gia đánh chết Triệu Cẩm Vinh, để ông ta vĩnh viễn không có cơ hội trở mình, lắc đầu nói:
- Xin lỗi, tôi không hứng thú với địa ốc, ông nhìn Thế Kỷ Cẩm Hồ ấy, tôi có cổ phần trong đó không?
Triệu Cẩm Vinh mắt trống rỗng.
- Còn có chuyện gì khác nữa không?
- Cậu muốn thấy Tạ gia tiểu nhân đắc chí, muốn thấy Khoa Vương dựa vào hút máu Cẩm Thành để sống tiếp sao?
Triệu Cẩm Vinh áp giọng rít lên.
- Ông nói xem tôi có bận tâm tới mấy trò của Khoa Vương không?
Trương Khác mỉm cười, phất tay bảo Phó Tuấn lái xe rời đi.
Nhìn khuôn mặt điển trai lãnh đạm dần dần bị kính kéo lên che đi, trong lòng Triệu Cẩm Vinh chỉ còn lại sự thê lương, lúc này mới hiểu ra, y hoàn toàn chẳng để Khoa Vương vào trong mắt, Khoa Vương sống cũng được, chết cũng được, y chẳng hề quan tâm.
Triệu Ti Minh ngồi ở ghế phụ lái từ đầu tới cuối không lên tiếng, đến khi xe của Trương Khác biến mất khỏi tầm mắt mới quay lại gọi:
- Ba..
Triệu Cẩm Vinh tỉnh lại, thẫn thờ bảo lái xe rời đi.
Xe đi tới thẳng tới bãi đỗ xe sau tòa nhà Phủ Thiên, lúc này mưa đã dừng, trước đó Trương Khác đi một vòng quanh Tây Sa Điền, đúng như Triệu Cẩm Vinh nói, cho ông ta thêm nửa năm là đủ.
Nếu chẳng phải Cẩm Thành bị Khoa Vương làm trì hoãn nửa năm, nói không chừng thực sự Triệu Cẩm Vinh vượt qua được kiếp nạn này.
Trương Khác xuống xe, vừa vặn thấy Trần Tĩnh từ tòa nhà Phủ Thiên đi xuống, Tạ Tử Gia cũng ở bên cạnh, trông thần sắc Trần Tĩnh có chút mệt mỏi, Trương Khác gật đầu chào rồi tới Bát Cẩm Trân.
Khoa Vương tiếp tục duy trì thị trường ở ĐNÁ là hợp lý, nếu không đầu tư trước đó thành con số không hết.
Nhưng lợi ích giữa Khoa Vương và công ty hải ngoại không nhất trí, như Đại Nhã đã rút cổ phần khỏi công ty hải ngoại, không cần thiết phải vì công ty hải ngoại chia sẻ tốt thất tỷ giá, khi cơn bão tài chính sẽ còn tiếp diễn.
Tạ gia thì phải gánh tổn thất tỷ gia, cho nên bọn chúng mới tính cùng Cát gia hút máu của Triệu Cẩm Vinh bù vào đó, gạt bỏ Đại Nhã qua một bên, thậm chí dựa theo tác phong nhà họ Tạ thì Trương Khác còn lờ mờ phác thảo ra một kế hoạch hút máu Đại Nhã của Khoa Vương, chẳng biết có phải đầu óc mình quá u tối không, Trương Khác thầm thở dài cho Trần Tĩnh, đó thực sự là cô gái rất tốt.
Trương Khác và Phó Tuấn đi được vài bước, thấy Trần Tĩnh từ sau đi theo, dừng lại chỉ Bát Cẩm Trân, ý hỏi có phải bọn họ cũng tới đó dùng cơm không?
Trần Tĩnh gật đầu, lần gặp nhau trước đó là ở sân bay Hong Kong, đã hơn nữa tháng rồi, không biết thời gian qua Trương Khác bận cái gì, đi tới mỉm cười nói:
- Tôi nhìn thấy máy di động mẫu của Ái Đạt rồi, rất đẹp đó, thực sự phải đợi tới sau 20 tháng 9 mới bán sao? Tôi định mua một cái làm quà khai giảng cho Tử Gia.
- Hình như vậy.
Trương Khác mỉm cười:
- Cụ thể phải xem tiến độ phía sản xuất, nếu có sự cố có khi phải trì hoãn, nếu cô vội có để làm quà, đợi lát nữa tôi sẽ gọi điện thoại hỏi xem còn hàng dư không?
Trần Tĩnh cám ơn, cùng đi vào Bát Cẩm Trân; Tạ Tử Gia cắn chặt răng không nói, Trương Khác không nhìn cô lấy một cái, cảm giác hoàn toàn bị ngó lơ không dễ chịu chút nào.
Vào Bát Cẩm Trân tách khỏi nhóm Trần Tĩnh, Trương Khác đi về phía Đường Thanh.
Đường Thanh, Trần Phi Dung còn có cả Đỗ Phi, Thịnh Hạ, Lý Quý, Tiêu Xuân Minh, Hứa Nhược Hồng, bọn họ đã đợi ở đây rất lâu rồi, Trương Khác gặp mưa lớn trên đường chậm mất một tiếng.
Trừ Đường Thanh và Thịnh Hạ ra thì tất cả đều học ở Đông Hải, trong kỳ nghỉ phải tranh thủ thời gian liên hệ tình cảm.
Ngày 28 tháng 8 Đỗ Phi từ Hong Kong về là về thẳng Hải Châu chứ không qua Kiến Nghiệp, mấy ngày qua lêu lổng với đám Lý Quý và Tiêu Xuân Minh, hắn vào được ĐH Đông Hải, theo tập quán, sẽ tổ chức tiệc rượu, nhìn mắt hắn thì chắc mấy ngày về Hải Châu uống không ít.
Đh Hong Kong tới 10 tháng 9 mới báo danh, Đường Thanh không nỡ xa nhà, vốn định đợi tới ngày cuối cùng mới đi, có điều đám Thịnh Hạ ngày 8 tháng 9 khải giảng rồi, cô muộn lắm cũng không thể tới Hong Kong sau ngày mùng 8.