Mục lục
Quan Lộ Thương Đồ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đỗ Phi bĩu môi: - Đám cho vay nặng lãi này không dám chọc vào Hồ Tôn Khánh, nhưng tức lên, chưa chắc không dám chọc vào Trần Kỳ Bân.

Hồ Tôn Khánh là phó bí thư thành ủy, phó thị trưởng thường vụ, đám tam giáo cửu lưu, bàng môn tà đạo căn bản không có năng lực, không có gan chọc vào ông ta. Trần Kỳ Bân chỉ là một phó sở trưởng sở giáo dục, tuy mạng lưới quan hệ không ít, nhưng dù sao thời gian dài ở trong cơ quan, phương diện tiếp xúc tới ít, chỉ kém Hồ Tôn Khánh một cấp nhưng quyền lực khác nhau như trời đất, đám địa đầu xà chưa chắc không dám cắn.

- Nói không chừng có ẩn tỉnh khác. Trương Khác vẫn lắc đầu, hỏi Phó Tuấn: - Ai gọi điện tới?

Phó Tuấn đáp: - Là Cố Chúc Đồng, ông chủ địa ốc Khải Phượng, nghe nói có tham gia cổ phần ở công ty cho vay nặng lãi kia.

Trương Khác nghĩ một lúc không có ấn tượng gì với Cố Chúc Đồng, Kiến Nghiệp long xà hỗn tạp, có rắn to, rắn nhỡ, rắn nhỏ, làm sao mà y nhớ nổi? Bảo Phó Tuấn: - Tôi đoán chừng đằng sau còn có trò hay đằng sau, nghe ngóng xem lai lịch Cố Chúc Đồng ra sao... Phía bên sở giáo dục, sở trưởng Mã Uân sức khỏe kém, một năm thì nửa năm dưỡng bệnh, mấy phó sở trưởng đấu nhau dữ lắm.

~~~~~~~~~~~~~~~o0o~~~~~~~~~~~~

- Mày bạn bè thật đấy! Cứ như toàn bộ không liên quan gì tới mày vậy, cuối cùng lại là người không liên quan giúp ta, mày nghĩ cái gì? Đừng tưởng vờ như không liên quan gì là không liên quan gì thật. Trần Dũng phẫn Hận nhìn Hồ Kim Tinh quát tháo, cổ hắn vẫn còn đau, nhìn vào gương xe, thấy cổ bị hai tên xã hội đen kịp cho hơi xưng đỏ, người thì không sao, nhưng bị đãi ngộ như thế trước đám đông, làm hắn nhục nhã vô cùng, càng muốn che dấu sợ hãi trong lòng, ra sức hét.

- Tao mặc kệ mày bao giờ? Hồ Kim Tinh cũng uất lắm, áp giọng nói: - Chuyện có nặng nhẹ nhanh chậm, cũng nói rõ với mày rồi, không phải hơi một chút là có thể lôi chú tao ra dọa dẫm được. Hơn nữa cha mày là phó sở trưởng mà người ta có bận tâm đâu? Tao đã nghĩ hết cách áp chuyện bên công ty chứng khoán rồi, chuyện tiền đảm bảo mày không nghĩ cách gì à?

- Tao nghĩ cách, tao có cách gì mà nghĩ? Trước kia chính mày thề sống thề chết nói chuyến này kiếm được mẻ lớn, mày xem giờ ra sao? Chuyện cổ phiếu bỏ mẹ nó qua một bên, trước tiên nói vấn đề tiền đảm bảo đã, tiền của Vương Hải Túc tạm chưa tính, khoản vay nặng lãi tổng cộng 3.2 triệu, không giải quyết đám người đó kéo tới đơn vị cha tao gây chuyện, lúc đó không ai sạch sẽ nổi đâu.

Hồ Kim Tinh nghe trong lời nói của Trần Dũng có vẻ uy hiếp rất ngứa tai, không nhịn được cũng quát lại: - Vương Hải Túc nể mặt ai mà không nhắc tới khoản tiền đó, bên công ty chứng khoán nể mặt ai áp khoản kia xuống... Hiện giờ xảy ra chút chuyện, tao có chạy không? Nhưng mày không thể bắt tao giải quyết hết tất cả mọi chuyện. Hắn đặt tay lên cửa xe: - Tao không thèm cãi nhau với mày, tao về nghĩ cách, mày cũng động não đi, vượt qua được lần này, thế nào cũng có cơ trở mình, chỉ cần chú tao, cha mày còn tại vị, người nhờ vả tới họ còn nhiều, vài triệu là cái mẹ gì. Vứt lại câu đó xong Hồ Kin Tinh xuống xe, bỏ một mình Trần Dũng trong chiếc xe Audi mới mua chưa lâu.

Trần Dũng nhìn Hồ Kim Tinh đi ra cửa ngõ, điên tiết đấm một phát xuống bảng điều khiển, rất lâu sau mới khởi động xe về nhà.

Nhà Trần Dũng ở đường Vệ Lăng, sở giáo dục tỉnh ở ngay đường Trung Sơn phía trước.

Tranh thủ trước khi cải cách nhà ở, sở giáo dục bỏ tiền mua lấy xưởng dầu ma dút đằng sau cơ quan để xây một tòa nhà 30 tầng gọi là tòa nhà Giáo Dục, cho công ty xí nghiệp thuê làm văn phòng, ngoài ra còn xây bốn chung cư cho công nhân viên. Trần Kỳ Bân được chia một căn hộ lớn rộng 180 mét vuông, danh nghĩa là hùn vốn, Trần Kỳ Bân chỉ phải bỏ ra 8 vạn đồng là sở hữu căn hộ, chưa bằng 1/5 giá nhà đất ở khu vực này.

Trần Dũng lái xe vào gara, thấy một chiếc Mercedes đi qua bên cạnh, cảm giác được người ngồi ghế sau chiếc Mercedes đang nhìn mình, không rõ trong xe là ai, hắn ngồi thêm một lúc, xác nhận không gặp phải người quen nào mới lén lút vào thang máy, vào nhà thấy cha hắn ngồi trong phòng khách, kỳ quái hỏi: - Sao hôm nay ba về sớm thế?

- Câu này ba hỏi con mới đúng. Trần Kỳ Bân mặt âm trầm nhìn con trai:

Trần Dũng thấy vẻ mặt cha khác lạ, chột dạ hỏi: - Sao thế, xảy ra chuyện gì ạ?

- Làm chuyện hay ho tự biết, còn cần hỏi à? Trần Kỳ Bân cầm quyển sách đè dưới tay ném vào mặt con.

Trần Dũng giật mình không né kịp, bị quyển sách đập vào miệng, không biết chuyện gì, không dám ho he nửa lời, quyển sách rơi xuống sàn, đồng thời có mấy tờ giấy rơi ra, hắn liếc mắt nhìn, là giấy vay nợ, nhớ lại chiếc Mercedes lúc nãy mới biết người ta tìm tới tận nhà rồi.

- Lần này là con nhìn nhầm, chỉ có 80 vạn, là cái gì đâu, mai con kiếm tiền trả họ là được... Trần Dũng ra vẻ ta đây, định gạt cho qua chuyện này: - Mẹ đâu rồi ạ?

- Chỉ có 80 vạn... Trần Kỳ Bân hừ một tiếng, nếu thằng con đi lại gần, ông ta sẽ không nhịn được tát cho hắn một cái, kím nén một lúc, thở hắt ra: - 80 vạn, nói nhẹ nhàng nhỉ, người ta nhìn trúng tòa nhà giáo dục đằng sau rồi.

"Có 80 vạn mà muốn lấy tòa nhà Giáo Dục, bọn chúng nằm mơ." Trần Dũng nghĩ, 80 vạn tất nhiên không thể lấy được tòa nhà Giáo Dục, đó chỉ là thù lao cho cha hắn để tác thành việc này, có điều cũng là gợi ý cho hắn, Trần Dũng mắt sáng lên, nghĩ ra cách thoát khỏi rắc rối hiện tại, vạch cổ áo lộ ra vết bầm tím trên cổ: - Con mắc lừa Hồ Kim Tinh, không trả được tiền, bọn chúng tới trường chặn được con.

Trần Kỳ Bân liếc nhìn một cái, không nói gì.

Lúc này vợ Trần Kỳ Bân nấp sau cửa không đành lòng nhìn con trai chịu khổ, chạy ra nói: - Mã Uân nghỉ bệnh, anh có khẳng định mình ngồi lên được cái ghế sở trưởng không? Em chỉ có một đứa con trai, nếu nó có gì không hay, anh và con điếm Trương Lệ kia đừng hòng sống yên ổn.

- Nói lung tung gì đấy, về phòng đi. Trần Kỳ Bân quát lớn:

- Anh tưởng em không biết gì à? Chuyện con điếm Trương Lệ đó em đã nhịn rồi, chuyện của Tiểu Dũng anh định bỏ mặc sao? Đám người đó là dân xã hội đen, chuyện gì bọn chúng cũng dám làm, chúng muốn tòa nhà đó thì cho chúng là được, cái nhà đó anh giữ cho mình à? Hiện Mã Luân không nắm quyền, trong tay anh khó khăn lắm mới kiếm được chút quyền lực, đợi sở trưởng mới lên, anh lại mèo vẫn hoàn mèo, anh không biết nhân lúc này mà nghĩ cho Tiểu Dũng à? Bà vợ vật vã khóc lóc:

Trần Dũng giờ mới biết đám người kia tới bỏ lại hợp đồng vay tiền, hẳn đã nói vài câu uy hiếp.

- Em thì biết cái gì, hiện giờ ai cũng đang nhìn cái ghế sở trưởng, chỉ mong người khác phạm sai lầm trước. Trần Kỳ Bân vất vả giải thích cho vợ:

- Ba, cùng lắm thì ba không tranh cái ghế đó nữa, có kẻ nào sạch sẽ đâu? Trần Dũng thấy cha mình mềm xuống thì lấy dũng khí khuyên: - Lần này con mắc bẫy Hồ Kim Tinh, không phải chỉ có khoản vay 80 vạn này...

- Cái gì? Trần Kỳ Bân nghe thế thì máu xộc lên đầu, thấy vợ làm ra vẻ chuẩn bị lăn ra ăn vạ, hậm hực thở dài, đi thẳng vào thư phòng đóng sầm cửa lại.

Trần Dũng thấy cha không hi vọng gì, tưởng là hết hi vọng, làm vẻ tội nghiệp nhìn mẹ.

- Để cha con nghĩ thêm đã, con làm việc sao không suy nghĩ gì cả, thiên hạ làm gì có đồng tiền nào dễ kiếm như thế?

Trần Dũng ngồi phịch xuống ghế sô pha, lấy thuốc lá ra.

- Tí tuổi đầu chỉ biết hút thuốc.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK