Mục lục
Quan Lộ Thương Đồ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Liên tưởng tới hai cự đầu quặng sắt kia vì bảo vệ lợi ích của mình, ra sức áp chế các xí nghiệp khác phát triển, khiến tài nguyên của Tây Úc không thể khai thác được trọn vẹn, làm kinh tế Tây Úc thời gian dài không có khởi sắc. Wister thầm thở dài, Rio Tin to và PHB Biliton nhìn thì mạnh mẽ, nhưng những năm qua không chịu thay đổi, ngược lại Cẩm Hồ tới Tây Úc hơn một năm đã khiến Suối Thánh Đản và Hadalan bừng bừng sinh cơ.

- Đương nhiên cũng phải xét tới trong cuộc đua có khả năng phát sinh bất kỳ sự cố nào, con ngựa số 6 có khả năng bị chèn ép, xô ngã, hay bị roi ngựa người khác quất phải, cho nên cần trọng tài duy trì trật tự. Trương Khác quay sang Joyce: - Cuộc đua này tiến hành ở Suối Thành Đản, tin rằng nghị sĩ Joyce đã có chuẩn bị tốt đảm bảo công bằng.

- Đương nhiên, tôi vô cùng vinh hạnh chủ trì công tác này, sẽ tận lực đảm bảo công bằng cho cuộc đua. Nghị sĩ Joyce chắc chắn sẽ không bỏ qua cơ hội phát triển gia tộc tốt như thế, trả lời dứt khoát và kiên địch.

- Chỉ là kiến giải nông cạn thôi, tin rằng ngài Wister sẽ còn có nhãn quang chuẩn xác hơn. Trương Khác vụng về kẹp bùng ngựa chuyển hướng, nhìn Wister.

- Quan điểm của ngài Trương rất đặc sắc, vậy chúng ta xem kết cục có như ngài Trương phán đoán không. Wister gian xảo không nói ra suy nghĩ của mình, ra hiệu cuộc đua có thể bắt đầu.

Một tiếng còi vang lên, sau con ngựa gần như tung vó cùng một lúc, như dự đoán của Trương Khác trước đó, ở 1000 mét đầu tiên, con ngựa số 6 tụt lại cuối cùng, nhưng tuyển thủ kỹ thuật hiển nhiên cao hơn một bậc, khoảng cách duy trì không xa. Đợi tiến vào 1000 mét cuối, con ngựa số 6 đột nhiên tăng tốc, trong hai khúc cua tận dụng ưu thế thể hình nhỏ nhắn, liên tục vượt qua bốn con ngựa, theo sát con số 1 to khỏe nhất, ở khúc cua cuối cùng vượt qua ngựa số 1, dẫn trước nửa thân. Con ngựa số 1 dốc sức đuổi theo, nhưng tốc độ đã tới cực hạn, trong 50 mét cuối cùng, chẳng những không rút ngắn được khoảng cách mà còn tụt lại sau con ngựa số 6 một thân ngựa.

- Xem ra lựa chọn vừa rồi của ngài Trương là lựa chọn sáng suốt nhất. Nhìn cuộc thi kết thúc, Wister chúc mừng Trương Khác.

- Sao cậu có thể đoán được con số 6 nhất định sẽ thắng. Ban đêm, Địch Đan Thanh trần truống nằm trong lòng Trương Khác, vẫn thắc mắc về kết quả cuộc đua hôm nay.

- Em chỉ đoán bừa thôi. Trương Khác vuốt ve tấm lưng trơn min như tơ lụa thượng hạng của cô, hồi tưởng dư âm vừa rồi, thấy Địch Đan Thanh không vừa lòng với câu trả lời, định trở người ngồi lên người mình, cười ấn vai cô: - Chị có chú ý không, khi khởi động năm người kia đứng nói chuyện với nhau, có thể thấy bọn họ khá thân thiết, hẳn đều là người đương địa, chỉ có tuyển thủ số 6 đứng một mình làm nóng.

Dừng một lúc Trương Khác lại nói thêm: - Hôm qua chị ngủ rồi, em ra cửa sổ hút thuốc, nhìn thấy con ngựa đỏ số 6 được đưa riêng tới. Nếu như thế còn không nhìn ra, thì có lỗi với an bài của người ta rồi, cuộc đua này thực ra chỉ là vở kịch thể hiện câu trả lời có sẵn của Wister, chẳng qua họ muốn xem chúng ta quyết tâm tới đâu, bản thân chúng ta không biết thế mạnh của mình, không tự tin, họ sao ủng hộ chúng ta được.

Wister không ở lại Suối Thánh Đản lâu, trưa hôm sau cùng ăn cơm với Trương Khác và Địch Đan Thanh xong liền vội vàng cáo từ rời đi.

Buổi chiều trời đang trong xanh đột nhiên đổ xuống trận mưa lớn, sau cơn mưa, không khí trở nên ướt át mát lạnh, nghị sĩ Joyce mời riêng Trương Khác đi cưỡi ngựa.

- Wister và bạn ông ấy muốn hạ quyết tâm không phải là chuyện dễ, hi vọng ngài Trương không để ý tới cách làm của ông ấy. Nghị sĩ Joyce là chủ nhà cũng là người trung gian, thế nào cũng không muốn trong lòng Trương Khác có vướng mặc gì, cho nên hai người thong thả cưỡi ngựa rời tiểu trấn không lâu, liền lên tiếng xin lỗi thay cho Wister.

- Trước khi thế cục chưa rõ ràng, thân ở vị trí cao phải đưa ra quyết định lớn ảnh hưởng sâu xa là điều khó khăn, nhưng tôi tin ngài Wister và những người bạn của ngài ấy có đủ dũng khí và trí tuệ đưa ra lựa chọn chính xác nhất. Trương Khác căn bản không để chuyện này trong lòng, hiện y đang cố gắng học cưỡi ngựa sao cho vững vàng một chút, không tới mức mất mặt.

- Sự phát triển của Cẩm Hồ sẽ không chỉ giới hạn ở lĩnh vực công nghiệp từ Suối Thánh Đản tới Handalan, ở Suối Thánh Đản trừ đặt làm khu vực gia công hạch tâm, còn tiến một bước khuếch đại ảnh hưởng xung quanh, xây dựng khu dân cư, trung tâm thương nghiệp, giải trí, bệnh viện Suối Thành Đản, cung cấp chất lượng sinh hoạt cao cho công nhân viên. Trương Khác nói ra hướng phát triển của mình: - Để công nhân có cuộc sống có chất lượng, có tôn nghiêm là tinh thần nhất quán của Cẩm Hồ. Hi vọng ngài Joyce cùng gia tộc tới lúc đó hỗ trợ Cẩm Hồ nhiều hơn, cũng hi vọng được ngài giới thiệu nhân tài kiệt xuất của gia tộc, cùng Cẩm Hồ ra sức vì sự phát triển của Tây Úc.

Một kiến nghị hấp dẫn như thế tất nhiên nghị sĩ Joyce đồng ý ngay.

Tiếp đó hai bọn họ giống chú khách bình thường, cưỡi ngựa dạo chơi, nghị sĩ Joyce dạy Trương Khác kỹ xảo cưỡi ngựa, còn giới thiệu các loại động thực vật dọc đường đi cho y, không thua kém hướng dẫn viên du lịch thực thụ.

- Í? Những người kia là ai? Thổ dân Australia sao?

Trương Khác nhìn thấy đằng xa có một đám người từ trong bụi cỏ đi ra, ăn mặc kỳ dị, da đen đúa, đầu cắm lông chim, mặt và người để trần đều bôi những thứ màu sắc bắt mắt, hông quấn da thú, hai chân thô khỏe đi đất, tay cầm trường mâu và thứ vũ khí như loan đao, toàn thân từ trên xuống dưới mang đầy dã tính thô sơ nguyên thủy.

- Đó là người Guly, mấy bọn họ hẳn là người của bộ lạc gần đây, bộ lạc này vẫn giữ truyền thống thị tộc nguyên thủy, lấy săn bắn các loại động vật làm chủ, cũng đi hái các loại rau quả mọc hoang, sống tự cấp tự túc, ít tiếp xúc với bên ngoài. Nghị sĩ Joyce quan sát hoa văn vẽ trên người bọn họ rồi phán đoán, thấy Trương Khác nhấp nhổm trên lưng ngựa, liền trấn an: - Những người Guly này mặc dù trông tướng mạo hung ác quái dị, nhưng rất thân thiện, chỉ cần không chủ động có hành vi ác ý, bọn họ sẽ không gây bất lợi cho chúng ta.

Nói thì nói thế, nhưng đang ở thế giới văn mình lọt vào đám đông nguyên thủy, bất kỳ ai cũng rợn người, Trương Khác khẩn trương ngồi im trên ngựa không dám nhúc nhích, mắt cẩn thận theo dõi đầu mũi giáo nhọn hoắt ánh lên dưới mặt trời.

Năm sau người Guly này được một người tráng niên vạm vỡ cầm đầu, có vẻ là thủ lĩnh vì Trương Khác thấy trên đầu hắn có nhiều lông chim đủ màu hơn các người khác, bọn họ nhìn nghị sĩ Joyce một lúc rồi đem sự chủ ý đổ dồn lên người Trương Khác, khả năng là thấy người da trắng nhiều rồi, nên người Guly tỏ ra hứng thú với người da vàng hơn.

Bị một đám người nguyên thủy nhìn chăm chăm, Trương Khác có dũng cảm tới đâu cũng run run, huống hồ y chẳng phải dũng cảm lắm, tay nắm chặt lấy dây cương run run, làm chiếc đồng hồ trên cổ tay phản chiếu ánh sáng loáng qua mặt thủ lĩnh cười Guly.

- #$%^... Thủ lĩnh giật mình phát ra tiếng kêu cổ quái, hô lớn với tộc nhân vài câu, sau đó lấy một lấy một vòng xương thú trên tay mình, đưa cho Trương Khác, tay còn lại chỉ vào cái đồng hồ, miệng tuôn ra một tràng thổ ngữ mà Trương Khác không hiểu.

- Hắn muốn đổi vòng tay lấy cái đồng hồ của ngài Trương, nhưng nếu như ngài từ chối, bọn họ cũng không làm khó đâu. Nghị sĩ Joyce giải thích cho Trương Khác:

- Cái loại đồng hồ bỏ tiền ra là mua được này làm sao so được với đồ thủ công của thiên nhiên. Trương Khác thở phào, may mà y không đeo đồng hồ do Tôn Thượng Nghĩa tặng, cái đồng hồ đó thường ngày đeo thì đường, nhưng ở những buổi tiếp xúc xã giao này thì đúng là không phù hợp, Địch Đan Thanh có chuẩn bị cho y một chiếc đồng hồ đặt làm với số lượng hạn chế giá tới mấy vạn USD, nhưng với Trương Khác thì chẳng khác gì mấy cái đồng hồ nhái mấy chục đồng mà y vẫn đeo cho nên thoải mái cởi đồng hồ đưa cho người thủ lĩnh kia.

Thủ lĩnh vạm vỡ kia hết sức phấn chấn nhận lấy cái đồng hồ đắt tiền, ngắm nghĩa một hồi rất vui, nhìn ngó quay người, rồi lấy vòng tay, tự mình đeo lên tay Trương Khác, còn đồng hồ của Trương Khác thì lấy dây thừng xuyên qua đeo lủng lẳng phát sáng như đeo mặt dây chuyền.

- Suy nghĩ và việc làm của ngài Trương đúng là khác người. Nhìn mấy người Guly reo hò rời đi, nghị sĩ Joyce tán dương:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK