Vòng nhỏ nhắn thon thon, khiến đường cong ở mông càng thêm đầy đặn, cánh hoa cúc màu nâu sẫm, xuống phía dưới nữa là hai mép thịt hồng phập phòng khép mở trong đầm nước, bên cạnh là sợi lông nhỏ mềm ướt sũng, mặc dù trong phòng không có điều hòa, lành lạnh song trên trán Trương Khác đã có những giọt mồ hôi, cảnh đẹp trước mắt làm y như muốn tan chảy.
Trương Khác loáng một cái đã cởi sạch y phục, ngón tay vuốt nhẹ theo cặp chân thanh tú săn chắc của Đường Thanh mơn trớn lên trên, mỉm cười nhìn cơ thể Đường Thanh run lên từng chập, nhẹ nhàng trườn lên tấm thân non nớt láng mịn của cô, đem tiểu huynh đệ hung dữ ngỏng đầu lên, từ từ tiến vào huyệt động ấm áp.
Đường Thanh chưa bao giờ thử qua loại tư thế này, xấu hổ vô cùng, muốn quay người lại, không cho Trương Khác chơi đùa như thế.
Trương Khác ấn eo Đường Thanh xuống, cảm thụ huyệt động ướt đẫm của Đường Thanh co thắt siết lấy tiểu huynh đệ của mình, muốn hét thật lớn phát tiết khoái cảm vô bờ.
Đường Thanh không giãy dụa nữa, mặc dù trong cơ thể truyền tới khoái cảm mới mẻ chưa từng có khiến cô như muốn lịm đi, nhưng không có dũng khí giống phụ nữ thành thục lắc mông phối hợp, chỉ mềm nhũn nằm bẹp xuống giường, đầu ngiêng sang bên, gò má đỏ hồng như quả táo chín, trong miệng vô thức phát ra tiếng rên siết dụ hoặc, tiếng rên lọt vào tai Trương Khác càng kích thích y tấn công mạnh mẽ hơn.
Chiếc giường phát ra tiếng cót két theo động tác của Trương Khác, khoải cảm như từng đợt sóng vỗ bờ liên tục càng lúc càng mạnh, quả thực là thích thú vô cùng, tay Đường Thanh thở hổn hển, thân thể nhấp nhô kéo theo những con sóng cuộn trào mãnh liệt, tay cào lên giường như muốn tóm lấy thứ gì đó, còn không quên nhắc Trương Khác:
- Mình … mình … không trong thời kỳ an toàn đâu...
Trương Khác ghìm cương chiến mã lại, lấy "áo mưa" ra mang vào, xoay người Đường Thanh lại cùng cô chính diện giao hợp.
Đường Thanh lúc này mới như con bạch tuộc hai tay quấn lấy cổ Trương Khác, cặp đùi dài trơn bóng quắp lấy hông y, điều đó đồng nghĩa cánh cửa địa đàng mở toang chào mời, cô thẹn thùng thở hổn hển nói:
- Vẫn là cảm giác ở trong lòng bạn là dễ chịu nhất, mình muốn bạn yêu mình thế này cơ, đại sắc lang, có biết không hả?
Trương Khác đáp lại bằng nụ hôn nồng nàn say đắm, Đường Thanh càng lúc đáp lại nụ hôn của Trương Khác một cuồng nhiệt, thậm chí còn chiếm lấy thế chủ động tiến vào miệng y, Trương Khác tham lam, mút hút chiếc lưỡi cô đầy đói khát.
Hai con thỏ trắng béo biến thành các chủng hình dạng khác nhau trong tay Trương Khác, núm vú săn lại vểnh lên như đòi hỏi điều gì đó, tiếng bép bép phát ra phía dưới không ngừng lại giây phút nào, cảm giác nước ấm trong cơ thể Đường Thanh đang không ngừng trào ra, ánh mắt cô mỗi lúc một khao khát, mông chuyển động phối hợp, hai người phiêu diêu bay bỏng, sắp đạt tới cảnh giới khoái lạc tối cao thì đột nhiên có tiếng gõ cửa "rầm rầm rầm".
- Trương Khác.
Nghe thấy giọng nói mang theo vẻ kinh hoàng của Lý Hinh Dư gọi mình, Trương Khác không biết không biết xảy ra chuyện gì, rút khỏi hạ thể của Đường Thanh, hỏi:
- Xảy ra chuyện gì thế?
Đường Thanh tức tốc mặc quần áo lót vào, kéo chăn che lấy người, vờ như đã ngủ, đẩy Trương Khác đi mở cửa.
Trương Khác thấy Đường Thanh còn cười trêu mình, cứ như chuyện vừa rồi hoàn toàn chẳng liên quan tới mình vậy, không nhắc cô chỉ có một cái giường là trông giống có người vừa ngủ, không thể bưng tai trộm chuông được.
Trương Khác nhanh nhẹn mặc quần áo, mở cửa phòng ra, để Lý Hinh Dư chỉ mặc quần bó sát người, đường cong cực kỳ gợi cảm đi vào, hỏi vội:
- Sao thế?
- Vừa rồi có hai nam nhân lên tàu, cùng phòng với tôi, ánh mắt... Ánh mắt của bọn họ.
Giọng của Lý Hinh Dư chưa hết sợ hãi:
- Không phải cô một mình một phòng sao?
Trương Khác thầm nghĩ Lý Hinh Dư hẳn không keo kiệt bao cả ba chiếc giường còn lại trong phòng, chuyện cô gái đi một mình trên tàu đêm bị quấy rối thường xảy ra, huống hồ là cô gái có sức dụ hoặc trí mạng với nam nhân như Lý Hinh Dư.
- Tôi đột xuất quyết định đi tàu hỏa, cho nên...
Lý Hinh Dư không dám nhìn vào mắt Trương Khác:
- Cứ tưởng rời Bắc Kinh không còn ai lên tàu nữa... Tôi có thể....
Liếc nhìn thấy trong phòng chỉ có mỗi một cái giường Đường Thanh đang nằm là có dấu vết người ngủ trên đó, yêu cầu tiếp đó không nói ra khỏi miệng được.
- Á...
Đường Thanh cũng ý thức lộ sơ hở ở đâu rồi, cố chịu đựng ngượng ngùng, kéo Lý Hinh Dư ngồi xuống:
- Cô ngủ ở đây là được rồi, dù sao còn thừa hai chiếc giường trống mà, chỉ cần không lo con đại sắc lang trong phòng chúng ta thừa cơ quấy rối là được.
Rồi chỉ huy Trương Khác:
- Bạn đi giúp cô ấy lấy hành lý, y phục lại đây...
Nói tới đó nhìn thấy Lý Hinh Dư vừa chống tay lên giường đã giật mình rụt lại, lúc đầu còn chưa hiểu chuyện gì, tới khi thấy tơ nước long lanh dưới ánh đèn treo trên tay Lý Hinh Dư liền biết tay cô vừa chống lên cái gì...
Lý Hinh Dư vừa chống tay ra sau người liền cảm thấy chạm vào mảng chăn ướt đẫm, giật mình nhấc tay lên nhìn thấy sợi tơ nước kéo dài từ tay mình nối tới vũng nước trên chăn.
Mới đầu Lý Hinh Dư còn nghi hoặc nhìn một cái, nghĩ sao trên giường lại ướt, nhưng chớp mắt một cái hiểu ra ngay vừa có chuyện gì xảy ra, "á" một tiếng, theo bản năng muốn lau đi, tay vừa đặt lên đùi cảm thấy làm thế thất lễ quá, khuôn mặt trắng trẻo đỏ dừ như gấc chín, chân tay luống cuống, không biết phải làm như thế nào.
Đường Thanh cũng xấu hổ tới mức chỉ muốn kiếm cái lỗ nẻ nào đó mà chui, như con hươu nhỏ kinh hãi nhảy bật dậy, cầm lấy áo khác của Trương Khác treo trên vác bọc lấy cơ thể nửa khỏa thân vào trong, không dám nhìn Lý Hinh Dư, nói:
- Tôi cũng giúp cô lấy hành lý.
Rồi đẩy Trương Khác đang mặc y phục chạy nhanh khỏi phòng.
Tới hành lang Đường Thanh vừa thẹn vừa tức há miệng cắn tai Trương Khác, rít lên:
- Cái độ đại sắc lang, làm người ta mất hết thể diện rồi.
Gằn từng chữ một bên tai y:
- Mất... Mặt... Chết... Đi... Thôi....
Lúc này Phó Tuấn nghe thấy động tĩnh thỏ đầu ra, Đường Thanh càng xấu hổ, rúc đầu vào lòng Trương Khác trốn.
Trương Khác giải thích với Phó Tuấn:
- Không có gì đâu, Lý Hinh Dư ở một mình trong phòng, vừa rồi có hai người lên tàu vào phòng cô ấy làm cô ấy hơi lo, tôi và Đường Thanh đi lấy y phục giúp cô ấy...
Phó Tuấn cười, loại chuyện này không giúp thì tốt hơn, thấy Đường Thanh y phục không chỉnh tề, hắn liền rụt người về phòng.
Đường Thanh siết chặt áo khác bọc kín lấy cơ thể, bàn chân nhỏ nhắn lộ ra ngoài, đi chân đất trên thảm, trừng mắt lên nhìn Trương Khác, bảo y đi lấy đồ cho Lý Hinh Dư, cô đứng đợi ở hành lang.
Giờ này khách ở trong các phòng đều chìm vào giấc mộng đẹp, trừ tiếng tàu chạy trên đường ray thì xung quanh lặng ngắt.
Trương Khác đi tới trước phòng Lý Hinh Dư, cửa không đáu, có hai tên thanh niên ngồi trên giường, một tên để tóc dài che kín tai, nhìn thấy Trương Khác đi vào thì tỏ ra hơi thất vọng, đầu ngửa ra sau, tỏ ra khinh bỉ không thèm nhìn y, tên thanh niên tóc ngắn chỉ chú ý xem xét chiếc di động Lý Hinh Dư để lại, Trương Khác đi vào cũng không thèm để ý.
- À, bạn tôi bảo tôi qua lấy đồ giúp cô ấy.
Trương Khác chỉ chỉ chiếc di động trong tay tên tóc ngắn:
- Đó là di động của cô ấy.
Rồi đưa tay ra lấy.
- Dựa vào cái gì chứng minh mày là bạn của cô ấy.
Tóc Ngắn rụt tay lại, nhìn Trương Khác khiêu khích:
- Tùy tiện đi vào nói một câu là muốn lấy đồ mang đi, mày tưởng bọn tao dễ lừa à?