Gió bắc thổi mạnh, nữ nhân tuy nói nhỏ, Trương Khác vẫn nghe rõ ràng, cười thân thiện: - Nôn ra xe thì kiếm chỗ rửa là xong, sao bắt hai người đền được.
- Vâng. Nam nhân hớn hở cùng vợ cởi con ra nhẹ nhàng đặt lên xe.
Vừa mới cử động, đứa bé không chịu nổi lại nôn ọe, đại khái là trước đó nôn hết mất rồi, chỉ có thứ nước màu vàng phun ra ghế bằng da thật đắt tiền, mùi rất nồng, đứa bé này buổi trưa có ăn tỏi.
Không ngờ nôn thật, nam nhân đưa tay sờ lớp da mềm, hơi sợ, bãi nôn trông rất rõ.
Nữ nhân oán trách: - Bảo anh rồi mà, chỉ còn lại 30 km, đi bộ có chết được không? Trương Khác thấy dáng vẻ tiến thoái lưỡng nan của bọn họ, lấy từ ngăn kéo một chiếc khăn đưa cho nam nhân: - Nôn thì cũng nôn rồi, anh lau đi, đợi xuống xe hai người rửa giúp tôi là được. Lúc này mới nhìn đưa bé bọc trong chăn, chừng 8 tuổi, sốt tới mặt đỏ bừng, mắt lờ đờ, liền đưa tay ra sờ thử, giật mình nói: - Đứa bé sốt quá, tôi đưa hai người vào bệnh viện khám cho nó đã.
Cách Tân Vu rất gần rồi, chỉ hơn 30 km, trên xe nói chuyện với hai vợ chồng họ một lúc đã xuống đường cao tốc, đôi vợ chồng này người Tân Huyện, tới Kiến Nghiệp làm công, người gia trong nhà sức khỏe không tốt, bọn họ vất vả đem con gái theo bên người, tới Kiến Nghiệp làm việc, hi vọng năm sau lập trường học con cháu nông dân có thể vào học, thế là bớt một phần lo.
Vào thành phố Trương Khác đưa hai vợ chồng họ và đứa bé tới Bệnh viện Nhân dân.
Cô bé vốn hơi sốt, ngồi xe lại bị say xe, lúc đuổi xuống xe bị nhiễm lạnh, cô bé sốt hơn 40 độ, lập tức được châm cứu truyền dịch.
- Tới Tân Vu là tốt rồi, đợi Tiểu Nhiếp truyền dịch xong, chúng tôi tự ngồi xe về Tân Huyện, không dám làm lỡ thời gian của cậu nữa. Nam nhân có chút bất an bảo Trương Khác đi trước.
Di động vang lên, Trương Khác thấy số điện thoại trong nhà, biết muộn như thế mình chưa về làm mẹ lo rồi, cô bé phải truyền dịch một thời gian nữa, liền nhận điện thoại lái xe về.
Tuyết rơi trời âm u, hơn ba giờ chiều mà như chập tối vậy, chưa lái xe tới khu tập thể thường ủy đã thấy một đội xe dài đỗ bên lề đường, rất đông người bị chặn ở cổng, không biết xảy ra chuyện gì, Trương Khác ấn còi mở cửa, thấy cảnh vệ nhìn mình rất xa lạ, xe y lại không có giấy thông hành, thò đầu ra nói: - Ba tôi là thị trường...
- Mấy ngày qua số kẻ giả mạo con trai thị trường, bí thư thành ủy không phải mỗi mình cậu đâu. Cảnh vệ nhếch miệng cười, đưa tay chặn đầu xe không cho Trương Khác đi vào: - Muốn vào chúc tết ai thì chúng tôi không cản, có điều tình hình năm nay hơi đặt biệt, không phải xe của khu không được vào, mang theo đồ không được vào, đó là mệnh lệnh của ba lão đại, cậu đừng làm khó chúng tôi.
Trương Khác vỗ đầu, mình mà còn cần giả mạo con trai người khác sao, cầm di động định bảo mẹ ra đón thì thấy Cố Hiểu Mai từ trong đi ra, liền gọi: - Chủ nhiệm Cố.
Cố Hiểu Mai đi ra chính là để đón y, nói với cảnh vệ: - Đây là con trai thị trưởng. Rồi quay sang Trương Khác: - Sao lại đổi xe rồi? Bà còn nhớ lần trước Trương Khác đi xe Mercedes, lần này đi Porsche.
Trương Khác thì chẳng nhớ lần trước mình về Tân Vu lái xe gì, thấy cảnh vệ vẻ mặt khẩn trương kính lễ với mình, cười nói: - Có chủ nhiệm Cố làm chứng, tin tôi không phải là đồ giả mạo rồi chứ? Chủ nhiệm Cố đi đâu thế?
- Vu Trúc còn đang ở nhà cậu đấy, tôi lo cảnh vệ không cho cậu vào nên ra đón.
Trương Khác đoán chắc cả nhà Cố Hiểu Mai tới chúc Tết, không biết có sách theo một đống quà bị chặn ở cổng không, bảo bà ta lên xe, từ cổng vào nhà y còn cách một quãng đường nữa, Cố Hiểu Mai lên xe, ngửi thấy mùi lạ, nhưng không tiện hỏi.
- Về nhà còn đi đâu thế? Lương Cách Trân đứng ở cửa giơ đồng hồ cho Trương Khác xem: - Chênh thời gian con nói một tiếng rồi đấy.
Nhìn Vu Vệ và Vu Trúc từ phòng khách đi ra, Trương Khác chẳng muốn giải thích: - Con lỡ chuyện trên đường, có người nôn ra xe, con lấy nước rửa đã, đợi khô rồi khó hết mùi lắm, ba con đâu? Thím Vệ đã về chưa ạ?
- Mẹ vừa bảo lái xe đưa thím Vệ về, ba con một lúc nữa mới về được. Lương Cách Trân đi tới mở cửa xe, bị mùi bên trong làm bịt mũi lại: - Sao lại có người nôn lên xe con.
Trương Khác đùa: - Mẹ nói nhiều quá, con vừa về đã thẩm vấn rồi.
- Á à, giờ chê mẹ lắm mồm à? Lương Cách Trân bợp gáy con: - Quanh năm suốt tháng không thấy về nhà được mấy lần, như gia súc vậy, nuôi mãi không quen nhà.
- Tôi đi lấy nước... Cố Hiểu Mai đoán Trương Khác không mốn để bọn họ biết, bà ta sớm đoán ra Trương Khác tuyệt đối không đơn giản như bề ngoài, bất kể nói thế nào, xe con trai thị trưởng bị bẩn, bà phải tích cực rửa giúp.
- Không cần. Trương Khác ngăn cản: - Mọi người là khách, đâu có lý để khách giúp, mọi người cứ vào nhà đi, tôi phải rửa xe, không tiếp được.
Cố Hiểu Mai đương nhiên hiểu ý cự tuyệt xa cách của Trương Khác, bà ta dẫn chồng con tới, trừ chúc Tết, nghĩ Vu Trúc cũng học Đh Đông Hải, nên chính thức giới thiệu bọn họ, không ngờ Trương Khác lãnh đạm như thế. Nhìn Trương Khác đi vào, Cố Hiểu Mai cười với Lương Cách Trân: - Thị trưởng xưa nay đều đi làm đúng giờ nhưng lại chẳng về đúng giờ, chúng tôi không đợi nữa, sáng mai tôi còn phải cùng Tiểu Thành theo thị trưởng xuống nông thông, lúc đó sẽ chúc Tết thị trưởng... Rồi cáo từ về.
- Anh đã bảo mà, em xem nhiệt tình làm gì cho người ta ghét. Vu Vệ trách vợ.
- Tên này ở trường cũng không thèm để ý tới người khác. Vu Trúc tất nhiên không thích thái độ lãnh đạm của Trương Khác, hai tay đút túi, nói: - Con mẹ làm gì có tư cách kết bạn với người ta.
- Được rồi, hai cha con sao thành lắm mồm như thế, coi nhà ta đi tản bộ không được à? Cố Hiểu Mai cười, một số suy đoán tầm quá rộng, liên quan quá sâu, sợ con còn nhỏ không biết giữ mồm, nên không nói, chồng thì lại không quan tâm mấy chuyện này nên gạt đi.
Cấp bậc Cố Hiểu Mai chưa đủ có xe riêng, năm hết tết đến không tiện sai bảo ban xe hơi, cà nhà đi bộ về khu Tân Áp, may mà Tân Vu không rộng, chỉ đi mất chưa tới nửa tiếng, hiếm khi trời có tuyết, lại hiếm khi cả nhà nhàn nhã đi với nhau như vậy.
Cố Hiểu Mai huých vai con trai, trêu: - Hay là hẹn Trần Ninh ra đi dạo?
- Lúc này chẳng biết Tiểu Tinh và bạn ấy giở trò điên khùng ở đâu. Vu Trúc cười: - Hay mẹ gọi điện về hỏi xem.
Cố Hiểu Mai lấy di động gọi về, con gái bà đang ở nhà Trần Dục, nghe nói bọn họ đang tản bộ trong tuyết, Vu Tinh liền ỏm tỏi muốn cùng Trần Ninh ra đón.
Lúc tới đường Thành Sơn, nhìn thấy xe Trương Khác từ phía sau vọt lên, người trên đường không nhiều, Cố Hiểu Mai tin rằng Trương Khác dễ dàng nhìn thấy ba người bọn họ, chỉ là chiếc Porsche đi qua không giảm tốc độ, tới đầu đường có mấy người dắt xe đạp mới giảm tốc độ, có người dắt xe đạp đứng lại, cả nhà Cố Hiểu Mai từ xa đều nhìn thấy.
Đó là một người trung niên hơn 40, mặc áo len dày, đầu xe đạp treo hai bình rượu, vừa rồi đèn xe cũng không thấy hắn ta đi, khi chiếc Porsche giảm tốc độ để rẽ, chiếc xe đạp đột nhiên ngã sang một bên, làm bình rượu vỡ nát.
Cố Hiểu Mai nghi hoặc không biết có phải mình hoa mắt không, chiếc Porsche lúc rẽ có chạm vào người kia đâu, sao xe đạp lại đổ.
++++
Tiếp tục vào ngày mai