Trần Tín Sinh đã nói rõ gạt nhà đầu tư nước ngoài sang một bên, nhưng cơ sở chế tạo công nghiệp điện tử Kim Sơn mục đích ban đầu là để sản xuất thay cho doanh nghiệp ngước ngoài, tạm thời chỉ có thể dự đoán được hai tác dụng rõ ràng:
Một là doanh nghiệp di động ngoại sẽ phải đối diện với sự cạnh tranh mạnh hơn trong nước, đặc biệt ở sản phẩm tầm trung và thấp, như thế bọn họ càng cấp thiết tiến vào trong nước, song một phương diện khác các doanh nghiệp trong nước được Cẩm Hồ hỗ trợ, nói không chừng sẽ giới hạn tốc độ doanh nghiệp hải ngoại tiến vào trong nước.
Đối với Kim Sơn, ảnh hưởng xấu có thể thấy ngay tức thì, cơ sở chế tạo điện tử công nghiệp trong mắt ban ngành quốc gia sẽ thành cái gân gà, tất cả đều dựa vào chính phủ Kim Sơn đầu tư.
Tạ Kiếm Nam nghĩ tới đó thì cau mày, Kim Nam Dũng chen tới nói với hắn:
- Chuyên vụ muốn mời giám đốc Tạ cùng ăn trưa.
Tạ Kiếm Nam nhớ ra, lúc này Lý Tại Thù chắc cũng đang rất đau đầu, quyết định này của Cẩm Hồ đã hoàn toàn đánh loạn thế trận của bọn họ, không biết kế hoạch cạnh tranh buổi chiều có bị ép thay đổi không, có khi hai bên vì chuyện này có thể tăng cường hợp tác cũng chưa biết chứng.
Nhưng Khoa Vương cũng là doanh nghiệp trong khu công nghiệp điện tử Hải Châu, Cẩm Hồ không thể vô duyên vô cớ gạt bỏ Khoa Vương ra khỏi vụ này, hay là lấy điều kiện Chính Thái từ bỏ kế hoạch ở Kim Sơn để trao đổi?
Suy nghĩ của Tạ Kiếm Nam rất loạn, không biết có nên từ chối lời mời của Kim Nam Dũng hay không, vì Trương Khác đã nhìn sang bên này, hắn nhìn sang Trần Tĩnh.
Trần Tĩnh không nói gì, Tạ Tử Gia hừ một tiếng:
- Trưa em có việc khác, không đi.
Chắc lần trước ăn cơm thái độ trịnh thượng của Lý Tại Thù vẫn khiến trong lòng cô bé có chút khó chịu.
Hiện cần phải quyết đoán, Tạ Kiếm Nam không nói thêm nữa, đi theo Kim Nam Dũng.
Tiêu Thụy Dân đợi ở cửa, muốn hỏi Trương Khác liệu Liên Tín đưa cơ sở sản xuất tới Hải Châu hoặc Kiến Nghiệp thì có được hưởng kỹ thuật này không.
Vừa rồi Tiêu Thụy Dân thấy giám đốc của Đông Hưng, Liên Tấn như kiến bò chảo nóng, bọn họ không biết thân phận thực của Trương Khác, đều dẫn cấp dưới vội vàng chạy đi, chắc là nhờ cấp trên trong bộ công nghiệp điện tử liên hệ với Cẩm Hồ.
Nơi này ôn ào náo loạn, chẳng thể gọi điện được, bảo một cấp dưới về bộ báo cáo tình hình, ông ta muốn nói chuyện với Trương Khác trước còn chiếm cứ chủ động.
Đáng tiếc khi còn cách sáu bảy mét, Tiêu Thụy Dân đang định đưa tay ra vẫy thì có một quan viên của phòng thời sự ĐTH TW chạy tới gọi Trương Khác, bọn họ nói qua loa vài câu, Trương Khác liền theo hắn quay lại.
Tiêu Thụy Dân ảo não không thôi, đành về trước, chuyện này nói không chừng cần trong bộ ra mặt.
Trần Tĩnh thấy trước khi quay đầu lại còn mỉm cười tỏ ý xin lỗi mình, trong lòng cũng thoái mải, Trương Khác bị ĐTH TW tóm lấy rồi, không dễ dàng thoát thân được, nói với Tạ Tử Gia và Úc Bình:
- Đi thôi, không có cơ hội nữa rồi.
Úc Bình Vỗ đầu than:
- Ài, hôm qua tôi còn tưởng hai cô bị điên, ai ngờ thì ra người của Cẩm Hồ mới là kẻ điên.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~o0o~~~~~~~~~~~~~~~~
Mặc dù chưa từng tiếp xúc với Triệu Tiến Dũng, nhưng Trương Khác không thể không nể mặt phó giám đốc ĐTH TW, nếu không sẽ đắc tội với toàn bộ ĐTH TW, cho dù sau này địa vị giang hồ của Cẩm Hồ có ổn định thì đánh một nhóm người cũng phải lôi kéo một nhóm người khác mới là đạo kiềm chế chính xác, huống hồ hiện giờ căn cơ còn chưa vững? Nên đành theo bọn họ.
Sau khi có thông tấn di động, tin tức truyền bá làm người ta ứng phó không kịp, vừa ra khỏi thang máy thì di động trong túi Trương Khác lẫn trong tay Phó Tuấn đồng loạt vang lên.
Trương Khác lấy di động ra, đã được bao lâu đâu, vậy mà La Quân đã gọi điện thoại tới tìm rồi, Trương Khác không nghe vội nhìn di động trong tay Phó Tuấn, một của Cao Chân, còn một số là máy để bàn Kiến Nghiệp.
Trương Khác nhận cú điện thoại từ máy để bàn trước.
- A lô, tìm hộ Trương Khác, tôi Triệu Hữu Trác của tỉnh ủy.
Thường ủy tỉnh ủy, thư ký trưởng tỉnh ủy Triệu Hữu Trác, Trương Khác chưa bao giờ tiếp xúc với hắn, chắc là hắn gọi thay cho Đào Tấn, không ngờ Đào Tấn cũng có lúc thiếu kiên nhẫn.
Cao Chân tất nhiên gọi thay cho Lý Viễn Hồ, bọn họ đều muốn lập tức tìm Trương Khác xác nhận thực hư.
Quyết định này có tác dụng xúc tiến trực tiếp với kế hoạch Hành lang số, sẽ có rất nhiều doanh nghiệm tham đồ miễn phí tới Kiến Nghiệp, Hải Châu xây dựng nhà xưởng, thiết lập cơ cấu nghiên cứu phát triển, mau chóng hình thành quân thể sản nghiệp quy mô.
Đó là cái lợi mà Đào Tấn, Lý Viễn Hồ, La Quân đứng ở góc độ của mình nhìn thấy.
Ba cú điện thoại, đều không thể xem nhẹ, Trương Khác tất nhiên không thể không làm cao chút nào đã nói hết tất cả, chỉ nói chuyện đơn giản, xác định đó đúng là quyết định Cẩm Hồ đưa ra, còn chuyện cụ thể sẽ phái Chu Du làm đại biểu báo cáo với họ, hiện không thể nói vài ba lời qua điện thoại là xong được.
Trên đường từ thang máy tới phòng khách phòng Thời sự, có mấy bước chân đã nhận được điện thoại của Vương Duy Quân, Diêu Văn Thịnh. Bên phía Hải Châu thì rất trấn tĩnh, tới giờ vẫn chưa có điện thoại gọi tới.
Trương Khác giao di động cho Phó Tuấn, dặn nếu bên Hải Châu gọi tới bảo Đinh Hòe phụ trách ra mặt xử lý, còn nơi khác gọi tới tùy tình hình.
Đi vào phòng khách thấy Trần Tín Sinh, Tô Tân Đông, Đào Hành Kiện, Diệp Tiểu Đồng đang nói chuyện với Triệu Tiến Dũng.
Triệu Tiến Dũng là một người trung niên hói, béo béo, vóc người cao to, nhìn Trương Khác đi vào, ông ta đứng dậy đưa tay ra bắt, chào hỏi xong nói ngay:
- Tôi bết Cẩm Hồ có sách lược thông tin định sẵn, nhưng ĐTH TW cũng nên có chút đãi ngộ đặc thù chứ nhỉ, tôi xin đề xuất ra ba câu hỏi... Coi như thỏa mãn lòng hiếu kỳ của bản thân cũng được.
Trương Khác khó mà từ chối được yêu cầu của ông ta, cười nói:
- Có một vài ý đồ thực sự không để cho người ngoài biết.
Triệu Tiến Dũng cũng cười lớn:
- Vậy tôi hỏi câu đầu tiên, TI có thái độ gì về vấn đề gì?
- Trong hợp đồng của chúng tôi ký với TI, không có giới hạn Cẩm Hồ phát tán công khai với bên thứ ba, công khai kỹ thuật chỉ có lợi không có hại với TI, dù là thế hôm qua chúng tôi vẫn liên hệ với cao tầng TI và được họ hiểu cho.
- Một câu trả lời rất tiêu chuẩn.
Triệu Tiến Dũng xoa cái đầu hói, hỏi Trần Tín Sinh:
- Câu này hỏi giám đốc Trần chắc cũng sẽ được trả lời tương tự phải không?
- Đây là câu hỏi thứ hai à?
Trần Tín Sinh đùa:
- Không, không.
Triệu Tiến Dũng vội xua tay:
- Câu hỏi thứ hai là, ý đồ của Cẩm Hồ là gì?
- Câu hỏi này rất rộng, có thể tính là hai câu được không?
Trương Khác mỉm cười hỏi lại.
- Ha ha ha, câu nói này làm tôi nhận thức được phong thái của Khác thiếu gia rồi, được, tính là câu hỏi cuối cùng.
Triệu Tiến Dũng cười sảng khoái nói:
Trương Khác đưa ngón tay ra chấm nước chè vẽ hai cái vòng tròn, nói:
- Chúng tôi đúng là có vài ý đồ không cho bên ngoài biết, chưa nói đâu xa, ngay vấn đề trong nước, mấy doanh nghiệp di động nội địa, bao gồm Cẩm Hồ có một bức tường vây quanh, say sưa đánh chén bữa ăn, nhưng quên có doanh nghiệp ngoại muốn vượt tường xông vào, bọn họ không chỉ muốn chiếm lấy bữa ăn, còn muốn nuốt sạch cả doanh nghiệp nội địa. Gốc của bức tường này đã lung lay, Cẩm Hồ nhìn ra nên mới có quyết định này...
- Lần này Cẩm Hồ công khai chống lại thương hiệu ngoại tham gia cạnh tranh Tiêu Vương cũng xuất phát từ suy tính ấy?
Tất nhiên Triệu Tiến Dũng liên tưởng tới hành vi của Ái Đạt mấy ngày trước.
- Nói như thế quá chí công vô tư, thuyết thục không được người khác.
Trương Khác thẳng thắn trả lời:
- Đưa ra quyết định này Cẩm Hồ cũng không hẳn là tổn hại, chỉ không đạt được lợi nhuận ở mức tối đa mà thôi. Nhưng xét từ góc độ lợi ích lâu dài, hình thức một quần thể sản nghiệp hoàn chỉnh mà chắc chắn ở Kiến Nghiệp và Hải Châu với Cẩm Hồ mà nói lợi nhiều hơn hại. Chúng ta phải thừa nhận một sự thật thế này, dù kế hoạch Vườn Sồi có triển khai thuận lợi, Cẩm Hồ cũng không thể một mình làm hết mọi việc. Đối thủ của Cẩm Hồ không phải là Liên Tín, Liên Tấn, Đông Hưng mà là Motorola, Samsung, Sony. Rất khó khăn, nhưng Cẩm Hồ phải làm thế, cho nên chúng tôi phải trì hoãn thời gian bức tường này đổ.
Tới đó Trương Khác giang tay ra:
- Trả lời nhiều vấn đề không thể tiết lộ như thế, giám đốc Triệu thấy xứng đáng với hai câu hỏi chưa?
Trần Tín Sinh lúc còn làm TI Trung Quốc có tiếp xúc với Triệu Tiến Dũng, nên nói chuyện tùy tiện hơn:
- Giám đốc Triệu thả cho chúng tôi đi ăn cơm chứ? Cơm công tác của ĐTH TW chúng tôi không dám hưởng thụ hơn.
Là một trong số những nhân vật tầng trên cùng của hệ thống thông tin trong nước, Triệu Tiến Dũng hiểu rõ Trương Khác hơn nhiều phó giám đốc khác, một vài bài báo truy tung nguồn gốc của Cẩm Hồ do chính tay ông ta ngăn cản không cho công bố.
Cho dù bối cảnh của Cẩm Hồ hoàn toàn thanh bạch thì đem chân tướng về Trương Khác công bố ra sẽ gây nghi ngờ lớn, hoàn cảnh chính trị hiện nay không cho phép có nghi ngờ này xuất hiện, đó là giới hạn tin tức mẫn cảm không được vượt qua.
Trước đó khi cho đăng hạng mục nhà máy tinh viên cũng cố ý làm nhạt đi tác dụng của Cẩm Hồ.
Triệu Tiến Dũng có thói quen khi suy nghĩ là đưa tay ve cằm, ông ta cảm khái nói:
- Khí độ đại trí giả ngu này trước đó tôi chưa được thấy, cho nên lòng hiếu kỳ mới lớn như vậy thật là hổ thẹn.
Tin tức này đưa ra sẽ kinh động tới cao tầng, mọi người chắc chắn sẽ bận tối mắt, không tiện giữ bọn họ lại hỏi tới cùng, lần nữa bắt tay Trương Khác:
- Buổi chiều còn tiếp tục cạnh tranh, Cẩm Hồ sẽ không vắng mặt chứ? Tôi mong có vinh hạnh mời một trong số các vị ở lại dùng cơm, mặc dù chỉ là cơm công tác...
Ông ta muốn tìm hiểu toàn diện về doanh nghiệp này, thông qua người sống, chứ không phải qua tài liệu lạnh băng.