Mục lục
Quan Lộ Thương Đồ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Chuyện này anh đừng quan tâm, chúng ta cũng chỉ có thể kiên trì không nhận tiền của người ta, lễ tết người ta tặng quà, không trả lại được còn chẳng đổi ra tiền sao... Vài chuyện không thể tránh, nếu anh làm mình quá thanh liêm, thì đừng mong làm được gì ở cơ quan, xã hội hiện giờ nó là thế... Anh luôn khen thị trưởng Trương thanh liêm, ông ấy chẳng phải cũng nhận quà, rồi bảo em giúp bán đi rồi quyên góp sao? Cố Hiểu Mai dứt khoát nói: - Dù khu Tân Giang có ưu đãi, cũng chẳng bán lỗ cho chúng ta đâu, sợ gì người ta nói?

- Em không sợ ảnh hưởng không tốt à?

- Thị trưởng Trương mới tới Tân Vu cũng mua biệt thự đấy thôi, ông ấy có sợ ảnh hưởng không? Cố Hiểu Mai phản bác: - Không làm chuyện trái lòng, sợ gì ảnh hưởng? Nhớ tới lời Trương Khác nói chiều, chợt nghĩ làm việc bên cạnh Trương Tri Hành, tâm tư đơn giản một chút có khi dễ dàng công tác.

- Anh nói không lại em, kết hôn xong mới biết mồm em lợi hại, hối hận cũng muộn rồi. Vu Vệ rụt cổ lại, tiếp tục chơi cờ: - Em hỏi con xem nó có đồng ý không?

- Con thấy ở đây rất tốt. Vu Trúc cũng rụt cổ lại, biết chuyện lớn thế này, cha hắn cũng chẳng làm chủ nổi, dù sao có chuyển nhà cũng chẳng phải ngày một ngày hai.

Lúc này chuông cửa vang lên, Vu Trúc ngẩng đầu nói: - Tiểu Ninh tới đấy, em con nó chỉ gõ cửa thôi. Rồi vội đứng dậy mở cửa.

Cố Hiểu Mai thò đầu ra, nhìn khuôn mặt xinh đẹp của con gái nhà Trần Dục, gò má hồng tươi như hoa hồng, đôi mắt to long lanh trong vắt làm người ta cảm thấy mát tận tim, chiếc mũi xinh xinh hoạt bát, cánh môi cong cong tinh nghịch, gò má ưu mỹ lưu loát, tựa hồ mọi nét đẹp nhất của một thiếu nữ đều tập trung trên khuôn mặt đó, mỗi tội người hơi gầy gò, nhưng càng thanh tú thoát tục, quốc sắc thiên hương, tiên nữ Giao Trì không nhuốm khói bụi nhân gian, mặc chiếc áo da cam, càng thêm sức sống thanh xuân tràn ngập, dạng con gái này lớn lên là đại họa... Con bé nhà mình đứng bên cạnh chẳng ai thèm chú ý.

- Chào dì Cố, nghe Vu Trúc nói hôm nay dì làm cơm, tiểu muội kéo cháu qua, cháu không khách khí nữa.. Trân Ninh cười lém lỉnh nói:

- Ba cháu đâu? Hôm nay mẹ cháu làm ca tôi phải không, chẳng lẽ ba cháu tự ở nhà làm cơm? Cố Hiểu Mai hỏi:

- Ba cháu còn đợi chú Vu gọi điện mời, cháu sang trước... Trần Ninh bán đứng cha mình:

Cố Hiểu Mai lắc đầu, bà và Trần Dục học với nhau từ tiểu học, sơ trung, cao trung, là thanh mai trúc mã từ nhỏ, nếu về sau không gặp Vu Vệ, chắc sẽ nghe người lớn trong nhà kết hôn với Trần Dục rồi, nghĩ cũng là, trong lòng Trần Ninh, Vu Trúc chắc cũng giống Trần Dục năm xưa trong lòng mình.

Thanh mai trúc mã, thân cận thì cực thân cận, nhưng lại giống như người thân vậy.

Cố Hiểu Mai thở dài, dù chuyển nhà thì một số chuyện cũng chẳng thay đổi được, thôi cứ để nó thuận theo tự nhiên, tới đâu thì đến.

Nhìn thấy chồng đứng dậy gọi điện thoại, Cố Hiểu Mai vào bếp làm thức ăn, một lúc sau chuông cửa vang lên, Vu Trúc đứng dậy mở cửa, bà ta chẳng để ý.

Cố Hiểu Mai chân tay nhanh nhẹn, điều này liên quan tính cách đáo để của bà ta, không thích người khác vào bếp giúp, vèo một cái làm được bàn ăn thịnh soạn.

- Chẳng trách bí thư Lưu điều cô tới văn phòng chính phủ, riêng làm thức ăn nhanh thế này, đủ để đám quan lão gia tự than không bằng rồi. Trần Dục tướng mạo nho nhã, do giao tình mấy chục năm với Cố Hiểu Mai nói chuyện cũng tùy tiện: - Nghe nói Tần Sương Hoa muốn làm phó thị trưởng, thành phố có tin này không?

- Chúng tôi cũng suốt ngày chỉ nghe đồn, ai biết tin tức từ đâu ra.

- Tần Sương Hoa là người đầu tiên giúp thị trưởng Trương dựng lên rượu Vân Trì, nghe nói lên làm cục trưởng công nghiệp nhẹ là Trương Tri Hành trực tiếp đề bạt, giờ ông ấy làm thị trưởng, đề bạt người ta làm phó thị trưởng là hiển nhiên thôi. Trần Dục phân tích: - Vả lại Trương Tri Hành muốn làm được việc gì ở Tân Vu, cũng phải kiếm vài người hỗ trợ.

- Trước kia sao anh không chủ động tới rượu Vân Trì, nếu không anh là phó thị trưởng rồi. Cố Hiểu Mai không phủ nhận suy đoán của Trần Dục, chỉ đùa với ông ta:

- Ba năm trước Trương Tri Hành mang hào quang ái tướng của Từ Học Bình tới Tân Vu, vừa tới nơi đã gây sóng gió, ai nhìn thấu được? Theo ông ta họa phúc khó lường, giờ đương nhiên là khác. Nói ra Tần Sương Hoa cũng có tài, làm phó thị trưởng cũng không ai không phục.

- Chẳng phải anh thanh cao lắm sao? Cổ Hiểu Mai cứ chọc vào chỗ đau của Trần Dục: - Trước khi thị trưởng Trương tới Tân Vu, chẳng phải anh cũng có suy tính của mình với ngành rượu Tân Vu à? Bảo anh rồi, muốn thành công thì bỏ thanh cao xuống. Sự thực chứng minh gì nào? Thị trưởng Trương chẳng phải được quần chúng yêu quý đấy sao? Hôm nay ở cuộc họp thị trưởng Trương nói, ở phát triển kinh tế, các cục phải bớt chuyện vẽ với không thiết thực, có thể để đông đảo quần chúng hưởng lợi mới là chính ách tốt, nói nông dân nuôi heo cũng làm giàu được, đừng theo đuổi công nghệ với chả internet... Tôi nghĩ nhãn quang kinh tế của thị trưởng Trương lợi hại hơn anh đấy, ba năm trước anh nói cái gì nhỉ? Rồi dài giọng ra: - Là lừa hay là ngựa đợi người ta ở lại được ba năm hãy nói.

Bị Cố Hiểu Mai nói thế, Trần Dục cũng chẳng giận, chỉ trơ mặt cười: - Thế nào chẳng cần quá trình nhận thức chứ.

Vu Vệ xen vào: - Có điều chúng tôi vừa xác nhận rồi, con trai thị trưởng Trương chẳng ra gì, anh bảo Tiểu Ninh ở trường tránh xa người ta ra.

- Cái gì, cái gì? Trần Ninh quay đầu sang, cánh môi hơi cong cong: - Sao lại kéo cháu vào?

- Con trai thị trưởng Trương cũng trong trường chúng ta, còn ở học viện ngoại thương, đang nói về anh ta. Vu Trúc trả lời:

- Thế à, mình gặp chưa?

- Anh ta hơn bọn mình một khóa, ở trường cả năm mình chưa gặp, chỉ nghe kể thôi... Nghe đâu cuối năm đầu thi cuối kỳ gian lận bị chủ nhiệm khóa bắt tại chỗ, chủ nhiệm khóa đó sau đấy bị đuổi khỏi trường. Rồi nghe nói một lần hiếm hoi anh ta tới giảng đường nghe tọa giảng, kết quả cãi nhau với giảng viên, làm một giáo sư nổi tiếng tức hộc máu, hiện nằm trong bệnh viện thành người thực vận... Bạn ở bên Tân Phổ chắc có nghe những truyền thuyết này? Vu Trúc dùng giọng đầy kịch tính kể: - Nghe nói còn một lần bạn anh ta bị hội trưởng hội sinh viên bắt nạt, bạn đoán xem về sau thế nào? Anh ta rỡ sạch văn phòng hội sinh viên, còn thiếu chút nữa cho mồi lửa đốt sạch, hiện cửa văn phòng hội sinh viên còn dấu chân anh ta... Còn nghe nói anh ta nhìn trúng một cô gái có bạn trai, chẳng biết dùng cách gì mà cô gái kia bỏ bạn trai theo anh ta, người bạn trai kia tức quá thuê lưu manh đối phó, đâm cho anh ta một dao. Biết sao không, người đó bị phán 20 năm, tên đâm anh ta bị phán tử hình... Ghê không? Cuối cùng kết luận: - Rồi đánh nhau với lưu học sinh, theo đuổi các cô gái xinh đẹp, kể ba ngày ba đêm cũng không hết.

Trần Dục há hốc mồm, nhìn Cố Hiểu Mai, Vu Vệ cũng tròn mắt nhìn vợ, ý tứ là thằng đó còn là con người không? Chẳng qua là vì con trai Trương Tri Hành nên không nói ra thôi, nếu chẳng phải biết Vu Trúc không biết nói dối đã nghi con mình bịa đặt, chỉ hỏi: - Trường mặc kể cho y làm bừa thế à?

Cố Hiểu Mai thì nghi hoặc hỏi: - Con chưa gặp Trương Khác à?

- Chưa ạ, anh ta gần như chưa bao giờ tới phòng học, chỉ thường xuyên tự ôn bài ở thư viện, thi thoảng con cũng tới thư viện ôn bài... Sao ạ?

- Không sao? Cố Hiểu Mai lắc đầu: - Cậu ta nói đã gặp con, con cũng đã gặp cậu ta, chỉ không nhận ra thôi.

Trần Dục xoa đầu, tiếng tăm của Trương Tri Hành cực tốt, không ngờ có đứa con đốn mạt như thế.

- Lời đồn bên phía nữ sinh bọn mình hình như hơi khác... Trần Ninh đột nhiên ngoẹo đầu xen vào một câu:

***

Tối mai mình về muộn, chưa biết chính xác lúc nào.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK