- Được rồi, đừng khoe đồ chơi của bạn trước mặt Phi Dung nữa.
Trương Khác cầu xin.
- Bạn thừa nhận là đồ chơi của mình rồi nhé.
Đường Thanh cười đắc ý:
- Phi Dung, có muốn chơi không, cái món đồ chơi này hay lắm.
Trần Phi Dung cười lắc đầu, chỉ có Đường Thanh mới khiến Trương Khác nghe lời như thế.
Đường Thanh đưa tay ra khe khẽ vỗ má Trương Khác:
- Được, cho bạn tự do, sau này mình bảo làm đồ chơi, phải ngoan ngoãn nghe lời đấy.
Nếu không phải Trần Phi Dung ở đây tiếp theo tới lượt Trương Khác biến Đường Thanh thành đồ chơi rồi, mà y tuyệt đối không chỉ chơi với cái mặt thôi đâu.
Đường Thanh ngồi xuống rầu rĩ nói với Trần Phi Dung:
- Bạn thật là sướng, ba tháng nữa thôi là được giải phóng rồi, mình còn phải chịu đựng thêm một năm nữa. Phải rồi Phi Dung, bạn định thi trường nào.
- Còn chưa chắc, hiện giờ cảm giác đọc sách không vào nữa, thi trường nào cũng không tự tin.
Trần Phi Dung thở dài.
- Bạn mà còn không tự tin cả năm thứ ba trường mình ai tự tin được nữa, Nhất Trung có kém thì năm nào ít nhất cũng có bốn năm người vào được Thanh Hoa, Bắc Đại, bạn có định thi vào đó không?
- Không...
Trần Phi Dung lắc đầu.
Trương Khác khóe môi nhếch lên, chắc chắn là Trần Phi Dung không muốn nói trước mặt mình rồi.
- Thanh Hoa, Bắc Đại hay đấy.
Đương Thanh hào hứng nói:
- Đám sinh viên nơi đó kiêu chết đi, bạn tới đó, bạn tới đó thế nào cũng có cả đám mê mệt, lúc ấy chia ình vài anh chàng đẹp trai chơi đùa...
- Cô bé con bàn chuyện thế này đừng có tỏ ra háo sắc vậy có được không hả?
Trương Khác phì cười bẹo má Đường Thanh:
- Bạn quản được á?
Đường Thành phồng má lên:
- Đều tại bạn hại Phi Dung làm trong trường không ai dám theo đuổi, tới đại học rồi phải bù lại chứ.
Cô nàng há miệng ra cắn tay Trương Khác, nhưng làm sao cắn được.
- Mình chẳng cần...
Trần Phi Dung cười ngượng ngùng:
- Con trai thật đáng ghét, cả đời không có con trai tới làm phiền mình càng tốt.
- Vậy thì thích mình đi.
Đường Thanh khúc khích ôm Trần Phi Dung vào lòng:
- Bạn xinh đẹp thế này, nếu thích mình, thì mình lãi lớn, ngực còn lớn nữa...
Nói rồi đưa tay ra bóp ngực Trần Phi Dung.
Trương Khác mắt trợn trừng to hơn mắt trâu, người nóng bừng, nhưng trán toát mồ hôi lạnh...
Với xuất thân của Đường Thanh, có người bạn chơi thân thực quá ít, kết bạn được với Trần Phi Dung, như được giải tỏa, tính cách trở nên hoang dã, huống hồ trước mặt Trương Khác, chẳng cần phải giả vờ thục nữ làm gì.
Trần Phi Dung da mặt mỏng, sao dám để Đường Thanh làm trò điên khùng đó, mặt đỏ như tôm luộc, vội giữ lấy tay Đường Thanh.
Trương Khác không thể không nghĩ, nếu không có mình ở đây hai cô nàng này không biết dám làm trò gì, nghĩ thôi thú huyết đã sôi trào.
Một lúc sau Lưu Phân mang đồ lót dạ vào, là thịt dê tẩm mật nướng, làm người ta khen không ngớt miệng, không phải chị người Tân Cương mới giỏi món này, thực ra thịt dê Đông Nguyên Hải Châu cũng vang danh khắp xa gần.
Lừa được bữa ăn ngon, Trương Khác và Đường Thanh tạm biệt ra về.
Vào trong xe, Đường Thanh nói:
- Quán ăn nhà Phi Dung thật là đẹp, cả quán cờ phía trước mình cũng xem cả rồi.
- Vậy thì bạn cứ thường xuyên tới đây mà ăn.
Trương Khác cười:
- Có điều Phi Dung bảo trong ngõ còn có hai trạch viện đẹp hơn nữa, tiếc là không có cơ hội xem.
Giọng Đường Thanh đột ngột trở nên nguy hiểm:
Tim Trương Khác giật đánh thót, chắc Trần Phi Dung vô tâm kể chuyện hôm cùng Hứa Duy, Hứa Tư tới xem nhà hôm đó rồi, hôm nay đúng là mình tự chuốc họa vào thân, chẳng trách hôm nay tự nhiên lại muốn biến mình thành đồ chơi trước mặt Trần Phi Dung, lại còn nói muốn tìm vài anh chàng đẹp trai chơi đùa nữa chứ, xem ra muốn phát tiết ấm ức trong lòng.
- Trông cái vẻ mặt bị nói trúng tim đen của bạn kìa.
Đường Thanh quay đầu sang nhìn Trương Khác chằm chằm:
- Mình vốn muốn qua xem, nhưng nghe Phi Dung nói chìa khóa ngôi nhà đẹp nhất ở trong tay người đó, nên thôi, nơi đó đẹp thật sao?
Cô nàng không muốn nói tới cái tên "Hứa Tư".
- Cũng bình thường thôi...
Trương Khác cười lớn đánh trống lảng, sống lưng thì ướt đẫm rồi. Xe rẽ vào Tân Cẩm Viên, đèn hai nhà đều đã tắt, chắc cha mẹ, Tạ Vãn Tình đều đã ngủ rồi, liền lái xe dừng dưới một bóng cây cách xa nhà, đưa tay kéo Đường Thanh nằm vào trong lòng mình, vuốt ve lưng cô:
- Đó là vì Phi Dung ít thấy nên mới bảo đẹp.
- Xì, lừa ai đấy hả?
Đường Thanh lườm Trương Khác một cái, đột nhiên đưa tay ôm chặt lấy lưng y, áp mặt vào ngực y, siết thật chặt, cố gắng để vướng vít trong lòng nhạt đi, có thế cô mới cảm thấy Trương Khác hoàn toàn thuộc về mình.
Trương Khác yên lặng nhìn nhìn Đường Thanh hồi lâu, nhưng chẳng biết phải nói thế nào:
- Hôm nay định ngủ đâu?
- Cứ thế này, mình ngủ trong lòng bạn.
Đường Thanh giọng có chút tủi hờn, ghen tuông:
- Ôm bạn ngủ một đêm, hôm sau sẽ không nghĩ tới chuyện ngôi nhà đó nữa.
- Vậy bạn ngủ đi.
Trương Khác lòng đau xót không thôi, cũng thích được dung túng chiều chuộng cô, điều chỉnh ghế thấp xuống, để cả người Đường Thanh cuộn trong lòng mình, dù trong xe không thể thoải mái duỗi mình ra, nhưng ôm cơ thể mềm mại của Đường Thanh trong lòng, rất là thoải mái, thấy mi mắt cô kéo xuống, lền nhẹ nhàng vỗ lưng cô, dỗ như dỗ trẻ con ngủ.
Khi Đường Thanh mơ mơ màng màng thì y cũng buồn ngủ rồi, nhưng đột nhiên nghe có tiếng gõ cửa kính, ngẩng đầu lên thấy Tạ Vãn Tình đang dán sát vào cửa kính nhìn vào trong.
- Á.
Đường Thanh hốt hoảng đầy Trương Khác ra ngồi bật dậy, trong xe chật hẹp, cô nàng ngồi dậy quá nhanh bị cụng đầu vào trần xe, ngồi vào chỗ đưa tay xoa đầu, nhìn rõ là Tạ Vãn Tình mới đỏ mặt nói:
- Chị Vãn Tình còn chưa ngủ à? Bọn em sợ đánh thức chị nên định ngủ trong xe.
- Chị đứng ở ban công thấy xe hai đứa đi vào, đợi một lúc không thấy hai đứa ra mới tới xem, còn tưởng hai đứa làm gì hay ho cơ, không ngờ hai đứa muốn ngủ trong xe, vậy ngủ đi, chị cũng về ngủ đây...
Tạ Vãn Tình cười khúc khích nói:
- Ngủ ngon nhé!
- Tại cái tên xấu xa này muốn bắt nạt em.
Đường Thanh đổ vấy trách nhiệm lên người Trương Khác, thấy Tạ Vãn Tình xoay người muốn đi, vội vàng mở xe ra giữ tay cô:
- Chị, em ngủ, em ngủ với chị, người Trương Khác thối kinh.
- Đi đi, đi đi, tê hết cả tay người ta rồi còn nói người ta thối.
Trương Khác đúng là quá oan, biết Đường Thanh quen ngủ sớm, nên rất quy củ không quấy rầy cô, bị cô đè lên người, không dám nhúc nhích chút nào.
Đường Thanh trông mảnh mai, nhưng cô cao, chỉ thấp hơn Hứa Tư một chút, chừng 1m67, phải có tới 50 cân thịt, bị cô đè lên gần nửa tiếng trời, nửa người tê liệt hết cả, nhúc nhích một chút thôi là co giật.
Đường Thanh lại chui người vào trong xe, ghé sát tai Trương Khác thì thầm:
- Lần này thì tha cho bạn đó, nhưng lần sau nhất định nằm trên người bạn cả đêm.
Nếu là nằm lên giường, tốt nhất là không mặc gì thì Trương Khá tuyệt đối không từ chối, thấy cô nàng còn ngây thơ đáng yêu như thế, Trương Khác không kìm được, hôn chụt một cái lên cánh môi mềm gợi cảm của Đường Thanh.
- Muốn chết à?
Đường Thanh thét lại, nhưng giọng vô cùng êm ái, chống tay lên ngực Trương Khác muốn lui ra.
- Á á..
Trương Khác vừa cử động nửa người tệ dại lại co giật, mặt nhăn nhúm khó chịu không diễn tả được, nắm lấy tay Đường Thanh:
- Bị bạn đè tê hết cả cánh tay rồi, bạn xoa bóp hộ mình rồi hẵng nói.
Đường Thanh cười quyến rũ, rất nghe lời kéo Trương Khác dậy, giúp y bóp cánh tay trái.
Tạ Vãn Tình quay lại, thấy Trương Khác mặt mày nhăn nhó, cười nói:
- Vào nhà trước rồi hãy bóp, ở đây gió lạnh cảm đấy.