Trương Khác chỉ còn biết mìm cười lắc đầu, nhìn thấy cô ngủ hết sức say sưa, không nỡ lòng nào đánh thức, thầm nghĩ liên tục cho Cao Khoa Khoa Vương hai ánh hào quang, thời gian qua áp lực của Trần Tĩnh phải rất lớn, nhìn một mỹ nhân yêu kiều vất vả thành thế này, trong lòng có chút thương xót.
Trương Khác lái xe nhẹ nhàng đi vào dải xanh hóa bên sông dừng lại, đợi Trần Tĩnh ngủ dậy rồi tính.
Trần Tĩnh học ở nước ngoài tập được thói quen tốt, cho dù đi trong thành phố tốc độ không nhanh cũng sẽ đeo giây an toàn, Trương Khác nhìn giây an toàn thắt trước ngực cô làm gồ lên bầu ngực cao vút, Trương Khác thiếu chút nữa đưa tay chạm vào, may kịp kìm cương trước vực thăm.
Qua ánh sáng đèn đường từ ngoài chiều vào, thấy hơi thở của cô không đều, thầm nghĩ có lẽ đai thắt chặt quá, định cởi đai ra cho cô ngủ thoải mái hơn.
Trần Tĩnh tỉnh rồi, ý thức được người Trương Khác ngả tới, một cánh tay áp trước ngực, còn cảm giác được hơi thở nóng rực của Trương Khác phả vào tai mình.
Cô không biết Trương Khác tránh lúc giây an toàn bị tháo ra co lại quá mạnh làm cô thức tỉnh cho nên mới một tay giữ đai an toàn cũng phải từ từ theo nó ngả sang một bên, đó là chuyện bất đắc dĩ thôi, chớp mắt đó tâm thần Trần Tĩnh chấn động, chỉ nghĩ Trương Khác nhân lúc mình ngủ định làm chuyện gì đó, lông tóc dựng cả lên.
Y định làm gì? Trần Tĩnh rất khẩn trương, không biết nên giả vờ tỉnh lại ngăn cản Trương Khác, lại nghĩ nếu anh ấy hôn một cái hoặc ôm mình thì sao?
Nghĩ như thế trong lòng có chút khát vọng, vừa rồi sao lại ngủ thiếp đi mất để rơi vào cảnh tiến thoải lưỡng nam này chứ? Đúng là đau đầu, nếu y hôn xong hoặc ôm xong không thỏa mãn thì làm sao?
Y có sờ ngực mình không? Cái tên này lúc ăn cơm cứ thi thoảng lại nhìn vào đó, cảm giác núm vú tê tê rồi hơi hơi sắn cứng lên, Trần Tĩnh thầm mắng đồ phản chủ, nếu y đặt tay lên ngực mình nhất định muốn nghịch ngợm chỗ đó?
Trần Tĩnh vừa xấu hổ lại bất an, nhưng khao khát kia là sao? Càng ức chế ý nghĩ đó, hai núm vú càng ngứa ngáy, trong cơ thể có một ngọn lửa khó diễn tả cháy lan đi từ bụng.
Trương Khác định đặt giây an toàn sang một bên, từ đầu tới cuối đầu hết sức cẩn thận tránh chạm vào người Trần Tĩnh, nhìn thấy gò má cô ửng hồng dưới ánh đén hết sức quyến rũ, không kìm được tham lam muốn nhìn thêm một lúc.
Đương nhiên ánh sáng mờ như thế nhìn không rõ, một phần là tưởng tượng trong đầu, động tác ở tay thì thực sự càng ngày càng chậm lại.
Trần Tĩnh đợi thêm một lúc, cô cảm giác được Trương Khác nhìn mình, áp lực từ ánh mắt chằm chằm đó, bằng vào trực giác phụ nữ có thể cảm nhận được, còn cả hơi thở nóng hổi có cái mùi nam nhân ngai ngái làm tâm tư rối loạn kia, thực là khiến người ta mê loạn.
Trần Tĩnh quyết định không tỉnh lại, không tỉnh, tên này nhiều lắm động chân động tay sờ mó vài cái, nếu tỉnh lại y lớn gan muốn làm chuyện quá đáng hơn, mình có nên chống cự hay không? Lại một vấn đề đau đầu nữa.
Đợi lát nữa, cảm giác Trương Khác chẳng những không động chạm gì, lại còn rụt tay về, y làm sao vậy, sao tự nhiên nhát gan thế? Trước ngực càng lúc càng ngứa ngáy khó chịu, sao y lại có thể nhát gan vào đúng lúc này cơ chứ?
Trong lòng Trần Tĩnh thầm oán hận.
Trần Tĩnh thầm nghĩ thôi vậy, người ưỡn lên, đợi xoay người một cái rồi vờ tỉnh lại, tránh trên này bị bóc trần tâm tư không xuống nước được về sau khó nhìn mặt nhau, ngực sát qua ban tay đang rụt về của Trương Khác.
Cô có thể cảm giác được ngón tay của Trương Khác cách một lớp áo lướt qua hai núm vú của mình, đốm lửa nhỏ âm ỉ tránh trong lòng bùng lên, đột nhiên biến thành luồng điện chạy tán loạn trong lòng, đó là cảm giác kỳ diệu không gì diễn tả được.
Cái tên này không ngờ lại sờ ngực mình, Trần Tĩnh tất nhiên không dám tỉnh lại, còn cố sức làm cho hơi thở của mình không quá gấp gáp, thầm nghĩ y sờ rồi liệu còn muốn làm chuyện gì nữa không?
Trương Khác không ngờ Trần Tĩnh ngủ còn vặn vẹo người lung tung như thế, tay chạm vào một cái, Trần Tĩnh không chỉ mặc áo len còn có cả áo lót, y chỉ vô tình sượt qua, đâu phải bóp nó, đương nhiên chẳng có cảm giác gì, lại còn lo Trần Tĩnh tỉnh lại sinh ra hiểu lầm không biết giải thích ra sao.
Thấy Trần Tĩnh quay người một cái rồi ngủ tiếp liền yên tâm, điều chỉnh ghế hạ thấp xuống, nhìn vầng trong cong bên ngoài, cách lớp cửa kính vẫn loáng thoáng nghe thấy tiếng nước sông Sơ Cảng chảy róc rách.
Trần Tĩnh đợi mãi chẳng thấy Trương Khác có thêm động tác gì, cảm thấy hết sức kỳ quái, lại nghĩ: Y muốn làm chuyện khác thì phải từ chối ra sao? Tên này thực quá đáng, rõ ràng có cô gái thiên kiều bá mị như Hứa Tư làm bạn, còn có cô bạn gái xinh tươi đáng yêu như Đường Thanh, sao còn động lòng với nữ nhân khác?
Trần Tĩnh rất muốn thở dài một hơi, song không muốn để Trương Khác nhận ra, áp hơi chầm chậm thở ra từng chút một, đột nhiên nhận ra đai an toàn trước ngực đã được cởi rồi, lúc lên xe mình đã cái vào mà, đây gần như động tác bản năng không thể nhầm được, chẳng lẽ vừa rồi y giúp mình cởi đai an toàn để ngủ thoải mái hơn?
Giờ Trần Tĩnh hoàn toàn hiểu ra, rõ ràng là mình ưỡn người lên cho y sờ mà, trong lòng ngượng ngùng khôn siết, mình làm sao có thể như vậy được cơ chứ? Chỉ là cảm giác chớp mắt đó thật mỹ diệu, hai chân cũng ẩm ướt, không khỏi nhớ tới giấc mơ hoang đường đó.
Trương Khác thấy Trần Tĩnh lại cựa mình, khẽ hỏi:
- Tỉnh rồi à?
Trần Tĩnh vờ như mới tỉnh dậy, đưa ta che miệng, phát ra tiếng kêu kinh ngạc:
- Á, vừa rồi tôi ngủ trên xe sao?
- Ha ha, xe vừa rời khỏi quán ăn là cô đã ngủ rồi, không muốn gọi cô dậy nên lái xe tới đây, mấy ngày qua mệt lắm hả?
Trương Khác thấy mặt Trần Tĩnh đỏ bừng, chỉ cho rằng do ánh đèn đường chiếu vào, không nghĩ sang hướng khác, có điều trong bóng tối thấy đôi mắt Trần Tĩnh đặc biệt sáng.
- Cho dù muốn thành quân cờ của Cẩm Hồ cũng phải đủ nỗ lực mới được, khổ một chút, mệt một chút cũng là chuyện đương nhiên mà...
Trần Tĩnh mỉm cười nói:
- Không phải lại muốn tôi chịu trách nhiệm gì chứ hả?
Trương Khác đùa:
- Được, hay là để cô ngủ trong xe một lúc nữa?
- Được không?
Trần Tĩnh không nhịn được ngáp một cái, thẹn thùng nói:
- Mấy ngày qua về chung cứ thế nào cũng cũng không ngủ ngon, hết chuyện này tới chuyện khác cứ hiện ra trong đầu, khả năng là do quá phấn khích.
- Ừ, hai năm trước Cẩm Hồ mỗi bước đều như đi trên băng mỏng, tôi cũng ít khi ngủ ngon, nghe cô nói thế tôi liền có cảm giác đồng bệnh tương lân.
Trương Khác lại ngả người tơi, giúp Trần Tĩnh hạ lưng ghế xuống:
- Cô ngủ thêm một chút đi.
Lúc ăn cơm thời gian còn sớm, ăn xong chưa tới 8 giờ, Trần Tĩnh chưa ngủ được 10 phút, chẳng có chuyện gì làm, Trương Khác cũng rảnh rang, nghĩ lúc này mẹ chắc đang cùng nhà cậu và mẹ con Vương Thái Linh tán gẫu việc nhà, y chẳng muốn tới góp vui.
Hai ngày qua Tạ Vãn Tình ở gian phòng phía trường học, đi tìm người khác cũng không thích hợp, đại đa số không tiếp khách thì cũng vừa chè chén xong, chẳng bằng ở lại đây bên giai nhân.
Trương Khác đưa tay rới điều chỉnh lưng ghế, gần như thế cảm giác như y ôm mình vậy, Trần Tĩnh cảm thấy người nóng lên, có chút kích động muốn ôm thật chặt y vào lòng.
Nhưng sao có thể như vậy được? Y nhỏ hơn mình rất nhiều, lại có cả bạn gái cả tri kỷ rồi, Trần Tĩnh kéo hai mép áo khoác lại, như cố che đậy bản thân, cô biết nếu Trương Khác muốn làm gì, thực sự mình không có dũng khí từ chối, trong bấn loạn nhắm mắt lại, nghe thấy Trương Khác rụt tay về nằm xuống ghế, trong lòng có chút hụt hẫng.
Thật kỳ lạ, lòng loạn như thế mà lại ngủ thiếp đi rất nhanh, ngủ rất ngon, chẳng biết bao lâu Trần Tĩnh tình lại, mặt dựa vào vai Trương Khác, vừa mờ mắt ra thấy Trương Khác đang nhìn mình.
- Á.
Trần Tĩnh giật mình, mình ngả vào vai y lúc nào thế, đưa tay lên xem đồng hồ:
- Sao anh không gọi tôi dậy? Làm tốn của anh năm sáu tiếng rồi.
- Làm gì có chuyện đó? Con người tôi rất rảnh rỗi.
Trương Khác khởi động xe:
- Lần sau cô không ngủ được, tôi vẫn có thể bồi tiếp cô miễn phí, giờ tôi đưa cô vè nhé.
Trần Tĩnh không biết trả lời câu này ra sao, mím chặt môi không nói.
Trần Tĩnh khuôn mặt tinh tế mỹ lệ, đặc biệt sau khi ngủ đầy đủ, tinh thần phấn chấn, càng đẹp một cách ưu nhã mà gợi cảm, lại đang tuổi hoa nở rộ, Trương Khác nhìn cũng động lòng, tiếc là chỗ này ngay gần tòa nhà Phủ Thiên, đánh vòng xe lại một cái là tới nơi rồi.
Trần Tĩnh trở về phòng lấy chai nước khoáng tu liền một hơi dài.
Ngủ liền trong xe sáu tiếng, đó là giấc ngủ ngon lành nhất trong thời gian qua, về tới nhà tinh thần dồi dào, chẳng buồn ngủ chút nào, liền mở máy vi tính ra xử lý công việc.
Công việc cứ như đổ mãi tới, xử lý không hết, dừng tay nhìn ra ngoài, lúc này bầu trời bên ngoài bị mây đen bao phủ, chẳng thấy trăng sao đâu nữa.
Đột nhiên nhớ ra một việc muốn trao đổi với Úc Bình, chẳng nghĩ Úc Bình đã ngủ chưa, liền gọi điện thoại tới luôn, mấy ngày qua đều như thế, cô cũng thường xuyên đang ngủ bị Úc Bình hoặc Tạ Tử Gia gọi điện đánh thức.
Nghe thấy giọng Úc Bình chẳng hề buồn ngủ, lại vừa khéo có chuyện muốn tìm mình thương lượng, Trần Tĩnh liền bảo cô ta lái xe tới chỗ mình.
Hiện đã sang ngày 24 rồi, chiều hôm nay hiệp hội xúc tiến kỹ thuật sẽ chính thức thành lập, Cao Khoa Khoa Vương mặc dù chỉ là nhân vật phụ, dù là thế thân phận đó cũng làm Trần Tĩnh cảm giác gánh nặng trên vai rất lớn.
Bao nhiêu xí nghiệp điện tử trong nước lọt vào top 100 còn chưa có tư cách làm nhân vật phụ này, Cao Khoa Khoa Vương lại có được quá dễ dàng.
Úc Bình vừa mới thấy Trần Tĩnh đã nói:
- Còn tưởng cô trước khi trời sẽ không tài nào thoát thân được.
- Hả?
Trần Tĩnh vừa không hiểu, vừa hơi giật mình.
- Cô sẽ không nói ăn tối xong với y là về nhà ngủ ngay chứ hả?
Úc Bình nháy mắt:
- Có chuyện khẩn cấp muốn tìm cô, nhưng gọi tới nhà cô bảy tám lần đều không được.
- Di động của tôi có vấn đề gì đâu!
Trần Tĩnh cầm di động trên bàn lên vờ không hiểu lắc lắc trước mặt Úc Bình.
- Mặc dù chuyện rất gấp, nhưng không tới mức gọi vào di động của cô.
Úc Bình cười giảo hoạt:
- Đừng vờ vịt với tôi nữa.
- Không xấu xa như cô nghĩ đâu, tôi ở trong xe anh ta không để ý ngủ mất, tỉnh lại thì đã là 2 giờ sáng...
Trần Tĩnh phân bua, mặc dù sự thực đúng là như thế, nhưng nói ra vẫn thấy chột dạ:
- May mà tỉnh lại về nhà, nếu không ngủ liền tới lúc trời sáng bị cô làm oan uổng chết thôi.
- Không làm chuyện gì khác à?
Úc Bình nghi hoặc hỏi, gọi liền mấy cú điện thoại không được, cô còn tưởng đêm nay sẽ xảy ra chuyện gì đó.
- Làm chuyện gì chứ?
Dưới ánh đèn trần, da dẻ sáng bóng của Trần Tĩnh hiện lên lớp phấn hồng, có che dầu cũng không che dấu được.
- Ồ..
Úc Bình nhìn thấy dáng vẻ ngượng ngùng của Trần Tĩnh đương nhiên hiểu hôm nay chẳng có chuyện gì xảy ra cả, nhưng Trần Tĩnh động tình với cái tên đó là điều dễ dàng thấy được, phì cười:
- Đúng là không bằng cầm thú.
Trần Tĩnh biết chuyện cười "không bằng cầm thú", mặt đỏ dừ không không để Úc Bình tiếp tục bám lấy chủ đề này nữa, đi rót nước, thầm nghĩ: Chẳng lẽ mình không trách y "chẳng bằng cầm thú" sao?
- Cô không chủ động mời y lên phòng ngồi một lúc sao?
Úc Bình không chịu buông tha, chút tâm tư đó Trần Tĩnh sao qua nổi người kinh nghiệm như Úc Bình? Trần Tĩnh ở cùng với nam nhân khác đã bao giờ phóng túng tới mức ngủ trên xe người đó chưa? Trần Tĩnh đã không còn chút phòng bị nào với Trương Khác rồi, xui thay tên đó đột nhiên làm quan tử, Úc Bình cũng nhìn ra u oán trong mắt Trần Tĩnh:
- Nếu tôi gặp phải nam nhân mình thích, thế nào cũng tìm mọi cách quyến rũ cho bằng được, tôi cả đống tuổi thế này rồi vẫn chưa gặp được nam nhân đáng để quyến rũ.
- Ồ, cô già lắm đấy, cô cho rằng thường ngày cô lẳng lơ như thế không phải là để quyến rũ nam nhân à?
Trần Tĩnh ngồi xuống ghế sô pha, ôm lấy gối, nhớ tới Hứa Tư cô gái có thể làm thiên hạ chao đảo, hỏi:
- Nếu nam nhân đó sớm có nữ nhân mình yêu thương, hơn nữa tuyệt đối sẽ không bỏ nữ nhân đó, liệu có có thi triển hết bản lĩnh để quyến rũ không?
- Vậy còn cách nào khác, có lẽ nữ nhân cả đời chỉ gặp được một nam nhân đáng để quyến rũ.
Úc Bình ngồi xuống, đôi mắt như vầng trăng phủ một tầng sương u oán:
- Chẳng lẽ ủy khuất bản thân để thành toàn cho người khác à?
Trần Tĩnh không hiểu lắm, định hỏi, nhưng một số chuyện không thể nói hết ra được, ngập ngực lại thôi.
Úc Bình thở dài, rồi cười nói:
- Người ta nói cuộc đời có vô số khả năng, nhưng con người lại cứ thường cưỡng ép bản thân đi vào con đường khác người... Có người có lẽ chỉ nói tự làm tự chịu mà thôi, nhưng người khác không hiểu, không lựa chọn như thế, cũng sẽ bị càng dày vò hơn.
- Ừ...
Trần Tĩnh hiểu con đường khác người Úc Bình nói là làm tình nhân cho Chu Phú Minh, chỉ là không hiểu cô ta nói tới con đường khác càng dày vò hơn là gì.
Tới rạng sáng Úc Bình rời đi, Trần Tĩnh nằm trên ghế sô pha ngủ thêm một lúc, lại lần nữa mơ tấy Trương Khác liền hiểu ra.
Trần Tĩnh ăn sáng xong liền lái xe tới toàn nhà Cẩm Hồ.
Văn phòng hiệp hội xúc tiến cũng đặt bên trong tòa nhà Cẩm Hồ, trong hiệp hội, địa vị của Cẩm Hồ giống với sáu đại biểu khác, không hề có đặc thù gì, chi phí hoạt động của hiệp hội cũng không do một mình Cẩm Hồ gánh vác mà do bảy công ty cùng chịu.
Đương nhiên Cao Khoa Khoa Vương lần này có được địa vị và đãi ngộ đặc thù như thế, tất nhiên phải cống hiến thêm chút gì đó cho hiệp hội, thời gian vừa rồi đại bộ phận tinh lực của Trần Tĩnh đổ vào đây.
Trần Tĩnh đi vào thang máy, vừa quay đầu lại thấy Trương Khác đang đi từ cửa vào đại sảnh, nghe nói thường ngày y rất ít tới đây, hôm qua gặp được chỉ là ngẫu nhiên, hơn nữa Trương Khác cũng chẳng chú ý lắm tới chuyện hôm nay, cho dù lúc này có nhớ quan tâm tới, phải nên tới thành ủy thảo luận làm sao tiếp đãi hai nhân vật lớn Cảnh Trọng Dương, Lý Viễn Hồ chứ?
Trương Khác đi nhanh tới, đại khái là muốn vào thang máy.
Lúc này Trần Tĩnh hơi sợ đối diện với Trương Khác, mong cửa thang máy đóng lại trước khi y tới, nhưng có người khác bấm nút không để cửa thang máy đóng vào, Trần Tĩnh quay sang, nhận ra đó là Diêu Văn Tịnh, còn có cả Chu Hưng Đông trong thang máy, hắn nhìn thấy Trương Khác mặt lạnh tanh.
Trương Khác đi vào thang máy khoác vai Diêu Văn Thịnh chào hỏi, chẳng thèm để ý tới Chu Hưng Đông, cô định nhích sang một bên tránh, Trương Khác lại ghé sát vào bên tai hỏi:
- Tối qua ngủ thế nào?
Không biết là y hỏi chuyện ngủ trên xe hay là về nhà ngủ, xung quanh toàn là người, lời này của Trương Khác làm người ta nghe ít nhiều cảm thấy có chút ám muội.
Trần Tĩnh mím môi, trừng mắt lên nhìn Trương Khác, đôi mắt long lanh như nước hồ thu cố giấu chút tình cảm thầm kín, tâm tư hơi loạn, chẳng biết trả lời ra sao, giống như thiếu nữ lần đầu biết yêu, hay hoảng hốt sợ hãi trước mặt người đó.
Văn phòng hiệp hội ở tầng bẩy, Trần Tĩnh đi ra ngoài không thấy Trương Khác đi theo mới thở phào, không ngờ nghe Diêu Văn Thịnh ở bên hỏi:
- Trần tiểu thư có vẻ rất thân với Khác thiếu gia thì phải?
- Ồ thế à? Coi như thế đi, dù sao ở Hải Châu, ngẩng đầu cúi đầu thấy nhau mà...
Trần Tĩnh trả lời hơi bối rối, một lúc sau mới phản ứng lại:
- Cục trưởng Diêu cũng rất thân với Khác thiếu gia mà.
- Ha ha ha, tên đó à, nếu được tôi mong chẳng có dính líu gì tới y, đi cùng y, các cô gái xinh đẹp đều bị y thu hút hết rồi, đặc biệt cô gái xinh đẹp tài giỏi như Trần tiểu thư, chỉ cần đứng cùng với tên đó là tôi chẳng có chút hi vọng nào rồi.