Sâm Sơn Dã nâng ly chúc, Lý Tại Thù, Kim Nam Dũng đành uống, dù sao bọn họ ở Trung Quốc, không rõ tình hình tiêu thụ của Iplayr ở Nhật, nhưng chắc là Cẩm Hồ đã có thành tích không tầm thường ở Nhật.
Với rất nhiều doanh nghiệp điện tử ngoài Nhật mà nói, thị trường Nhật Bản rất khó chơi, nhiều cự đầu Âu Mỹ phải thất bại quay về, không biết thành tích Cẩm Hồ tốt cỡ nào, làm Lý Tại Thù rất tò mò, nhưng không tiện hỏi.
Trương Khác nhìn ra, chẳng che dấu gì, cười nói:
- So với lượng tiêu thụ 30 vạn chiếc MD cùng kỳ, trong tháng ba Iplayr chỉ tiêu thụ được có 1 vạn cái, chẳng đáng nói tới.
- Ngài Trương đừng nên xem thường bản thân, con số này đã hơn xa dự đoán của đám người Sony, Panasonic rồi.
Sâm Sơn Dã xua tay nói:
Lý Tại Thù thầm kinh hãi, trước đó hắn tính toán mức cân bằng lợi nhuận của Iplayr ở thị trường Nhật Bản là chừng 1 vạn chiếc một tháng, như vậy là Cẩm Hồ có thể dựa vào lợi nhuận có được không ngừng khai thác thị trường Nhật Bản rồi.
Con số này mặc dù trông có vẻ không đáng kể, nhưng có nghĩa là chỉ 2 tháng Cẩm Hồ đã đứng vững ở thị trường Nhật Bản, đây là thành tích đáng kiêu ngạo.
Lý Tại Thù vừa hâm mộ vừa ghen tỵ, không còn tâm tư nào nói chuyện.
Sâm Sơn Dã nhìn có vẻ như sau khi uống rượu thả lòng, nhưng những lời vừa rồi là lo lắng Cẩm Hồ hợp tác với Samsung, nhìn thần sắc của Lý Tại Thù thì lo lắng này là dư thừa rồi.
Đương nhiên có lẽ lúc này cũng không phải là dư thừa, vì không có nghĩa Cẩm Hồ không hợp tác với Samsung, hắn còn chưa quên cảnh tiểu công chúa Lý Hinh Dư thân mật đứng bên Trương Khác, Trì Tá Tú Tàng miệng không nói gì, nhưng trong bụng thì tức bầm gan tím ruột rồi.
Nếu như nói thanh niên này ở thương trường có đối tượng nào môn đăng hộ đối, thì Lý Hinh Dư đúng là mỹ nhân xánh với anh hùng, ai mà biết người thanh niên này có vì Lý Hinh Dư mà lấy lòng Samsung không, gia tộc Lý Hi Kiện cũng luôn ra sức lung lạc thanh niên có thiên phú thương nghiệp.
Lý Tại Thù lúc này cũng xác định được Sâm Sơn Dã tới Trung Quốc là để đàm phán vấn đề cấp quyền kỹ thuật DMP, Toshiba động lòng với DMP thật rồi, cho dù bị giới truyền thông bóc trần vẫn phái người tới Trung Quốc tiếp xúc với Cẩm Hồ.
Gõ tay lên mặt bàn, Lý Tại Thù thầm nghĩ, trừ lượng tiêu thụ Iplayr ở Nhật Bản, Toshiba có thể căn cứ vào lượng flash memory cung cấp cho Cẩm Hồ tính ra lượng tiêu thụ DMP trên toàn cầu, con số này là bao nhiêu?
Dù cực kỳ khao khát đáp án, nhưng lại không thể hỏi ra, đúng là không dễ chịu gì.
Sâm Sơn Dã tất nhiên con số này, tổng lượng tiêu thụ DMP toàn cầu tháng 3 là 4 vạn chiếc.
Do Trương Khác kéo Lý Tại Thù, Kim Nam Dũng theo, nên Sâm Sơn Dã không thể đi vào chủ đề chính, nhưng trong lòng Trương Khác đã hiểu ý đồ của hắn, chỉ có điều chưa rõ quyết tâm của Toshiba tới đâu.
Bữa cơm không khí rất sôi nổi, Trương Khác cũng uống thêm vài chén, mặt đỏ hồng hào, gần như quên luôn cả ân oán với Lý Tại Thù, cuối bữa còn khoác vai Lý Tại Thù, nói với Sâm Sơn Dã:
- Thời gian anh ở Trung Quốc, tôi bảo giám đốc Chu tiếp đãi, nếu anh có yêu cầu gì với Cẩm Hồ cứ đề xuất.
Mọi người chào tạm biệt trước nhà hàng rồi ai vào xe người nấy.
Trương Khác gọi Chu Nhất Bình vào xe, cho dù chiếc Cadillac khá rộng, ngồi ba người vẫn không hề chật chội, Địch Đan Thanh vẫn ghé sát vào cửa xe, tránh chạm vào người Trương Khác.
- Mấy ngày này anh đưa Sâm Sơn Dã tới Hải Châu cũng được, Kiến Nghiệp cũng được, tóm lại là đừng đám phán sâu hơn.
Trương Khác căn dặn:
- Hiện chưa phải là thời cơ tốt, đợi khi nào lượng tiêu thụ hàng tháng trên toàn cầu đột phá mức 10 vạn chiếc, bắt đầu đàm phán kỹ thuật Flash memory với Intel thì có lẽ mới là thời cơ tốt, trì hoãn ba tháng nữa đi. Yêu cầu của Cẩm Hồ chưa chắc bằng vào Sâm Sơn Dã đã có thể quyết được.
Nói thêm vài việc nữa rồi Chu Nhất Bình xuống xe.
Địch Đan Thanh lúc này mới hỏi:
- Tối thấy Lý Tại Thù cũng động lòng rồi, nếu Samsung đề xuất hợp tác thì cậu quyết định ra sao?
- Samsung lúc này nhìn có vẻ yếu hơn Toshiba, nhưng năng lực thị trường của họ rất mạnh, đặc biệt là khả năng thích ứng với thị trường nội địa, nếu có khả năng phải đặt thêm nhiều chướng ngại với họ.
Trương Khác nhớ ra một chuyện:
- Hôm nay hình như cô hơi sợ tôi, có chuyện gì thế?
Địch Đan Thanh chỉ nhoẻn miệng cười né tránh trả lời.
Đêm mùa xuân ở Bắc Kinh lạnh lại khô, trong xe thoảng mùi thơm nước hoa, lại như mùi cơ thể mỹ nhân, Trương Khác ngửi mà lòng khoan khoái, trời vấn còn sớm, trừ đèn đường ra thì hai bên đường các cửa hàng cũng chiếu ra đủ ánh sáng xanh đổ nhấp nháy, người qua người lại như mắc cửi.
Chả lẽ cô nam quả nữ mà lại về khách sạn ai vào phòng nấy chịu dày vò tới sáng mới ra, nhưng lúc này chỗ đốt thời gian được trừ các clb thì chỉ có quán bar.
Tới CLB nghe đám nam nhân ăn mặc trải chuốt, khoe mẽ mình tài ra sao lắm tiền thế nào, các cô gái xúm xít vây quanh, Trương Khác chẳng thích chỗ như thế, thời gian này đi quấy nhiễu người khác cũng không hợp, đi qua một quán KFC mới nhớ về khách sạn chẳng có cà phê nóng để uống.
Địch Đan Thanh định xuống, nhưng Trương Khác sao thiếu ga lăng thế được, xuống xe trước còn hỏi cô thích ăn gì, vào quán KFC mua đồ đi ra, Địch Đan Thanh mở cửa giúp, Trương Khác đưa cho cô một cốc cà phê nóng, di động trên ghế đột nhiên vang lên, Địch Đan Thanh giật mình cầm trượt cốc cà phê, Trương Khác đã buông tay, cả cốc cả phê nóng đổ lên ngực cô.
- Á!
Địch Đan Thanh bị bỏng thét lên, theo bản năng đứng bật dậy, đầu va cốp vào trần xe, lại kêu thảm thiết một tiếng nữa, đau đớn ôm lấy đầu, mày nhăn tít lại.
Trương Khác vội ném cốc cà phê của mình ra ngoài xe, luống cuống giúp cô kéo áo cho khỏi dính vào ngực, tay chạm vào bầu ngực mê người đó, nhưng lúc này chẳng còn tâm tư nào hưởng thụ xúc cảm khao khát đã lâu đó.
Thấy Địch Đan Thanh bị bỏng, song lại chẳng thể cởi áo cô ra, Trương Khác đành lấy tay áo lau chỗ bị ướt trên ngực.
Lái xe đưa cho hộp giấy, Địch Đan Thanh vội nhận lấy, ngực bỏng rát, thấy Trương Khác còn giúp mình kéo cổ áo tránh nó dính vào da thịt, cảm giác trong lòng rất quái dị, nếu chẳng phải tự cô không cầm chắc cốc cả phê, cô hoài nghi có phải y cố ý hay không?
Trương Khác nhanh chóng rút mấy tờ giấy, lau vết cà phê trên áo cô, thấy ánh mắt Địch Đan Thanh nhìn mình rất lạ mới nhớ ra, ngượng ngùng vỗ đầu, đưa khăn giấy cho cô:
- Cô tự lau vậy.
Địch Đan Thanh lúc này mới đỏ mặt cầm lấy khăn giấy lau ngực, cầm lấy chiếc di động vẫn kiên trì kêu, đưa cho Trương Khác xem số:
- Nha đầu chết tiệt này, để xem hôm nay tôi về xử lý nó ra sao, cậu không được bảo vệ nó.
Trương Khác cười:
- Tôi làm gì có gan bảo vệ chị ấy trước mặt chị.
Địch Đan Thanh vừa cầm khăn giaasy lau cà phê, vừa nói chuyện với Vệ Lan.
Vệ Lan chẳng qua buồn chán gọi điện tâm sự, nghe giọng Địch Đan Thanh tức tối chẳng hiểu ra sao.
Phó Tuấn từ xe khác đi tới hỏi xảy ra chuyện gì.
- Bị cà phê đổ lên người...
Trương Khác bảo hắn không cần lo, nhìn chiếc sơ mi màu ngà sữa của cô bị vết cà cà phê làm loang lổ, bảo lái xe đi tới một cửa hàng thời trang nữ, thấy Địch Đan Thanh vẫn cau mày, quan tâm hỏi:
- Nóng quá à, hay là chúng ta tới bệnh viện trước.
- Không nghiêm trọng vậy đâu.
Thấy Trương Khác quan tâm chăm chú nhìn vào ngực mình, áo ướt dán sát lên da thịt, trông càng khiêu khích, Địch Đan Thanh đỏ mặt kéo áo che lại:
- Cảm giác rơi rát rát...
Xe dừng trước một cửa hàng chuyên bán trang phục nữ, Trương Khác cùng Địch Đan Thanh đi vào.