Diệp Kiến Bân kỳ quái nhìn Tôn Tĩnh Mông đi theo phía sau hắn và Trương Khác:
- Buổi chiều em không có chuyện gì làm hả?
- À...em không có việc gì làm hết.
Tôn Tịnh Mông dụi mũi chân xuống đất, mắt liếc Trương Khác cùng Diệp Kiến Bân, xem thường nói:
- Cảm thấy em trở ngại hả, hai người chắc không phải đi đến nơi trăng hoa gì đấy chứ?
Tôn Tĩnh Mông nói cũng không khắc chế chút thanh âm, ba chữ "nơi trăng hoa" đặc biệt nhấn mạnh, hấp dẫn nhiều người đưa ánh mắt kỳ quái quan sát Trương Khác, Diệp Kiến Bân.
Ngõ Học Phủ nằm ở giữa ba ngôi trường, đều không cần tốn thời gian đi gây dựng bầu không khí thương nghiệp gì, cuối tuần rộn ràng đều là học sinh ở các trường lân cận.
- À.
Diệp Kiến Bân nhíu mày, nhìn đồng hồ một chút, lại vỗ vỗ trán hình như nhớ tới sự tình gì:
- Tôi nhớ ra rồi, công ty còn có một số việc, tôi phải nhanh qua xử lý một chút.
Hắn vỗ vai Trương Khác:
- Hôm nào sẽ tìm cậu nói chuyện...
Hắn liền không chút trượng nghĩa bỏ lại một mình Trương Khác, còn mình thì trốn đi.
- Anh thì có chuyện gì quên chưa làm?
Tôn Tĩnh Mông mở to đôi mắt sáng nhìn Trương Khác, dung nhan xinh đẹp làm cho cô như tinh linh ở giữa ban ngày, hơi nghiêng đầu, mái tóc suôn thẳng đổ một bên, che đi nửa khuôn mặt, đôi môi đỏ cùng mái tóc đen tôn nhau tạo nên một loại mị hoặc động nhân.
Trương Khác đang suy nghĩ con bé này có phải ghi hận mình đêm hôm qua không kịp thời đến 1978 ra mắt hay không, muốn nói chuyện đương nhiên có chuyện đi làm rồi, tỷ như đến tiệm Internet Sáng Vực tiếp tục đảm đương "kỹ sư Internet" ở chuyên khu nữ sinh, chỉ đạo nữ sinh của Học viện Âm nhạc hoặc ĐH Sư phạm làm sao nhập địa chỉ website, rồi lơ đãng chạm một chút vào bàn tay trơn mềm như ngọc, nhìn thần sắc ngượng ngùng của con gái vẫn rất lý thú.
Buổi sáng Lương Quân còn gọi điện thoại nói với y, căn nhà trong chung cư Thanh niên đặc biệt chuẩn bị cho y đã làm xong, bảo y đi qua xem sao, nếu có gì không hợp ý thì có thể kịp thời sửa chữa.
Biệt thự ở núi Sư Tử chuyển nhượng đến danh nghĩa của Lương Quân để hắn cùng với vị hôn thê Tôn Lệ ở đó song túc song phi. Trương Khác không còn chỗ ở tại Kiến Nghiệp nữa. Từ tháng 9 vào ĐH Đông Hải đến bây giờ vẫn ở nội trú tại khu nhà nghiên cứu sinh, luôn có rất nhiều chỗ không thuận tiện, điều kiện cũng không tốt.
Căn nhà nhỏ ở ven hồ cũng xây gần xong, nhưng sự tồn tại của căn nhà này Trương Khác cũng không có can đảm để cho những người khác biết, người khác ở đây bao gồm ba mẹ y, Đường Thanh, Đỗ Phi, Tôn Tĩnh Mông, Trần Phi Dung. Y hoài nghi Đường Thanh đã biết căn nhà ở ven hồ là xây cho Hứa Tư, cho nên y còn cần một nơi khác để đặt chân, chung cư Thanh niên chỉ cách khu nhà nghiên cứu sinh một bức tường tự nhiên là lựa chọn tốt nhất.
Xem như công trình đồng bộ của Vườn Sồi, sau khi chung cư Thanh niên xây lên sẽ do Vườn Sồi mua về, lấy giá ưu đãi cho nhân viên của Vườn Sồi thuê, công nhân công tác trong khu sáng nghiệp đều ở nhà tinh trang.
Trương Khác nói cho Tôn Tịnh buổi chiều mình còn phải đi xem nhà chuẩn bị cho mình tới cùng có hình dạng gì.
- À, tôi cũng chán ở KTX rồi, cũng đang đi tìm nhà đây.
Tôn Tĩnh Mông hưng phấn nói.
- Ở đó đều là nhà phúc lợi cho công nhân thanh niên của Vườn Sồi...
- Ba tôi có tính không, ông ấy cũng gần 50 rồi, đang lúc về hưu dưỡng lão hưởng an nhàn thì lại bị anh bắt đi làm chủ tịch của Trung Tinh Vi Tâm gì đấy. Tháng trước chỉ Hong Kong, Kiến Nghiệp đã bay qua bay lại bốn lần. Ba tôi mặc dù không phải là công nhân thanh niên, nhưng phúc lợi thế này có thể được hưởng thụ hay không? Ông ấy tặng phúc lợi của mình cho con gái bảo bối thì có thể không?
Tôn Tĩnh Mông liến thoắng nói, khi nói còn trợn to mắt nhìn Trương Khác, hình như Trương Khác muốn nói từ "không", cô có thể sẽ lập tức gọi điện thoại cho Tôn Thượng Nghĩa để gây xích mích ly gián.
- À, hình như có thể dàn xếp một chút...
Nếu có thể cự tuyệt, Trương Khác tuyệt đối sẽ không muốn làm hàng xóm với Tôn Tĩnh Mông. Cả ngày không có việc gì mặc chiếc áo thun lộ ra cặp chân trắng vừa dài vừa thẳng, tới ngồi lê thì ai mà chịu nổi?
Trương Khác gọi điện thoại cho Lương Quân. Lúc này Lương Quân đang làm thực nghiệm ở phía nam, cơm trưa còn chưa ăn. Lúc này Trương Khác không có việc gì, bảo Lương Quân ăn cơm trước, lo việc bên kia xong cùng với y đi xem nhà. Trương Khác Hắn cùng với Tôn Tĩnh Mông đến tiệm Internet trước nghỉ chân một chút.
Khi Diêu Văn Thịnh cùng Diệp Kiến Bân qua đây tìm Trương Khác còn rất sớm. Chờ họ ăn cơm trưa xong, Diêu Văn Thịnh, Diệp Kiến Bân trước sau ngồi xe rời đi.
Lúc này mới là thời gian cao điểm ăn cơm. Tuy nói mức độ tiêu phí của sinh viên năm 97 còn tương đối thấp, ngõ Học Phủ thu phí tương đối cao so với các tiệm ăn khác, nhưng sinh ý vẫn rất tốt.
Trương Khác còn tưởng rằng lúc này tiệm Internet Sáng Vực có thể sẽ vắng hơn, đi vào khu chờ vực chờ ở quán cà phê còn thấy bảy tám người dáng dấp học sinh đang ngồi đó chờ lên mạng. Dựa theo xu thế này, có lẽ không cần năm sáu tháng là có thể thu hồi vốn đầu tư của tiệm.
Tịch Nhược Lâm trực trong quầy bar tổng hợp, đang nói chuyện với một thanh niên ngồi trên ghế cao trước quầy bar. Trông bộ dạng hai người rất thân mật.
Trương Khác đi tới bên cạnh, thì ra là bạn trai của Tịch Nhược Lâm, người đi cùng xuống núi Hợp Hoan đêm hôm đó, tên gọi Vương Hải Túc. Trương Khác còn nhớ rõ hắn chủ động phát danh thiếp cho Địch Đan Thanh, kinh doanh một công ty ví da.
Trương Khác gật đầu với Tịch Nhược Lâm, định cùng Tôn Tĩnh Mông đến phòng làm việc của CLB Côn Trùng ở lầu hai để lên mạng. Tịch Nhược Lâm gọi y lại:
- Trương Khác, đây là học trưởng của trường ta, giới thiệu cho mọi người cùng làm quen một chút...
- À, tôi đã thấy qua cậu rồi...Cậu có quen với chủ tịch Địch của khách sạn Thế Kỷ Cẩm Hồ?
Vương Hải Túc chỉ vào Trương Khác, vẻ mặt kinh ngạc có phần khoa trương, cũng có chút chột dạ giấu đầu hở đuôi.
Thật ra trước đó Vương Hải Túc có gặp qua Trương Khác hai lần, một lần là hắn cùng với Tịch Nhược Lâm uống nước ở ngoài nam môn ĐH Đông Hải thấy được Trương Khác ngồi vào chiếc xe Mercedes Benz W140 có thể nói là mộng tưởng cuối cùng của tuyệt đại đa số đàn ông.
Chẳng qua lần đó hắn chỉ nhìn thấy bóng lưng của Trương Khác, không có ấn tượng gì. Lần thứ hai là Trương Khác, Trần Phi Dung cùng Địch Đan Thanh đến thư viện trường mượn sách.
Vương Hải Túc thấy được Trương Khác cùng Địch Đan Thanh nói chuyện nhiều, lúc đó hắn rất chủ động tiếp cận Địch Đan Thanh, đáng tiếc không lọt vào ánh mắt của Địch Đan Thanh.
Trương Khác mỉm cười, ai nhìn thấy cô gái như Địch Đan Thanh mà không động tâm tư đi tới trêu chọc một chút chứ. Y căn bản không vạch trần tâm tư của Vương Hải Túc trước mặt Tịch Nhược Lâm, thấy bộ dáng này của hắn, cũng cố làm ra vẻ hô lên:
- A, anh là giám đốc Vương của KHCN Hải Túc, sao, giám đốc Vương cũng học ở ĐH Đông Hải hả?
- Tôi còn đang ở ĐH Đông Hải dạy qua hai năm khóa máy tính, còn dạy qua Nhược Lâm, năm kia mới rời khỏi ĐH Đông Hải tự mình mở một công ty.
Vương Hải Túc ước ao nhìn bố trí xa hoa trong tiệm Internet:
- Không ngờ trong trường học các bạn cũng làm ra được động tĩnh lớn như vậy...
Hắn từ trong túi tây trang xanh thẫm móc ra tấm danh thiếp, chia cho Trương Khác và Tôn Tĩnh Mông:
- Còn phải nhờ học đệ chỉ giáo nhiều hơn.
Lẽ ra Tịch Nhược Lâm biết tâm tư ái mộ đơn phương của Mông Nhạc đối với cô thì không nên đưa bạn trai của cô đến tiệm, thấy Vương Hải Túc có bộ dạng như vậy, Trương Khác hiểu được cần phải là hắn quấn lấy Tịch Nhược Lâm dẫn hắn qua đây, nhưng thật không ngờ Tịch Nhược Lâm cùng hắn còn thuộc vào phạm trù sư sinh luyến.
E ngại mặt mũi của Tịch Nhược Lâm, Trương Khác không tiện lãnh đạm quá, y bảo Tịch Nhược Lâm lấy cho mình và Tôn Tĩnh Mông hai l-on nước táo ép.
Tôn Tĩnh Mông cũng thích loại đồ uống nước ép này. Cô mở l-on nước, đặt danh thiếp của Vương Hải Túc xuống dưới l-on nước, lấy ánh mắt như nhìn như không nhìn mặt trên, chờ Vương Hải Túc làm rõ mục đích đến đây.
- Các bạn quả thật không đơn giản, nếu không phải Nhược Lâm nói với tôi, tôi cũng không tin tiệm Internet này là do ba sinh viên còn ngồi trong ghế nhà trường mở ra. Tháng trước, tôi theo đoàn khảo sát của Bộ Khoa học Công nghệ đến Bangalore ở Nam Á khảo sát, tiệm Internet tốt nhất của Bangalore cũng không bằng thế này...
Sản nghiệp phần mềm của Ấn Độ trong số các quốc gia Châu Á vẫn là một mình một cờ, Bangalore là công viên phần mềm quy mô lớn nhất, phát triển nhanh nhất của Ấn Độ, thấy Vương Hải Túc cố tình huyền diệu quan hệ giữa hắn và Bộ Khoa học Công nghệ, Trương Khác thản nhiên cười nói:
- Tôi chỉ treo cái danh chơi thôi, tiệm Internet này thực tế không có quan hệ nhiều với tôi lắm.
Trương Khác hơi nghiêng người ra phía trước, hỏi Tịch Nhược Lâm:
- Bọn Đỗ Phi đâu?
- Bí thư Cung gọi họ qua đó rồi, chắc là quan tâm đến việc khai trương của tiệm Internet, bọn mình đều đang chờ họ trở về cùng đi ăn cơm trưa đây. Hai người đã ăn chưa? - Tịch Nhược Lâm nói.
- Vừa mới ăn xong.
Trương Khác cũng không muốn nhìn vẻ mặt khổ sở muốn khóc của Mông Nhạc, nhìn trong ánh mắt Tịch Nhược Lâm có vẻ quẫn bách, cô không muốn để cho Mông Nhạc quá khó xử, có lẽ là nguyên do là Vương Hải Túc kiên trì quá.
- Cùng ngồi đi, uống chén nước trà cũng được. Các bạn thực sự rất không đơn giản đấy, tại phương diện sáng nghiệp, tôi cũng có chút cảm ngộ, mọi người có thể ngồi cùng một chỗ bàn luận. - Vương Hải Túc tha thiết nói.
- Chờ họ trở về rồi hãy nói đi.
Trương Khác cũng không lập tức cự tuyệt, lại nói với Tịch Nhược Lâm:
- Hai người tiếp tục trò chuyện đi, chúng tôi lên lầu lên mạng chút, Đỗ Phi trở về thì bảo cậu ấy gọi điện thoại cho tôi.
- Trương Khác, số điện thoại di động của cậu bao nhiêu?
Vương Hải Túc móc ra chiếc ĐTDĐ Philips có vẻ kềnh càng của hắn, chuẩn bị lưu lại số điện thoại của Trương Khác, còn giải thích:
- Thuận tiện sau đó liên lạc...
- Tôi chỉ là một người vô công rồi nghề, anh lưu số điện thoại của tôi cũng không có tác dụng gì...
Trương Khác cự tuyệt nói số điện thoại cho Vương Hải Túc, còn thiếu chút nữa nói hắn không có tư cách. Dứt lời y liền cùng Tôn Tĩnh Mông đi lên cầu thang. Vương Hải Túc không ngờ Trương Khác lại cự tuyệt thẳng thắn như thế.
Hắn sửng sốt một chút, thấy Trương Khác cùng Tôn Tĩnh Mông đã lên lầu hai, cắn răng, không cho lời thô tục thoát ra khỏi miệng ở trước mặt Tịch Nhược Lâm. Như vậy cũng chỉ chớp mắt, sắc mặt hắn liền khôi phục lại, còn cười nói với Tịch Nhược Lâm:
- Học sinh của em rất có cá tính đấy!
***
Phòng làm việc của CLB Côn Trùng nằm ở chuyên khu khách VIP trên lầu hai, lấy kính mờ ngăn cách, từ bên ngoài nhìn qua trang nhã, đẹp đẽ. Nhưng máy tính bố trí trong phòng làm việc kém hơn nhiều chuyên khu khách VIP ở bên ngoài, thậm chí cũng không hơn máy tính ở khu buôn bán.
Vì thế các thành viên của CLB Côn Trùng kêu khổ thấu trời, Thời Học Bân nói Đỗ Phi, Mông Nhạc đã triệt để bại lộ ra bản chất xấu xí gian thương tham tài của họ. Bọn Đỗ Phi, Mông Nhạc cũng không bị lay động gì.
Máy tính ở chuyên khu khách VIP mặc dù không dùng màn hình LCD, nhưng đều dùng màn hình phẳng 14 inch, tại quốc nội xem như là cao cấp rồi.
Màn hình phẳng là năm 94 các nhà máy màn hình vì giảm nhỏ độ sai lệch của màn hình lồi đặc biệt là màn hình bốn góc cùng hiện tượng phản quang của màn hình mới nghiên cứu chế tạo ra kỹ thuật mới màn hình mặt bằng góc vuông, cũng chính vào nửa năm sau, mới có mấy nhà máy màn hình chọn dùng loại kỹ thuật mới này sản xuất màn hình với quy mô lớn.
Trương Khác không quá quan tâm đến kỹ thuật màn hình mặt bằng góc vuông, nhưng hết sức nhiệt tâm đối với kỹ thuật tinh thể lỏng TFT.
Kỹ thuật tinh thể lỏng TFT có ứng dụng cực kỳ rộng rãi trong ngành điện tử loại tiêu dùng. Qua vài năm nữa, màn hình tinh thể lỏng TFT gần như sẽ là linh kiện then chốt của sản phẩm điện tử tiêu dùng.
Năm 97, kỹ thuật màn hình LCD, Nhật Bản mới phát triển đến đời thứ ba, các xí nghiệp điện tử của Đài Loan, Hàn Quốc cũng đã bắt đầu đưa vào quy mô lớn.
Mặc dù Trương Khác rất thèm thuồng kỹ thuật tinh thể lỏng TFT, nhưng hiểu được tham nhiều nhai không nát. Cẩm Hồ còn chưa đủ thực lực cùng năng lực kỹ thuật đi nhập vào, tiêu hóa kỹ thuật cùng tuyến sản xuất tinh thể lỏng TFT đời thứ ba, chỉ tiến cử còn chưa tính, còn phải đưa vào nhân lực, vật lực rất lớn, theo sát bước tiến của các nhà máy Nhật Hàn để phát triển kỹ thuật đời thứ tư. Lại nói lúc này còn chưa có nghênh đón thời đại huy hoàng của TFT, cũng dành cho Cẩm Hồ thời gian tương đối dư dả.
Cẩm Hồ từ Đức Nghi tiếp nhận kỹ thuật tinh thể lỏng STN, vẫn là chủ lưu của màn hình sản phẩm điện tử tiêu dùng trước mặt, phí dụng đưa vào kỹ thuật tinh thể lỏng STN không cao, nhưng giá đưa vào của tuyến sản xuất cũng không phải thấp. Tuyến sản xuất tuyến sản xuất tinh thể lỏng TN
Ở dưới cờ tập đoàn tập đoàn thành lập công ty hữu hạn điện tử Tinh Bình đã tiêu hao hết khoảng 15 triệu đô la tài chính. May mà trước đó quốc nội đã đưa vào tuyến sản xuất tinh thể lỏng TN có kỹ thuật quy mô tương đối thấp, xí nghiệp đồng bộ của tuyến sản xuất tinh thể lỏng TN phần lớn có thể cho công ty hữu hạn điện tử Tinh Bình sử dụng.
Mặc dù nói kỹ thuật tinh thể lỏng TFT đã định trước sẽ nghênh đón thời đại huy hoàng của nó, nhưng kỹ thuật tinh thể lỏng STN ở trên ứng dụng trung đê đoan sẽ trường kỳ bảo trì thị trường rộng khắp.
Là kỹ thuật trung đê đoan, xí nghiệp quốc nội tiến cử sẽ tương đối dễ. Nói cách khác, cạnh tranh mà công ty hữu hạn điện tử Tinh Bình phải đối mặt sẽ khá lớn. Những việc xưa trước kia mà Trương Khác nhớ kỹ, các xí nghiệp điện tử tương đối nổi danh như điện tử Hoa Điển, điện tử Đông Hiển tại quốc nội đều trong mấy năm sau này lần lượt đưa vào kỹ thuật cùng tuyến sản xuất tinh thể lỏng STN. Cuối cùng có trên trăm xí nghiệp điện tử trùng lặp tiến cử kỹ thuật tương quan vào các lĩnh vực.