Trương Khác nghiêm túc nói, trông không hề hợp với cách ăn mặc của y lúc này:
- Mà đó là qua cơn bão, ngành chế tạo sản xuất ở ĐNÁ bị trọng thương, phải nghỉ dưỡng sức, nhất định phải chúng ta phải nắm chắc lấy thị trường 300 triệu nhân khẩu đang trưởng thành nhanh chóng này..
- Điều này tôi biết.
Tôn Thượng Nghĩa gật đầu:
- Nhưng đó là chuyện khi cơn bão đi tới hồi kết phải không?
- Vâng, tới khi đó những sản nghiệp tư bản sau khi ổn định được thế trận mới có thời gian quay đầu lại nghĩ tới vấn đề hướng phản triển mới, việc dịch chuyển sản nghiệp tư bản đại quy mô hẳn sẽ phát sinh vào thời gian đó, nhưng chúng ta không thể nhàn nhã đợi lúc đó mới ứng phó được..
- Nhàn nhã?
Tôn Thượng Nghĩa nhìn trang phục của Trương Khác một lượt, ý tứ rõ ràng y mới là kẻ không có tư cách phê bình người khác nhất, Hứa Tư cũng che miệng cười khẽ, có điều Tôn Thượng Nghĩa hứng thú với đề tài này, nên không bới móc y:
- Tôi nghe cậu nói đây.
- Các sản nghiệp khác cháu chưa nghĩ kỹ, thị trường điện tử tiêu dùng và điện tử gia dụng, ở Âu Mỹ đã bão hòa, trong thời gian ngắn khó có tăng trưởng mạnh được. Nhật Bản suy thoái là xu thế tất yếu, Hàn Quốc rất có khả năng thành con mồi tiếp theo cho đám cá mập tài chính. Dù thị trường điện tử Nhật Hàn không bị thu hẹp quá nhiều, song vài năm tới không thể có tăng trưởng rõ rệt, vậy có thể khẳng định chỉ có ở Châu Á có thể giữ được tăng tưởng cao tốc, cháu hi vọng chiến lược mới của tỉnh Đông Hải có thể phát huy phần nào tác dụng ngăn cản doanh nghiệp điện tử Nhật Hàn xâm nhập.
Tôn Thương Nghĩa hiểu, ở thị trường điện tử Châu Á, doanh nghiệp Nhật Hàn chiếm quá nửa giang sơn, doanh nghiệp Nhật Hàn ắt dựa vào thị trường nội địa đang tăng trưởng cao tốc để vượt qua khó khăn kinh tế này.
- Vậy Kiến Nghiệp, Huệ Sơn hay là Hải Châu? Nếu cậu nói tới khu sản nghiệp điện gia dụng Huệ Sơn, tôi thấy thế nào cậu cũng có mưu đồ gì đó với tôi..
Tôn Thượng Nghĩa hỏi:
- Rõ ràng vậy sao ạ?
Trương Khác xoa mặt.
- Cậu rất ít khi vô duyên vô cớ nói với người khác dông dài như thế, Cẩm Hồ rốt cuộc đang làm gì, cậu chưa bao giờ chủ động tiết lộ ra ngoài, nghĩ đi nghĩ lại hẳn cậu nói chuyện Hương Tuyết Hải rồi.
- Bác Tôn đúng là gừng càng già càng cay, đúng không?
Trương Khác cười nói với Hứa Tư, Hứa Tư không đáp lời y, tránh y quá đắc ý, Trương Khác lại nghiêm túc nói:
- Đúng là cháu tìm bác nói chuyện này, tốc độ phát triển của Hương Tuyết Hải rất nhanh, song chưa đủ nhanh, tới năm sau, những doanh nghiệp điện tử Nhật Hàn sẽ bỏ thị trường ĐNÁ, chuyển sang xâm lược thị trường trong nước, tác dụng của Hương Tuyết Hải lúc đó rất hữu hạn...
Tôn Thượng Nghĩ suy ngẫm lời Trương Khác nói, hỏi:
- Nói đi, cậu có ý đồ gì?
- Mục tiêu của cháu là sau này Hương Tuyết Hải có thể độc lập lên thị trường chứng khoán.
Trương Khác nghĩ có thể đặt mục tiêu trước mặt Tôn Thượng Nghĩa cao một chút:
- Các nước ĐNÁ, đặc biệt là nghành chế tạo điện gia dụng bị cơn bão tài chính hủy hoải, Hương Tuyết Hải muốn có được nhân tài chuyên nghiệp và kỹ thuật chế tạo ở nơi đó tương đối dễ một chút, nhưng bản thân Hương Tuyết Hải không đủ tài chính mở rộng...
- Không phải Cẩm Hồ có 4 tỷ sao?
Tôn Thượng Nghĩa cố ý vờ hồ đồ.
- Số tiền đó của Cẩm Hồ chưa đủ cho kế hoạch Vườn Sồi đốt.
Nói tới đây rồi Trương Khác không để cho Tôn Thượng Nghĩa lảng tránh được:
- Trong tay bác Tôn có một tỷ không sử dụng thì phải?
Ý Trương Khác là hi vọng Tôn Thượng Nghĩa đem vốn trong tay ông trực tiếp đầu tư nắm cổ phần ở Việt Tú, thông qua Việt Tú đầu tư vào sản nghiệp chế tạo điện gia dụng và điện tử tiêu dùng trong nước.
Tôn Thượng Nghĩa tất nhiên là động lòng với kiến nghị của Trương Khác, lập tức gọi điện thoại cho Diệp Kiến Bân, Cát Minh Đức thương lượng chi tiết, hại Trương Khác phải bỏ kế hoạch chiều ra biển bơi lội, cứ ăn mặc không ra thể loại gì tới phòng hội nghị bàn bạc với bọn họ.
Diệp gia kiếm được chút tiền, hi vọng đầu tư cho Thịnh Hâm khai thác thị trường chuỗi siêu thị điện gia dụng, nhưng quan hệ giữa Diệp gia và Cẩm Hồ đã thân mật tới mức cần phải làm gì đó để người ta càng yên tâm hơn.
Kiến nghị của Diệp Kiến Bân là Diệp gia đầu tư vào Việt Tú 200 triệu, Việt Tú đầu tư lại vào Thịnh Hâm 200 triệu, hoàn thành trao đổi cổ phần.
Tài chính của Diệp gia ở Hong Kong đều còn ở trong quỹ đầu tư, thời kỳ đầu đành vay từ Tôn Thượng Nghĩa trước.
Tài chính trong tay Cát Minh Tín trừ ném vào quỹ đầu tư, 200 triệu dư cho Trương Khác vay cũng ném vào quỹ đầu tư rồi, hắn đem số tiền vay đó chuyển cho Tôn Thượng Nghĩa, lấy của Tôn Thượng Nghĩa 200 triệu đầu tư vào Việt Tú.
Ý của Trương Khác là, chia lợi nhuận của quỹ đầu tư, ít ra y cũng được 300 triệu, dù sao số tiền này khó mà chuyển vào sổ sách của Cẩm Hồ được, nên ném luôn vào Việt Tú, đương nhiên hiện chỉ có thể lấy tiền tạm từ tài khoản của Tôn Thượng Nghĩa.
Vậy là chuyển đi chuyển lại Trương Khác nợ mình 700 triệu rồi, Tôn Thượng Nghĩa ấm ức lắm, trong tay ông ta có một tỷ đầu tư vào Việt Tú, tính vào danh nghĩa ông ta chỉ có 300 triệu.
Tạ Vãn Tình chẳng hề có ý nắm giữ Việt Tú, cô đem cổ phần của Ái Đạt do Hải Dụ nắm giữ chuyển vào Việt Tú chỉ là để sau khi mượn xác lên thị trường chứng khoán, Trương Khác có thể tiếp tục khống chế điện tử Ái Đạt.
Việt Tú từ khi thành lập tới nay luôn là công cụ đơn giản thực hiện chặn lợi nhuận của chip giải mã tại Hong Kong, rồi đem vào đầu tư Tân Quang. Lần này được đầu tư vào 1 tỷ, mới thực sự thành công ty thao tác vốn.
Trương Khác đương nhiên hi vọng Tôn Thượng Nghĩa làm chủ tịch HĐQT, cũng hi vọng Cát Minh Đức ít nhất đeo chức danh thành viên HĐQT kiêm cố vấn Việt Tú.
Cuối cùng vẫn cứ thiếu một người chủ trì quản lý sự vụ thường nhật, Trương Khác rất đau đầu, ba người kia không hề biết Hứa Tư sinh ý rút lui.
Định đoạt xong một số chi tiết thì đường phố khắp nơi đã sáng đèn hết cả, mọi người bụng lẹp kẹp, Tôn Thượng Nghĩa kiến nghị ra bãi biển ăn đồ nướng, dù sao trang phục của Trương Khác không thể vào được nhà hàng cao cấp.
Diệp Kiến Bân tới đây là để bàn chính sự, bỏ Đỗ Phi ở lại khách sạn Bán Đảo, Trương Khác liền gọi điện bảo hắn tự nghĩ cách tới bãi biển vịnh nước nông hội họp.
Vợ chồng Tôn Thượng Nghĩa sau khi đoạn tuyệt quan hệ với hệ Cát Minh Tín thì vẫn ở khu chung cư cao cấp Ảnh Loan Viên, năm ngoái Trương Khác dưỡng thương ở đây bắt nạt Tôn Tĩnh Mông một hồi, có điều về nội địa bị Tôn Tĩnh Mông đòi lại cả vốn lẫn lãi rồi.
Tới bãi biển, Tôn Tĩnh Mông và mẹ đang được người làm giúp chuẩn bị đồ nướng, đằng xa còn có du khách đốt lên từng đống lửa, có không ít người qua đêm trên bãi biển.
Tôn Tĩnh Mông mặc cái cáo thun trắng, buộc mép áo ở hông, mặc quần cộc, đi chân đất, đôi chân trắng muốt cứ nhún nhảy chạy qua chạy lại làm người ta hoa hết cả mắt.
Đám Trương Khác từ xa đi tới, mỗi Trương Khác là mặc đồ du lịch, còn những người còn lại đều sơ mi giày da, khi đi trên bãi biển còn phải cẩn thận không để cát lọt vào trong, Hứa Tư mặc dù chuẩn bị đồ du ngoạn bãi biển rồi, cuối cùng đi cùng cả đống nam nhân quá cô xấu hổ không dám mặc.
- Ê, ê, lại đây, anh thích hợp làm cu li đấy.
Từ xa Tôn Tĩnh Mông đã vẫy tay gọi Trương Khác tới:
- Đi lấy bia với tôi nào.
- Hả?
Trương Khác ngó trái ngó phải, đúng là chỉ hắn hợp đi lại trên bãi biển nhất, thấy Tôn Tĩnh Mông đã xoay người đi, đành thở dài đi theo, miệng làu bàu, cô ta đi nghỉ ở Nhật Bản về lúc nào thế này?
Trăng tròn vành vạnh chiếu ánh sáng trong mát lên bãi biển, mặt nước long lanh phát sáng, có thể nhìn thấy rất nhiều người bơi đêm.
Nhìn bàn chân nhỏ của Tôn Tĩnh Mông dẫm thành từng cái hố trên bãi cát mịn, Trương Khác nổi tính trẻ con, theo dấu chân của Tôn Tĩnh Mông.