Hơn một tháng rồi chưa gặp Đường Thanh, Trương Khác rất nhớ, tiếc là Đường Thanh vẫn ở Hong Kong không có ở nhà, gập ngón tay tính, phải đợi tới kỳ nghỉ Nô-en mới được gặp nhau.
Tới khu biệt thự thành ủy, xe của Đường Học Khiêm, Tống Bồi Minh nối nhau tới nơi.
- Ha ha, Cẩm Hồ nếu không làm người ta kinh ngạc thì không chịu yên.
Tống Bồi Minh rảo bước đi tới ôm lấy vai Trương Khác:
- Sao trước đó không lộ chút nào cho chúng tôi, chẳng lẽ sợ chúng tôi hại cậu hay sao?
- Thông báo trước thì còn có Kiến Nghiệp, có tỉnh, mọi người lại ghen tị trước sau, lại sợ Lý Viến Hồ yêu sách với Cẩm Hồ, nên cháu quyết định cho mọi người niềm vui bất ngờ.
Trương Khác cười hì hì nói:
- Quá bất ngờ ấy chứ.
Đường Học Khiêm xoa đầu Trương Khác, kéo y vào biệt thự, bất kể Trương Khác có địa vị ra sao, ông đều có tư cách lên mặt trưởng bối với y, vì ông có một cô công chúa xinh đẹp hơn người:
- Thằng nhóc cháu luôn thế, may mà mọi người cũng quen rồi. Làm sao mới đảm bảo được lợi ích của Cẩm Hồ đây?
- Vì trong nước không có cơ sở tốt ở phương diện này, Cẩm Hồ đành tự xây bậc kim tự tháp đưa mình lên đỉnh thôi.
Trương Khác giải thích:
Hứa Thụy Bình hứng thú hỏi:
- Vậy có hẳn một kế hoạch kim tự tháp à?
- Tôi thấy nên gọi là chiến lược nuôi chó cắn thỏ thì thích hợp hơn.
Mọi người cùng cười phá lên.
Một khi Cẩm Hồ công khai kỹ thuật, mấy xí nghiệp liên hiệp lại với nhau cùng tiến về một phương hướng, kỹ thuật sẽ tiến bộ rất nhanh, Cẩm Hồ muốn giữ ưu thế kỹ thuật toàn diện là rất khó, nên nói "nuôi chó cắn thỏ" là rất hình tượng.
Khi một xí nghiệp có bốn năm trăm nhân viên là khá đắc ý thì Cẩm Hồ ở Hải Châu đã có quy mô nhân viên nghiên cứu chừng đó rồi.
Có điều Trương Khác chẳng hề đắc ý, so với cơ cấu nghiên cứu của Samsung, lúc này nỗ lực nghiên cứu của Cẩm Hồ chẳng đáng nhắc tới.
Đường Học Khiêm không hỏi kỹ hơn về kế hoạch của Cẩm Hồ, ông quan tâm quyết định của Cẩm Hồ làm sao có được tác dụng xúc tiến lớn nhất với sản nghiệp điện tử ở Hải Châu.
Hai năm qua Ái Đạt quật khởi, trấn Ích Long bồi dưỡng được một nhóm xĩ nghiệp điện tử, Trương Khác sẽ tiếp tục trọng điểm nâng đỡ các xĩ nghiệp này ở lĩnh vực liên quan để tiếp tục lớn mạnh, đương nhiên cũng hi vọng đưa vào Hải Châu một nhóm xí nghiệp điện tử có sức cạnh tranh.
Lúc này Hải Châu chỉ thích hợp trở thành cơ sở chế tạo điện tử, còn về nghiên cứu và thiết kế không có ưu thế tài nguyên nhân lực và kỹ thuật.
Còn một chuyện nữa cần thương lượng với Đường Học Khiêm, Tống Bồi Mình là thành lập trường học bồi dưỡng kỹ thuật.
Cùng với thời gian qua đi, quy mô của Cẩm Hồ sẽ mỗi ngày một lớn, công nhân lành nghề sẽ là nguồn tài nguyên không thể thiếu, tương lai không xa, điều này sẽ là chướng ngại cho sự phát triển của Cẩm Hồ và Hải Châu.
Căn cứ vào kế hoạch Thái Phi Quyên định ra, Cẩm Hồ sẽ xây dựng một trường nội bộ tăng cường hệ thống bồi dưỡng nhân viên, nhưng cũng cần phía Hải Châu có thể phát triển theo kịp bước tiến, đây đã là một trong số công tác bức thiết được đưa vào lịch trình.
Sau khi tới nhà Đường Học Khiêm, Trương Khác thả cho Phó Tuấn về nhà đoàn tụ với gia đình, để Mã Hải Long thay thế, ăn cơm xong y về Tân Cẩm Viên, dặn Mã Hải Long sáng mai y không định đi đâu, nếu không nhận được thông báo thì không cần tới.
Sau khi đi qua cổng thứ hai, chiếc xe bên cạnh phòng bảo vệ có ba người đi xuống gọi Trương Khác:
- Khác thiếu gia.
Trương Khác nhận ra Đinh Văn Tường, đôi nam nữ đằng sau ông ta là cô cháu gái Đinh Lỵ Hoa và bạn trai, không biết sao bọn họ biết mà chặn mình ở đây, cười nói:
- Giám đốc Đinh sao lại có hứng thú đi gác cổng thay người ta vậy?
- Làm Khác thiếu gia cười rồi, nếu không như thế làm sao có thể gặp được Khác thiếu gia?
- Tôi có gì để mà gặp?
Trương Khác giang tay ra, đứng đó nói chuyện, chẳng mời họ vào nhà uống trà, sợ "Tiểu Tình Tình" đã tắm rửa trắng trẻo đang nằm trên ghế sô pha đợi mình.
Đinh Văn Tường không để ý, cảm thấy đứng ở đây nói chuyện với y cũng là vinh hạnh rồi.
Nghe bên trong tiểu khu loáng thoáng truyền ra tiếng cãi vã, Trương Khác lấy làm lạ, trong đó chỉ có vài hộ, ngoài nhà y, chú y, Tạ Vãn Tình thì chỉ có lãnh đạo cục bưu điện, toàn người có thân phận cả, nhà ai cãi nhau ầm ỹ như thế?
Trương Khác nhìn về phía bảo vệ, bên đó ầm ỹ như thế, sao bảo vệ đứng đây như không có chuyện gì?
Bảo vệ đi tới nói nhỏ:
- Phu nhân giám đốc Trương buổi tối dẫn người tới...
- Thím tôi à?
Trương Khác ngạc nhiên, nghe thấy cả tiếng đạp chén bán, chuyện gì thế không biết? Nói với Đinh Văn Tường:
- Không biết có chuyện gì, tôi phải vào xem sao.
- Vậy chúng tôi ở đây đợi Khác thiếu gia.
Đinh Văn Tường không biết có lần sau gặp được Trương Khác nữa không, không muốn bỏ qua cơ hội này.
- Ầm ĩ như thế này, không có chuyện gì cũng thành có rồi, mời mọi người vào uống chén nước.
Trương Khác đi vào trong tiểu khu, thấy nhà chú và Tạ Vãn Tình đều sáng đèn, cửa nhà chú mở, đi vào thấy trong phòng khách người đứng người ngồi, trừ thím và Tạ Vãn Tình còn có vợ chồng Trương Tri Vi, thím cả đang ngồi trên mặt đất gào khóc, còn có cô gái nữa tóc tai bù xù, đang khóc nức nở, là Lưu Đình bạn gái Trương Dịch.
Trương Dịch chắn giữa mẹ hắn và Lưu Đình, mặt chẳng biết bị ai cào cho mấy vết máu.
Giúp việc và lái xe đều đứng ở trong sân, có cả Trương Đình, thấy Trương Khác đi vào, hoảng loạn không biết giải thích ra sao.
Xảy ra chuyện ầm ĩ như vậy hàng xóm xung quanh không đổ ra xem, đại khái sớm biết đây là chuyện nhà rồi.
- Nếu mày không từ hôn con điếm này, hôm nay tao và mẹ mày sẽ chết ngay trước mặt mày, mày sẽ được thấy vì con điếm này mà mày bức tử cha mẹ mày.
Trương Khác vừa đi vào thì nghe thấy Trương Tri Vi hùng hổ nói câu đó.
Lúc này mọi người đều nhìn thấy Trương Khác đi vào, mặt Trương Tri Vi cứng đờ lại, thím cả đang tru réo trên mặt đất cũng im bặt, không khí tức thì như đóng băng, Tạ Vãn Tình thở phào.
Trương Khác mặt âm trầm chỉ vào cửa sau nói:
- Mở cửa ra, nhảy xuống hồ chết hết đi cho tôi.
Trương Tri Vi còn vốn định tươi cười chào đón, nghe thấy y nói vậy, nụ cười trở thành khó coi hơn cả khóc.
Trương Khác nhìn thấy món đồ gốm sứ bị đập nát trên mặt đất, mấy chiếc gối lót ghết sô pha bị ném vào góc, cái thị bị xé tung ra, lông bên trong bay khắp phòng.
Y phục trên người Lưu Đình bị nước làm ướt hết, mặt Trương Dịch bê bết máu, chẳng biết vừa rồi phát sinh chuyện gì.
Trương Khác thấy thím cả mình lại bắt đầu thút thít, định gào rú lên, tức tối quát:
- Còn muốn ầm ĩ nữa à, thế thì phá luôn nhà đi cũng được, sợ chưa đủ để xung quanh biết hay sao?
Nhìn Trương Dịch:
- Tôi hỏi anh có chút việc đây.
Nói tới đó đi ra ngoài không thèm giải thích gì thêm.
Trương Dịch lúng túng, không biết Trương Khác có ý gì, Tạ Vãn Tình giật tay áo hắn, đánh mắt về phía lưu Đình, cô theo Trương Khác ra ngoài trước.
Thím đỡ Lưu Đình dậy, đi ra ngoài, cả phòng đi hết, chỉ còn lại vợ chồng Trương Tri Vi.
Chỉ còn thiếu mỗi nước bị Trương Khác chỉ thẳng mặt mà chửi thôi, Trương Tri Vi đâu ngờ thằng cháu ma đầu lại về đúng lúc này, trong lòng sợ hãi, thấy mọi người đi cả, nghĩ chuyện mà kết thúc như thế thì không cam tâm.
Trương Khác ra ngoài xin lỗi Đinh Văn Tường:
- Thế này vậy giám đốc Đinh, để ngày mai tôi mời ông uống trà..
Bên này có người muốn tìm cái chết, y còn tâm trạng nào giữ người ta ở lại uống trà.
Đinh Văn Tường chỉ cần có cơ hội nói chuyện với Trương Khác là được, không nhất định vào hôm nay, hẳn Trương Khác không muốn chuyện xấu trong nhà lọt vào mắt người ngoài, cáo từ rời đi.