Mục lục
Quan Lộ Thương Đồ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Cùng đầu tư cùng vận hành, đó là cùng nhau tham dự trực tiếp. Đường sắt, đường bộ cao tốc, đường thủy giữa đảo Đông Sơn và Đông Hải là điều cần ưu tiên suy tính đầu tiên, cháu nghĩ chuyện này không cần có nghi vấn gì.

Trương Khác trình bày:

- Nói tới trọng điểm, thì xây xong đảo sẽ ra sao là quan trọng nhất, hạch tâm lợi ích là phát triển quần thể sản nghiệp gần cảng, như công nghiệp nặng, như đóng sửa tàu, tỉnh Đông Hải hi vọng tập đoàn sắp thép liên hợp Đông Hải cùng tập đoàn nghề thuyền Dương Phổ có thể mua công ty sắt thép Đông Sơn, xưởng đóng thuyền Đông Sơn... Tỉnh trưởng Lương có biết hai xí nghiệp này không?

Lương Vĩ Pháp gật đầu:

- Đó đều là hai xí nghiệp quốc hữu thuộc Tần Đình, mua lại hai xí nghiệp này có thể đảm bảo sắt thép liên hợp Đông Hải và nghiệp thuyền Dương Phổ được ưu tiên phát triển ở Tân Đình, mà hai ngành nghề sắt thép, đóng tàu cũng dựa vào cảng nước sâu rất nhiều.

- Đúng thế, tương lai tập đoàn sắt thép sẽ dựa vào quặng sắt hải ngoại rất nhiều, nhà máy di chuyển tới gần bến cảng, mỗi tấn thép vận chuyển ít nhất giảm được hai ba trăm đồng, sản lượng hàng năm của tập đoàn sắt thép là 300 vạn tấn, chỉ riêng giá vận chuyển giảm được 700 - 800 triệu rồi, lợi nhuận năm ngoái còn chưa tới chừng đó.

- Đây là chuyện tốt.

Lương Vĩ Pháp ngẫm nhĩ:

- Sắt thép Đông Hải, và nghiệp thuyền Dương Phổ sẽ đem trọng điểm phát triển ở Tân Đình chúng tôi có gì mà từ chối chứ.

- Cũng phải.

Trương Khác cười, nói ra điểm mấu chốt:

- Cẩm Hồ sẽ đầu tư vào Sắt thép Đông Hải và Nghiệp thuyền Dương Phổ trước khi mua hai xí nghiệp ở Tân Đình.

Lương Vĩ Pháp kinh ngạc, Từ Học Bình lắc đầu cười:

- Cháu nói nửa ngày trời về lợi ích chia đều, nói cho cùng là tính toán làm sao Cẩm Hồ được chia đều lợi ích chứ gì?

- Thì đương nhiên ạ, không thể tốn công nửa ngày trời mà không được lợi chút nào, dù sao mục đích của Cẩm Hồ là lợi nhuận mà.

Trương Khác mặt dày nói:

Đó gọi là cuối bản đồ thấy chủy thủ, Trương Khác dùng bộ mặt cười cợt nói ra hai điều kiện Cẩm Hồ tham dự xây dựng cảng mới hiểu mục tiêu chủ yếu của y ở Tân Đình chứ không phải là Kim Sơn.

Từ Học Bình lắc đầu cười, Lương Vĩ Pháp thở dài, tỏ thái độ:

- Chỉ cần hợp lý hợp pháp thì tỉnh sẽ ủng hộ.

Bất kể thế nào Cẩm Hồ chỉ lợp dụng quy tắc thương nghiệp hợp lý tiến hành thẩm thấu, không thể nói là hoàn toàn là vốn dân doanh, chuyện nghành nghiệp cơ sở mở rộng cửa với nguồn vốn phi quốc hữu là đại thế, tỉnh Giang Nam đừng nói hiện là đống đổ nát, dù trước lũ lụt cũng chẳng thề từ chối đề nghị của Trương Khác.

Lợi ích chủ yếu được quyết định, khung hợp tác được hình thành, tiếp theo có thể bàn chi tiết hơn.

Từ nhà Từ Học Bình đi ra thì trời đã tờ mờ sáng, chân trời đã nổi lên màu trắng như bụng cá.

- May mà Lương Vĩ Pháp còn chưa biết cháu định bước chân vào ngành nghiệp xây dựng cảng.

Trương Tri Phi ngồi vào xe, nói:

- Nếu không chẳng biết bọn họ sẽ dùng nụ cười thế nào tiễn chúng ta đi.

- Cũng may, cũng may.

Trương Khác nhe răng cười:

- Đây chỉ là bước đầu tiên trong cuộc vạn lý trường chinh, chẳng dễ dàng như thế, có điều chuyện này chúng ta nhất định phải tác thành. Mai cháu đi gặp ba Tiểu Thanh, chú có thời gian đi với cháu không?

- Đi, dù sao bên này cũng sẽ giao cho người khác mà.

Kiếm một cái quán bên đường, ăn sáng xong Trương Tri Phi ra công trường, Trương Khác về nhà khách, cả đêm không ngủ cũng không thấy buồn ngủ chút nào, ngồi trước cửa sổ bảo Địch Đan Thanh pha hộ cốc cà phê.

- Chị mau đi ngủ bù đi, nữ nhân quá mệt dễ già.

Trương Khác nhận lấy cốc cà phê, nói:

- 28 tuổi rồi, mắt có nếp nhăn cũng chẳng lạ.

Địch Đan Thanh cười:

- Có lẽ ngủ qua một đêm là nó xuất hiện chưa biết chừng.

Trương Khác ngẩng đầu lên nhìn khuôn mặt sáng như ánh trăng của Địch Đan Thanh, lúc này mặt trời mới mọc, nhìn trên gò má cô như phủ lớp lông tơ màu ánh kim, chỉ thấy một vẻ đẹp chói lòa, không hề thấy có nếp nhăn mờ nào:

- Chị cúi đàu xuống cho tôi xem nào.

Địch Đan Thanh hơi cúi người xuống, còn không quên đưa tay giữ cổ áo, Trương Khác nhìn khóe mắt cô trơn bóng trắng mịn, đâu giống vẻ sắp có nếp nhăn, đưa một ngón tay khẽ miết qua khóe mắt cô:

- Làm gì có, đừng soi gương lúc cười, tôi cười soi gương cũng có nếp nhăn, khi cười quá đắc ý còn có nếp nhăn ở trán cơ.

Chiếc bàn thủy tinh ba chân, Đích Đan Thanh cúi xuống cho Trương Khác nhìn tay chống lên bàn, Trương Khác đưa tay ra sờ lên mắt cô, động tác thân mật bất ngờ của y làm tim cô đập thót mọt cái, tay ghì mạnh lên bàn, làm chiếc bàn nghiêng đi, phản ứng đầu tiên của Trương Khác không phải đỡ lấy cô, mà cầm lấy cốc cà phê nóng trên bàn.

Cả người Địch Đan Thanh ngã vào lòng Trương Khác, chiếc bàn lắc lư mấy cái nhưng không đổ.

Sau cái đêm bị Trương Khác dùng ngón tay kích thích, bề ngoài ai cũng làm ra vẻ như không có chuyện gì xảy ra, nhưng quan hệ trở nên ám muội, lúc Trương Khác mệt mỏi, Địch Đan Thanh thân là trợ lý xoa bóp cho y cũng không hề gì, chỉ thế thôi cũng làm tâm tư hết sức mẫn cảm rồi, nói gì cả người ngã vào lòng y như thế này, Trương Khác tay cầm cốc cà phê nóng, cũng không dám nhúc nhích.

Địch Đan Thanh chống bụng Trương Khác đứng dậy, đỏ mặt nói:

- Không ngờ cậu còn có cơ bụng.

- Vậy cô có cơ bụng không?

Trương Khác đặt cốc cà phê xuống, tuy cơ thể hai người chỉ tiếp xúc thoáng chốc lại cách mấy lớp vải, nhưng kích thích tâm lý mạnh hơn nhiều tiếp xúc cơ thể.

- Tôi làm gì có cơ bụng.

Địch Đan Thanh cảm thấy đối thoại thế này thật ngu xuẩn, nhưng vẫn cứ trả lời, còn đưa tay đặt lên bụng ấn vào:

- Cậu nhìn mà xem.

Trương Khác nuốt nước bọt:

- Vậy cho tôi sờ thử nhé.

Địch Đan Thanh không từ chối, nhìn Trương Khác đặt ba ngón tay đặt lên chiếc bụng mềm của mình, tâm hồn xao động, nghĩ liệu y có đưa tay sờ chỗ khác không?

Đúng lúc này di động rung lên, Địch Đan Thanh giật mình rụt người lại, nhìn giống như chủ động tránh ngón tay Trương Khác, thấy y thu tay về, lòng nuối tiếc:" Liệu y có cho rằng là mình từ chối không?"

Địch Đan Thanh do dự một lúc, tiếng chuông di động vang lên, đành sang một bên nhận điện thoại, là điện thoại của Trương Mai phó xử trưởng ban tổng hợp văn phòng thành ủy Tân Đình.

Trương Mai là nữ nhân lẳng lơ tới tận xương tủy, trong điện thoại nói với Địch Đan Thanh, bí thư thành ủy Đậu Duy Đào và phó thị trưởng thường vụ Đào Thư Nghệ hiện sắp xuất phát từ Tân Đinh, ước chừng 10 giờ sẽ tới Kim Sơn, hỏi buổi trưa có thể mời Trương Khác ăn cơm cùng không?

Địch Đan Thanh thầm oán hận:" Người còn chưa tới nơi, gọi điện làm cái gì?" Thấy Trương Khác cầm cốc cà phê lên nhìn ra cửa sổ, báo với y một tiếng, Trương Khác nói:

- Được, báo với cả chú tôi một tiếng...

Địch Đan Thanh xác nhận lại với Trương Mai rồi cúp điện thoại.

Tâm tư ám muội như thủy triều lên xuống vậy, lúc lên nó ào ào xô hết mọi thứ, lúc rút nó cũng kéo theo tất cả, vừa rồi Trương Khác chạm vào cơ thể, tim mềm nhũn ra, Địch Đan Thanh thậm chí dám ám thị Trương Khác tiến thêm một bước.

Nhưng cú điện thoại cắt ngang, ý nghĩ đó cũng rút đi, không có tiếp xúc cơ thể làm mê muội, liền nghĩ tên này có nhiều nữ nhân như thế, mình mà cùng y lên giường, liệu còn ở bên y được không, nói với Trương Khác mệt, rồi về phòng ngủ bù.

Chỉ là về phòng rồi sao có thể ngủ ngay được, Địch Đan Thanh xả một bồn nước đầy, thư thái ngâm mình trong đó, gọi điện cho Vệ Lan, quân huấn của ĐH Đông Hải đã tiến hành một nửa, nữ sinh mặc dù lịch trình nhẹ hơn, nhưng cũng rất mệt mỏi, nghe Vệ Lan oán trách một hồi, cơ thể ngâm trong nước ấm rất thoải mái, mệt mỏi theo đó ập tới, định chợp mắt lại một chút, ai ngờ mau chóng thiếp đi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK