Khác với các kiến trúc xung quanh, trước tòa nhà Ái Đạt có một vườn hoa nhỏ dày công chăm chút, một rừng cây sanh mướt đầy sức sống, dung hộp một cách hoàn mỹ với kiến trúc tường kính hiện đại, khiến cho tòa nhà 20 tầng này mang một phong thái hoàn toàn khác biệt.
Tổng bộ của Liên Tấn và Đông Hưng đều không ở Bắc Kinh, Tôn Chí Cương và Liêu Hồng Lôi lần đầu tiên tới tòa nhà Ái Đạt.
Phong thái Ái Đạt ở Thủ Đô thể hiện ra không chỉ là lắm tiền nhiều của, mà là sự tinh xảo, giống như khí chất sản phẩm của Ái Đạt.
Trần Tín Sinh, Tô Tân Đông và Diêu Kiên đứng trước tòa nhà đón tiếp bọn họ, dù Ái Đạt ngay từ đầu đã tỏ thái độ không tiết lộ tin tức liên quan, nhưng vẫn có không ít phóng viên chầu chực sẵn ở đây, nhìn thấy những nhân vật lớn của bốn công ty xuất hiện, lập tức hưng phấn cầm máy ảnh kéo tới.
Bên phía Ái Đạt sớm đã có chuẩn bị trước, nhân viên công tác nhanh chóng đi ra yểm hộ ba người Tiêu Thụy Dân cùng nhân viên vào tòa nhà, ngăn không cho phóng viên tới gần.
Tôn Chí Cương và Liêu Hồng Lôi đều không lạ gì Trần Tín Sinh, dù sao hắn đã làm tổng giám đốc TI Trung Quốc 7 năm, có qua lại hoặc ít hoặc nhiều với doanh nghiệp điện tử lớn trong nước, có ảnh hưởng lớn trong lĩnh vực điển tử.
Tô Tân Đông được tính là nhân vật mới nổi, có thể nói là vì sự quật khởi của Ái Đạt mà vang danh thiên hạ, lúc này gia tài cũng tới trăm triệu.
Làm Tôn Chí Cương, Liêu Hồng Lôi tò mò nhất đương nhiên là người vẫn nấp trong bóng tối kia, nghe nói là thanh niên chưa tròn 20 tuổi.
Là người trung niên có quyền uy cực lớn trong địa bàn riêng, nếu không cần thiết, hai bọn họ thực sự không muốn tới ngồi ngang hàng với thanh niên kia, song hôm nay vội vàng tới đây, tựa hồ còn không có tư cách ngồi ngang hàng với người ta, trong lòng có chút thiếu tự nhiên.
Thang máy dừng ở tầng 20, bên ngoài thang máy không phải là những cửa phòng chi chít ở hành lang thường thấy ở công ty trong nước mà là một đải sảnh sáng rộng rãi có khi chiếm tới nửa diện tích của tầng này, văn phòng làm việc, phòng họp ở đầu bên kia của đại sảnh.
Mời ba người Tiêu Thụy Dân đợi chốc lát ở phòng tiếu khách, Tô Tân Đông đi ra ngoài, lúc sau quay lại, Trương Khác theo sau hắn đi vào.
Hai người Tôn Liêu đều biết đó chính là thanh niên đứng sau Ái Đạt, nên đều chú ý quan sát, thấy y có vẻ lười nhác, mặt trắng trẻo, đậm chất thư sinh, vóc người gầy gò nhưng đầy tinh lực.
Thực sự nếu không phải Tiêu Thụy Dân và Trần Tín Sinh đều đứng dậy, bọn họ sẽ không ngờ được đó là ông chủ thực sự của Ái Đạt.
Trương Khác liếc mắt nhìn ba người Tiêu Thụy Dân một lượt rồi mới mỉm cười nói:
- Tôi chẳng hề muốn ra mặt, chỉ sợ làm người khác nghi hoặc, hơn nữa Ái Đạt có ngày hôm nay cũng chỉ là khí vận tốt một chút, còn lại là công lao của đám lão Tô lão Trần cả. Có điều ba vị tổng giám đốc tới đây, nếu tôi còn trốn, chỉ sợ làm các vị hiểu lầm Cẩm Hồ lên mặt làm cao.
Mọi người bắt tay chào hỏi rồi ngồi xuống, chẳng vòng vo tốn thời giờ, đi thẳng vào chủ đề luôn.
Tôn Chí Cương lên tiếng:
- Buổi trưa chúng tôi báo cáo quyết định của Ái Đạt cho lãnh đạo trong bộ, các lãnh đạo đều rất phấn chấn. Việc nghiên cứu chế tạo điện thoại di động phòng nghiên cứu điện tử của chúng tôi bắt đầu từ năm 93, tới nay đã có một loạt thành quả, hiện thuộc sở hữu của Liên Tấn và Đông Hưng, buổi chiều trong bộ đã thảo luật quyết định lấy những kỹ thuật này ra giao lưu với Ái Đạt, bù đắp chỗ yếu đôi bên, cũng có thể đưa ra cho doanh nghiệp hai khu công nghiệp sử dụng.
Hành động này của bộ công nghiệp điện tử trừ muốn có được toàn bộ kỹ thuật công khai lần của Ái Đạt, còn muốn cùng chủ động tiến trình công khai kỹ thuật, tuy trong lòng Tiêu Thụy Dân rất coi thường kỹ thuật của Liên Tấn - Đông Hưng, nhưng không thể vạch mặt bọn họ được, phòng nghiên cứu kỹ thuật của bộ bưu điện cũng tích lũy được chút kỹ thuật di động nào đâu mà có tư cách coi thường người ta.
Tiêu Thụy Dân ngoài mặt vẫn tươi cười nói:
- Sự khảng khái của bộ điện tử làm người ta khâm phục, giao lưu bù đắp chỗ yếu cho nhau đúng là rất tốt. Kỹ thuật của Liên Tấn Đông Hưng đều là chỗ mạnh cả, chắc không cần lấy của Ái Đạt bề bù đắp, dù có chắc cũng không nhiều, không sợ các vị chê cười chứ kỹ thuật của Liên Tín hiện tại là con số 0, cho nên chúng tôi muốn toàn bộ kỹ thuật lần này Ái Đạt công khai.
Trong nụ cười của Tiêu Thụy dân giấu đao kiếm, Liêu Hồng Lôi không vừa:
- Kỹ thuật của Liên Tín có hơi kém một chút, nhưng chẳng phải còn tìm một xí nghiệp làm hộ sao? Liên Tín có thể tìm công ty đó mà bù đắp cho nhau...
Liêu Hồng Lôi cao lớn tráng kiện, chỉ nhìn bề ngoài dễ nhầm với hạng đầu óc ngu si tứ chi phát triển, nhưng mồm mép không kém cạnh ai.
Bộ Bưu Điện chỉ cấp bốn giấy phép, thị trường lớn như thế, cạnh tranh không mạnh, Đông Hưng, Liên Tấn còn có chút cốt khí, ít nhất lúc này không có ý cho doanh nghiệp khác dán mác của mình.
Trương Khác đương nhiên cũng chẳng thèm thứ kỹ thuật lạc hậu của Liên Tấn, Đông Hưng; y triệu tập cả ba người họ tới đây chính là hi vọng hai bên kiềm chế lẫn nhau, như thế Cẩm Hồ mới có khả năng nắm được quyền chủ đạo, vì thực ra bọn họ cũng không dám đắc tội với hai bộ kia, cho nên từ đầu đã có chút yếu thế.
Đương nhiên ba người kia ngầm ngáng chân nhau cũng không quên gây áp lực với Cẩm Hồ, Trương Khác khoanh tay nói:
- Chúng tôi đã nói rõ rồi, bộ phận kỹ thuật này chia sẻ ra sao sẽ có một cơ cấu chuyên môn phụ trách thẩm tra, điều kiện và quy định thẩm tra sẽ do cơ cấu này định ra. Liên Tấn, Đông Hưng nếu như đã sẵn lòng đem kỹ thuật ra chia sẻ tất nhiên có trách nhiệm tham gia cơ cấu, đương nhiên chúng tôi cũng hi vọng Liên Tín góp một phần sức lực cùng làm tốt công tác này.
Trương Khác nói tới đây, Tôn Chí Cương, Liêu Hồng Lôi thầm hưng phấn, Tiêu Thụy Dân trong lòng không muốn lắm, như vậy Liên Tín định sẵn sẽ xếp cuối bốn công ty, ông ta sao cam tâm được? Đang định lên tiếng thì Trương Khác đổi giọng:
- Giám đốc Liêu vừa rồi chỉ ra vấn đề xí nghiệp khác làm thay Liên Tín, chúng tôi không có tư cách nhiều lời, chỉ cá nhân tôi cảm thấy, xí nghiệp này dán mác cho Gia Tín mà không có chút kỹ thuật nào sẽ không thích hợp, truyền ra ngoài sẽ ảnh hưởng bất lợi với Liên Tín. Nên với công ty này tôi mong có thể mở một đặc quyền, cho sử dụng toàn bộ kỹ thuật công khai, giúp công ty này có kỹ thuật nhất định... Còn về các công ty dán mác khác, tôi thấy cũng xử lý như thế là thích hợp.
Trừ Cao Khoa Khoa Vương ra lúc này làm gì có công ty dán mác thứ hai, ý Trương Khác là chỉ cần công ty nào lấy được quyền dán mác, là có toàn bộ kỹ thuật, sao nghe cứ quai quái? Tiêu Thụy Dân nhất thời không hiểu ra.
- Phải chẳng Khác thiếu gia nói ngược rồi?
Tôn Chỉ Cương cũng hơi nghi hoặc:
- Hẳn phải là xí nghiệp có được toàn bộ kỹ thuật mới có tư cách dán mác làm thay chứ?
- Ồ, ý tôi là như thế hả?
Trương Khác xoa đầu cười:
- Có vẻ như bản thân tôi cũng không hiểu mình nói gì nữa rồi.