- Thời gian không còn sớm nữa, hay là chúng ta về dùng cơm trước rồi thảo luận hoạt động buổi chiều?
Cát Ấm Quân sắc mặt khá kém:
- Cuộc họp báo của Ái Đạt cũng nên đi xem một chút chứ?
Tạ Hán Tĩnh bình đạm nói:
- Chấp bọn đấy làm cái gì? Tùy tiện kiếm một người tới là được, bên phía chúng tôi còn có an bài.
Cát Ấm Quân là hào tộc Hong Kong, Tô Dật Quần nghe hắn nói đụng chạm tới vết thương của mình cũng đành nhịn, Tạ Hán Tĩnh nói thế, lòng Tô Dật Quần dễ chịu hơn, hỏi Tạ Kiếm Nam:
- Cậu của cậu lúc này có ở thành phố không?
- Tính thời gian thì chắc là rời đường cao tốc rồi, cậu tôi không quen dùng di động nên không liên hệ được, cậu tôi đã nói tới uống rượu với thư ký trưởng Tô thì nhất định không nuốt lời.
Tạ Kiếm Nam đáp:
- Điều này tôi tin.
Tô Dật Quần quay sang Chu Phú Minh:
- Tôi được xem như quen biết rất nhiều người, nhưng làm tôi bội phục nhất là tỉnh trưởng Lý và Chu Cẩn Tỳ.. Tỉnh trưởng Lý cũng hay nhắc tới ông ấy, nói ông ấy lui về sớm như vậy thật đáng tiếc, muốn mời ông ấy ra làm vài việc.
Chu Phú Minh nghe thế lòng máy động, rất ít người biết Chu gia ngoài Chu Cẩn Du còn có Chu Cẩn Tỳ, Chu Phú Minh có biết vài việc không tường tận, nhưng đoán Tô Dật Quần có quan hệ không tệ với Chu Cẩn Tỳ.
Xe đi tới, Tạ Kiếm Nam mời đám Chu Phú Minh lên xe, tới nhà khách Văn Sơn thì Chu Cẩn Tỳ đã đứng đợi bên đường, Tô Dật Quần là người đầu tiên nhìn thấy, bảo lái xe dừng lại, vội đi xuống:
- Anh tới sao không gọi điện nói trước một tiếng.
- Đã hẹn ăn cơm ở đây rồi, cần gì làm thêm việc thừa thãi?
Chu Cẩn Tỳ vẫn cái giọng khàn khàn ấy.
Lúc này Chu Cẩn Tỳ thân phận là giáo sư kinh tế học Đh Đông Hải, dù người không biết sức ảnh hưởng của Chu gia trong nước cũng không coi ông ta là ông già chỉ biết vùi đầu nghiên cứu học vấn.
Chu Cẩn Tỳ năm nay 56 tuổi, cao gầy, tóc hoa râm, nhưng trông giống một ông già 70 quắc thước, đôi mắt sáng có thần đặc biệt gây ấn tượng với người ta.
Tất cả tới tiểu lâu của Chu Phú Minh, trong quá trình nói chuyện, Chu Cẩn Tỳ hiểu được chuyện xảy ra ban sáng, cười khẽ nói:
- Chuyện nhỏ thôi, không cần để ý, người trẻ khó tránh được tính khí nóng nảy, cậu ta không hiểu Dật Quần anh có ý tốt với cậu ta thôi. Kiếm Nam trước kia cũng hay cãi tôi, cứ như đám người đất chôn quá nửa người chúng ta nên nằm xuống luôn cho lỗ tai bọn chúng khỏi bị làm phiền vậy...
Trong miệng ông ta, nhưng lời khắc bạc dối trá không ngượng mồm của Tô Dật Quần lại thành kỳ vọng lớn vào Ái Đạt cho nên mới có yêu cầu khắt khe, quả nhiên giỏi đổi trắng thay đen, điển hình loại người chỉ đạt mục đích bất chấp thủ đoạn.
Cát Minh Tín bản lĩnh nhìn người không tệ, vừa tiếp xúc đã thấy Chu Cẩn Tỳ là kẻ lợi hại.
Chu Cẩn Tỳ nói thế Tô Dật Quần càng cảm thấy mình bị ủy khuất, oán hận với Trương Khác càng sâu.
Đám Chu Phú Minh, Tô Dật Quần, Tạ Hán Tĩnh không một kẻ nào xuất hiện, Trương Khác chẳng hề ngạc nhiên, Từ Học Bình rời khỏi Đông Hải, trong mắt bọn chúng Ái Đạt đã chẳng là cái gì nữa, không hề biết mình chẳng hề coi bọn chúng vào đâu, chẳng qua bọn chúng cắn càn mới cho một gậy, để bọn chúng ngoan ngoãn mà thôi.
Cuộc họp báo hôm nay, Ái Đạt không phải chuẩn bị thêm cái gì, tất cả là nhờ đám Tạ Kiếm Nam mời rất nhiều phóng viên nội địa lẫn Hong Kong tới Hải Châu tham gia lễ khởi công, những phóng viên này quá nửa tập trung dưới tòa nhà hành chính tổng hợp của Ái Đạt.
Những phóng viên này mặc dù không rõ chuyển đang sau vụ va chạm nho nhỏ ban sáng, nhưng Ái Đạt lúc này đột ngột tuyên bố họp báo, tất nhiên nghĩ tới phản kích Ái Đạt nhắm vào Khoa Vương.
Đám phóng viên chỉ sợ hai xí nghiệp này cạnh tranh không đủ đẫm máu, nếu chủ tịch, tổng giám đốc, phó tổng giám đốc hai công ty xông vao đánh nhau tại chỗ, đám phóng viên này có ngủ cũng bật dậy cười: Chuyến đi Hải Châu này thật đáng giá.
Lần này đa phần phóng viên tới Hải Châu là người săn tin chuyên nghiệp về tin tức điện tử, nên rất am hiểu những nhân vật trong nghành này, bọn họ bất ngờ phát hiện ra "tứ cự đầu" Trần Tín Sinh, Trương Á Bình, Ngải Mặc, Tô Tân Đông đều có mặt, còn có Lý Hữu Luân chủ tịch điện tử Minh Luân Đài Loan.
Mà 5 người này trừ Tô Tân Đông, không ai tham gia buổi lễ của Khoa Vương.
Đám phóng viên tức thì trở nên hưng phấn, điện tử Gia Tín cũng có chút tên tuổi đấy, nhưng so với Phillips, TI, C-Cube ư, thôi đừng nói ra khỏi miệng thì hơn.
Nếu tầng quản lý của Khoa Vương biết cả tam cự đầu kia dều tề tụ ở Hải Châu, sao có thể không mời bọn họ tham dự lễ khởi công?
Câu giải thích duy nhất là Khoa Vương không hay biết gì.
Trước tháng một, Khoa Vương còn ký kết hiệp nghị hợp tác phát triển chip điền khiển với Minh Luân, tuy nói Khoa Vương hợp tác với điện tử Gia Tín, độc lập nghiên cứu chip điều khiển có khả năng gây sứt mẻ tình cảm với Minh Luân, nhưng dù sao Minh Luân hiện là nhà cung cấp chip điều khiển cho Khoa Vương, vậy mà đám người Khoa Vương không hề biết chủ tịch của Minh Luân xuất hiện ở Hải Châu.
Các phóng viên lập tức ý thức được Ái Đạt sẽ tung ra một quả bom lớn rồi.
Tuy có rất nhiều phóng viên tới tham cuộc họp báo của Ái Đạt, nhưng cũng có một phần tiếp tục theo đăng tin về Khoa Vương, dù sao buổi chiều Khoa Vương có hoạt động quyên tặng từ thiện đáng để đưa tin.
Lúc này những phóng viên tới chỗ Ái Đạt đều ý thức được có tin gây shock, người ích kỷ giữ kín, cũng có người nhiệt tình thông báo cho đồng nghiệp tới khỏi lỡ thời cơ.
Bên phía Khoa Vương có Tạ Chiêm và Úc Bình tới, mặc dù không bị ngăn ngoài cửa, nhưng có hai bảo vệ theo sát, không được đi lại tùy tiện, bọn họ thấy cảnh này lập tức ý thức chuyện chẳng lành: Trương Khác không phải vì buổi sáng xung đột với Tô Dật Quần mà nổi giận tổ chức họp báo, y đã có chuẩn bị trước.
Tạ Kiếm Nam nhận được điện thoại của Tạ Chiêm thì bọn họ đang rượu chè tưng bừng ở nhà khách Văn Sơn, ở đây có quan lớn, có tỷ phú, có trí thức cấp cao, tưởng chừng là tâm điểm đáng chú ý nhất ở Hải Châu rồi, những người tham gia bữa tiệc này đều có chút kiêu hãnh.
Buổi sáng Trương Khác nói muốn tổ chức họp báo, ai cũng nghỉ là y tuổi trẻ nóng tính, muốn tổ chức họp báo phản kích. Tạ Kiếm Nam biết Trương Khác sau nhà máy sản xuất mắt đọc còn có chiêu khác, nghĩ thế cũng không tệ, y nổi giận nói ra, càng tiện cho Khoa Vương biết sau này đuổi theo thế nào, cho nên mới ung dung uống rượu tán gẫu, tới 2 giờ chiều vẫn không vội an bài hoạt động buổi chiều.
Ai ngờ Ái Đạt đã có chuẩn bị trước, ngay cả tam cự đầu cũng tới Hải Châu tụ họp, làm người ta quá bất ngờ.
Tạ Kiếm Nam cúp điện thoại mới phát hiện mọi người đều đang nhìn mình, cố trấn tĩnh nói:
- Không có gì, Ái Đạt mở họp báo rồi, làm vẻ thần bí một chút, Tạ Chiêm gọi điện báo cho tôi.
Mọi người còn chưa kịp nâng chén uống tiếp thì Lưu Minh Huy gõ cửa đi vào, ghé tai Tạ Kiếm Nam thì thầm, nói những phóng viên được Khoa Vương mời tới nhà khách Văn Sơn ăn cơm đã bỏ đi hết, tựa hồ tới nhà máy Ái Đạt.
Vì đề phòng các phóng viên bị Ái Đạt kéo đi, khiến các hoạt động buổi chiều quá vắng vẻ, Tạ Kiếm Nam khảng khái bày tiệc ở nhà khách Văn Sơn mời các phóng viên, còn chuẩn bị có quà lót tay.
Vừa rồi hắn xem giờ thấy thời gian thấy sắp tới giờ, bảo Lưu Minh Huy đi phát phong bì trước, ai ngờ mười phút sau hay tin đám phóng viên đó ăn no uống say, nhận tiền của Khoa Vương rồi bỏ đi hết, Tạ Kiếm Nam suýt nữa không kìm được đập bàn chửi bới.
Lần này Tạ Kiếm Nam không che giấu được nữa rồi, Tạ Hán Tĩnh biết chuyện chẳng lành, hỏi:
- Xảy ra chuyện gì thế?
- Trần Tín Sinh, Trương Á Bình, Ngải Mặc với cả Lý Hưu Luân đầu ở Hải Châu...
Tạ Kiếm Nam nghiến răng nói:
Tô Dật Quần ngơ ngác hỏi:
- Bốn bọn họ là ai.