Tống Chí Hữu đã chân thực cảm nhận được ngồi ở cái vị trí đáng giá 60 vạn này, đúng là bị sai bảo như gia súc giá trị 60 vạn, chứ không phải giống một vài xí nghiệp trong nước, muốn cái hư danh chiêu hiền đãi sĩ, bỏ lương cao chiêu nạp nhân viên quản lý, song lại không cho người ta cơ hội thể hiện tài hoa, không được tiếp xúc với hạch tâm của xí nghiệp.
Đó là giới hạn của xí nghiệp dân doanh trong nước thời đầu, thiếu khí phách dùng người, quan trong là thiếu lòng tin vào người làm nghề giám đốc, qua xem trọng mức độ trung thành.
Kim Quốc Hải hôm nay có hẹn trước với người ta nên không tới uống rượu cùng được, Tống Bồi Minh, Đỗ Tiểu Sơn có thể coi là nhân vật trung kiên của thế lực chính trị ủng hộ Cẩm Hồ.
Đỗ Tiểu Sơn đã biết Trương Khác từ lâu rồi, ngay trong đêm Đỗ Phi đánh Tào Quang Minh, may nhờ Trương Khác bình tĩnh xử lý mới làm chuyện không lớn lên.
Trương Khác rất thân với Đỗ Phi, nhiều chuyện dù không nói ra, nhưng ông cũng biết Đỗ Phi suốt ngày đi theo đám Thịnh Thanh, Đỗ Phi về nhà thi thoảng cũng vô tình lộ ra chút tin tức, có điều hiện toàn bộ diện mạo của Cẩm Hồ lộ ra trước mắt người của thành ủy, Đỗ Tiểu Sơn vẫn kinh hãi.
Tới nay Cẩm Hồ có thể kiêu ngạo mà nói đã vượt qua Cẩm Thành, cướp lấy vị trí xí nghiệp tư doanh số một Hải Châu.
Khi Trương Khác tới nơi thì bọn họ đã uống kha khá rồi, Trương Khác không phải người hay rượu, lúc này nhiều việc, giữ đầu óc tỉnh táo là quan trọng nhất, Trương Khác không muốn bọn họ say mềm ra đó, bảo Chu Phục sai người dọn dẹp cơm canh tiếp tục chuyện trò.
Mọi người sang phòng bao khác nói chuyện để phục vụ dọn dẹp, Trần Kỳ tới mời thuốc lá, Lưu Phân đon đả chào hỏi:
- Thức ăn có hợp ý mọi người không?
Tống Bồi Minh chỉ Đỗ Tiểu Sơn:
- Chỗ này có lão Đỗ tham ăn nhất, để anh ấy bình phẩm.
- Anh đi đến đâu cũng không quên làm mất giá của tôi nhỉ.
Đỗ Tiểu Sơn vỗ bụng Tống Bồi Minh:
- Xem ai mới là đồ tham ăn.
Tống Bồi Minh hơi phát phì, mặc nhiều y phục nhìn không ra, bị Đỗ Tiểu Sơn vỗ mấy cái là lộ hết, mọi người cười ồ cả lên.
Tống Bồi Minh cười ha hả:
- Tôi là người uống nước lọc cũng mọc thịt, vất vả thế nào cũng không gầy đi được, thời còn công xã ấy, cán bộ xuống thôn không cho tôi đi cùng, nói tôi ảnh hưởng tới hình tượng khắc khổ liêm khiết của đảng viên. Bây giờ người dân khoan dung hơn nhiều rồi, tựa hồ phải như tôi đây mới phù hợp với nhận thức với nhận thức của họ, người làm quan là phải tham ăn lười làm. Tôi chẳng dám ăn nhiều, sợ người dưới liệt tôi chung hàng ngũ với đám cán bộ biến chất...
Trần Kỳ đã được gặp Tống Bồi Minh mấy lần, lần đầu còn do bị Trương Khác ép tới cái quán rách nát của ông chặt chém, còn Đỗ Tiểu Sơn mới gặp lần đầu.
Bát Cẩm Trân kinh doanh ăn uống gia đình, không hi vọng dựa vào cán bộ chi tiêu tiền nhà nước kiếm sống, nhưng có hai bí thư khu ủy tới đây dùng cơm, rất quan trọng cho việc gây dựng danh tiếng.
Trần Kỳ phát thuốc lá tới Tống Chí Hữu, khách sáo nói:
- Giám đốc Tống tiếng tăm lớn ở Hải Châu, sau này nhất định phải ghé thăm cửa hiệu nhỏ của tôi nhé.
Tống Chí Hữu nhận lấy thuốc lá:
- Cái quán này của ông sau này có khi đặt chỗ trước cả ngày cũng không được ấy chứ, tôi tới Hải Châu, hi vọng lần nào cũng tới ăn, hôm nay ăn một bữa cảm giác chưa thỏa.
- Giám đốc Tống không ở lại Tân Quang à?
Trần Kỳ ngạc nhiên.
Chu Du nói:
- Tân Quang lập một công ty con ở tỉnh thành, giám đốc Tống qua đó chủ trì, chị Lưu nhà anh phải biết chứ.
Lưu Phân cười duyên dáng:
- Về nhà còn nói chuyện công ty sao? Thật nhàm chán.
Lưu Phân rất khéo nói chuyện, nói kiểu gì cũng không khiến người ta ghét, chỉ làm kế toán thôi đúng là phí tài năng.
Công ty con ở tỉnh thành được ủy thác cho Hải Dụ trù bị thành lập được nửa tháng, ngay dưới tầng lầu của Hải Dụ, tầng đó cũng thuộc về Hải Dụ, những vị trí khá đã lục tục tới nơi, cụ thể phụ trách hạng mục nhất thể hóa, dù sao cần tiếp xúc mật thiết với sở lâm nghiệp tỉnh, hơn nữa cũng cần phải cố gắng ở gần nơi trồng rừng.
Trần Kỳ nói đầy cảm khái:
- Nhớ lại nhà máy Tân Quang hai năm trước, thật sự không nghĩ tới được ngày hôm nay.
- Này này, anh nói thế là vạch cái xấu cũ của tôi đấy à?
Chu Phụ cố ý nghiêm mặt lại, nhưng chỉ một lúc cười phá lên:
- Thay đổi nghiên trời lệnh đất không thừa nhận không được.
- Mọi người đang ở đây nhớ khổ tìm vui đấy à?
Đường Thanh theo Trần Phi Dung tham quan hết quán ăn, còn tới quán cờ ở tiền viện làm một vọng, tay trong tay đi vào, giống như đôi hoa tỷ muội xinh đẹp rực rỡ, làm cả gian phòng như bừng sáng.
Trương Khác không thể hiểu nổi sao Đường Thanh và Trần Phi Dung thân thiết với nhau như thế, theo nhận thức của y thì các cô gái dung mạo bình thường thân với nhau hơn, còn các cô gái dung mạo xuất chúng nếu quan hệ mật thiết là khả năng cực nhỏ.
Biết Đường Thanh không thích những chỗ xã giao thế này, Trương Khác đứng dậy nói:
- Tôi không ở lại chuyện phiếm nữa, mọi người thích làm gì cứ làm nấy đi.
Chu Du xem đồng hồ, không còn sớm nữa, liền muốn tính tiền, Trần Kỳ sao chịu, chỉ nói là mời bọn họ tới nếm thử thức ăn, cám ơn còn không kịp, đưa đẩy một hồi, Chu Du không kiên trì nữa, hẹn mai đưa Hứa Hồng tới tỉnh thành, rồi mọi người rời đi cả.
Lưu Phân niềm nở mời:
- Để chú Trần chuẩn bị đồ lót dạ nhé, Trương Khác, cháu nếm thử xem tay nghề của chú Trần có tiến bộ không?
Lưu Phân vốn rất mong mỏi con gái và Trương Khác thành một cặp, ban đầu nghe Hứa Tư nói thì Trương Khác có chút ý tứ với Phi Dung, về sau Đường Thanh và Phi Dung qua lại thân thiết cũng không ngại, Đường Thanh kiều diễm ngọt ngào, nhưng Phi Dung cũng thanh lệ thoát tục không hề kém cạnh.
Nhưng không ngờ Đường Thanh là thiên kim của thị trưởng, Lưu Phân nản chí, bà không rõ chuyện lằng nhằng bên trong, trong lòng trách con gái khi xưa quá lạnh nhạt với Trương Khác, giờ muốn cũng vô ích.
Hiện những chuyện Trương Khác và Đỗ Phi làm ở trường đã được Đường Thanh nói cho Trần Phi Dung nghe, kể cả chuyện vừa vào trường Trương Khác đã gây chuyện với Triệu Ti Minh, rồi xung đột với đám lưu manh trên đường, đều là để bảo vệ Trần Phi Dung không bị bắt nạt.
Trần Phi Dung vì trong nhà có khó khăn, chỉ có kiên cường mới có thể ứng phó được, lâu dần tạo thành cái mặt nạ lãnh dạm, thêm vào không tán đồng với hành động của Trương Khác, nên không sao thay đổi được thái độ với y.
Sau khi biết nhờ Trương Khác mình mới có thể an tâm học tập, gia cảnh mới chuyển biến, trước kia hoàn toàn hiểu lầm y, đâm sợ đối diện với Trương Khác, vì vậy bề ngoài thái độ của cô không thay đổi gì, nhưng thực ra bên trong thực ra đã có biến đổi rất lớn.
- Nhìn mình làm gì thế?
Trương Khác thấy Trần Phi Dung tự nhiên nhìn mình thất thần, đưa tay sờ mặt, ngạc nhiên hỏi.
- Làm gì có.
Trần Phi Dung đỏ mặt quay đầu đi, không chịu nhận.
- Nhìn bạn thì sao nào?
Đường Thanh đưa ngón tay nâng cằm Trương Khác lên, để mặt y đối diện với mình, không cho động đậy:
- Phi Dung bọn mình cứ nhìn đi, nhìn thật kỹ vào, xem này mũi thì hơi vẹo, mắt trái nhỏ hơn mắt phải, vậy mà suốt ngày còn tưởng mình đẹp trai lắm ấy.
Rồi đưa tay kéo mũi Trương Khác, banh mắt trái y ra, quay sang hỏi Trần Phi Dung:
- Thế này có phải dễ coi hơn một chút không?
- Mình có phải là đồ chơi của bạn đâu?
Trương Khác đau khổ nói.
- Bạn chính là đồ chơi của mình, nếu không bạn còn có giá trị gì nữa.
Đường Thanh bóp mũi Trương Khác, đôi mắt đẹp trừng lên, giọng thì êm tới rợn người:
- Không được phép động đậy.